Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu che giấu đi nội tâm hắn, cũng giống như những vết thương mà hắn phải chịu một mình, tất cả đều không bày ra cho Tô Hồi xem.
Tô Hồi cũng không muốn cưỡng ép, nói cho cùng thì cũng có rất nhiều quá khứ khó có thể mở miệng ra nói được, nói ra thì cứ giống như đang ăn xin tình thương tiếc của Ninh Nhất Tiêu để lại lần nữa có được sự yêu thích của hắn vậy, trông rất là vô sỉ.
Trong dáng vẻ cả hai giấu giếm lẫn nhau, giả vờ như không có chuyện gì cả hình như an toàn hơn.
Cậu bước ra khỏi vòng ôm của Ninh Nhất Tiêu rồi đắp lại chăn cho hắn, tay nhẹ nhàng ấn lên đầu gối từng bị thương của hắn.
Sao lại bị thương vậy?
Chắc là đau lắm nhỉ.
Tô Hồi nhìn gương mặt ngủ say của hắn một cái rồi cúi đầu xuống, len lén hôn lên đầu gối bên trái của hắn một cái.
Không thể chống lại sự hưng phấn mà kì hưng cảm mang lại, Tô Hồi một mình đi xuống làu rồi trở vào phòng mình uống thuốc, nhưng mà cái cảm giấc hai chân không chạm đất đó vẫn không xua đi được, Tô Hồi tìm rất nhiều chuyện cho bản thân để làm, đầu tiên là tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ phần chưa làm xong rồi lại dọn dẹp một lần nữa tủ quần áo của mình, đọc hết những cuốn sách chưa đọc xong.
Nhưng mà cậu vẫn không thể áp chế được cái suy nghĩ bệnh ho4n tự dưng muốn chạy ra ngoài đường phố đi lang thang của ban thân, nên là cậu vẫn chọn dãn Kem ra ngoài đường, đi từ công viên ở dưới lầu cho đến cửa trạm tàu điện ngầm, ở đó cậu gặp được một người đi lang thang, ông mặc một cái áo khoác hai lớp bằng da cũ kĩ ngồi trên một cái thảm lông.
Đối phương nói là ông biết coi tướng tay, nhưng mà Tô Hồi không tin, nói cho cùng thì cậu cũng không phải là Gypsy Woman.
Nhưng mà người lang thang kẹ bảo mẹ ông ta là người Gypsy, “Nếu như cậu thấy tôi nói không đúng thì có thể không cho tôi tiền công.”
Tô Hồi lại cảm thấy thú vị nên giơ tay ra cho ông ta xem.
Đôi mắt của người lang thang đó rất sáng, ông nhìn con người trước mắt trông có vẻ mềm mại và dịu dàng rồi thành thật nói: “Cuộc đời của cậu sẽ rất điên cuồng, khát vọng tự do, nhưng mà lúc có được tự do thì cũng sẽ mất đi tất cả.”
“Đúng là nói chuẩn thật.” Tô Hồi bị ông ta làm bật cười.
Người lang thang thần bí đó nhìn thêm lần cuối rồi thu ánh nhìn lại, ông dựa lên trên cây trụ, “Cậu sẽ có được thứ mà cậu muốn có được thôi, chỉ cần cậu không mù mịt.”
Nghe thấy câu này thì nụ cười trẻ con của Tô Hồi dần dàn thu lại.
Một cô tóc đỏ đứng bên cạnh vây xem cười nói, “Đừng có để bị ông ta lừa, đây đều là những lời nước đôi mà bọn họ hay dùng hết đấy!
Tô Hồi cảm thấy mình thật sự có chút muốn được ông ta lừa, nên là cậu trả tiền công cho ông.
“Cảm ơn cậu.”
Đi ngang qua tiệm bán kem, cậu đột nhiên rất là nhớ Ninh Nhất Tiêu, nên là lại đi mua kem đem về nhà.
Đi dạo quanh không có ý nghĩa ở ngoài suốt hai tiếng đồng hồ, suy nghĩ bay bổng quá mức kia cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, lúc về nhà thì phòng khách vẫn không có ai cả, Tô Hồi nghĩ rằng Ninh Nhất Tiêu có lẽ vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên là cậu định vùi đầu vào trong công việc, nhưng mà cậu lại đột nhiên phát hiện thấy mục thư gửi đi có một thư mới, email đó cậu chưa từng gửi.
Nội dung của email là một đống chữ cái lộn xộn không có ý nghĩa gì, người nhận thư là [Sean], thời gian gửi là hai tiếng trước.
Tô Hồi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kem đang chột dạ, nó vẫy đuôi đứng ở một bên nhìn cậu rồi lập tức hiểu lời bước tới.
Cậu đè thấp giọng xuống, “Kem à, có phải mày mới nhảy lên đây dẫm lên bàn phím không?”
Kem đột nhiên “gâu” một tiếng thật lớn.
“Suỵt—“ Tô Hồi sợ nó làm ồn tới Ninh Nhất Tiêu nên cậu ngồi xổm xuống đè ngón tay lên mũi nó, “Đừng có sủa.”
Kem nghe lời lắc lắc cái đuôi, nó cọ đầu vào trong tay Tô Hồi.
Tô Hồi thở dài một hơi rồi ngồi vào bên bàn định giải thích một tí, tuy là đã qua lâu như vậy nhưng mà lúc cậu vừa gõ được hai chữ thì lại đột nhiên nhận được câu trả lời của Sean.
[Sean: Đây là mật mà gì đó của trò chơi sao?]
Tô Hồi bật cười, cậu trả lời hắn.
[Eddy: Không phải vậy đâu (trả lời như vậy có phải không lãng mạn lắm không?), thật ra là bởi vì tôi bật máy tính lên, chó con trong nhà bạn tôi (tên là Kem) nó dùng móng vuốt gõ một đống chữ cái ra, lại còn gửi cho cậu, thật xin lỗi…lần sau tôi sẽ nớ tắt máy tính!]
[Sean: Dễ thương thật, tôi cũng thích chó con lắm.]
Tâm trạng của Kem hình như còn hưng phấn hơn bình thường rất nhiều, nó cứ vẫy đuôi mãi rồi nhỏ tiếng rú lên.
Tô Hồi thậm chí còn nghĩ rằng hay là chụp một tấm cho Kem rồi gửi cho Sean xem, nhưng mà nghĩ thôi rồi vẫn bỏ đi, dù gì thì cậu cũng không phải chủ nhân của nó, không có quyền tự mình quyết định.