Cậu nghĩ là cả đời này cậu cũng chỉ hỗn loạn vì một người này thôi.
Tay Ninh Nhất Tiêu ấn lên hông Tô Hồi, lòng bàn tay hắn vừa ấm vừa khô, nhưng mà lại mang lại cho một một h4m muốn ướŧ áŧ.
Cái hôn vừa dài lâu vừa ngắt quãng, hình như đối với bọn họ trong lúc đang tỉnh táo mà nói thì để duy trì một nụ hôn không hề dễ dàng, cần có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi để tiếp tục kéo dài, trong khoảng thời gian nhắn lúc nghỉ ngơi, Ninh Nhất Tiêu gọi tên của Tô Hồi hết lần này tới lần khác bằng giọng gió, còn dịu dàng xoa lên gò má cậu.
Gần quá đi, Tô Hồi có thể nhìn thấy được cái đấu bị mắt kính đè lên trên sống mũi hắn, nên là cậu lại hôn thêm một cái nữa, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thỏa nguyện, cậu thấy lưu luyến giây phút này.
Bởi vì lúc này đã rất gần với [Có được anh] rồi, nhưng mà lại không gần sát với ranh giới mất đi như vậy.
Ninh Nhất Tiêu đứng dậy ôm cậu đặt lên bàn làm việc. Động tác này làm cho Tô Hồi rất sợ hãi, cậu bất giác lên tiếng ngăn cản lại, “Chân của anh…”
“Không sao đâu.” Ninh Nhất Tiêu đứng ở bên bàn, hắn cúi người xuống hôn lên gò má và môi cậu, hắn dán trán hắn lên trán cậu, “Em rất nhẹ.”
Tô Hồi không tin, “Có nhẹ cũng vẫn đau.”
“Không đau, hôn em xong thì không còn cảm giác gì nữa.”
Hắn hình như đã quyết tâm phải lừa dối tới cùng.
Tô Hồi cũng không muốn vạch trần, cậu thậm chí còn sợ Ninh Nhất Tiêu lúc này nói ra quá nhiều nhưng mà một khi đυ.ng chạm tới quá khứ hay là những lời yêu thì hắn có thể thật sự sẽ trốn đi.
Quá khứ không nỡ quay đầu lại nhìn, nhưng mà cậu lưng gánh hết những cảm giác tội lỗi và gông xiềng bệnh tật không thể nào thả lòng nhìn về phía trước để bắt đầu lại từ đầu được.
Tô Hồi ghét cảm giác tổn thương Ninh Nhất Tiêu, cảm giác đó còn đau hơn cả tổn thương bản thân mình.
Ninh Nhất Tiêu đã thay đổi không giống với quá khứ nữa rồi, hắn bây giờ thích lưu lại vết tích trên người Tô Hồi, đặc biệt là những chỗ vừa nhìn đã thấy như là ở bên cổ.
Nhưng mà Tô Hồi cũng sợ bị c0i đồ ra, cậu sợ đối diện với hình xăm và vết thương tượng trưng cho quá khứ này.
Vậy nên lúc tay của Ninh Nhất Tiêu định làm như vậy thì Tô Hồi liền bắt lại tay hắn rồi đưa tới bên môi, cậu nhìn vào mắt hắn mà hôn lên ngón tay hắn.
“Có thể đeo khuyên lưỡi cho em được không?”
Cậu trông giống như là một con mèo con xấu xa vậy, được chủ nhân tốt bụng nhặt về nhà nhưng mà cậu lại làm cho cả phòng sách sạch sẽ của chủ nhân trở nên lộn xộn.
“Không đeo lên được.” Ninh Nhất Tiêu nói mang theo một chút ý ra lệnh, “Giơ lưỡi ra một chút.”
Tô Hồi làm theo lời của hắn, cậu làm ướt hết cả ngón tay của Ninh Nhất Tiêu và cả của cậu, nhưng mà lúc ngón tay của hắn đưa vào thì Tô Hồi lại nghĩ tới quá khứ, răng tự nhiên thấy hơi đau, mắt lập tức ươn ướt.
Tuyết bên ngoài cửa sổ rơi rất nhiều, sau rất nhiều rất nhiều những cái hôn hoặc là dịu dàng, hoặc là thô lỗ, Tô Hồi được Ninh Nhất Tiêu ôm vào trong lòng.
Bọn họ đều ăn ý không định làm tới bước cuối cùng, nhưng mà vậy cũng không thể ngăn cản được ham muốn đang dâng trào, so với khám phá cơ thể của đối phương thì họ giống như là tự an ủi hơn.
Tô Hồi không khỏi nhớ đến một cuốn sách đã từng được đọc, nó nói là bản chất của t1nh dục là khát vọng đối với quan hệ thân mật.
Sau đó cậu lại nhớ tới khoảng thời gian u ám đóng kin nọ, bọn cậu mỗi ngày đều phải tuân thủ theo quy tắc, niệm hết các chương mục của Kinh Thánh, trong đó “Thư gửi tín hữu Galát” đã coi t1nh dục tức là “Gian da^ʍ, ô uế, tà da^ʍ”.
Ninh Nhất Tiêu đè nặng lên người cậu, hắn hơi hơi thở dốc, cho dù là đang tràn dầy dục v0ng thì hắn trông vẫn anh tuấn như vậy.
Tô Hồi là một người không có tín ngưỡng, cho dù chịu khổ bao nhiêu thì cậu đều tin chắc rằng trên thế giới này không có tồn tại bất cứ thần thánh nào cả, cho nên cậu luôn từ chối đọc sách một cách phản nghịch, bởi thế nên cậu luôn bị trừng phạt nhốt lại.
Bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đen tối, cách một bức tường, cậu nghe thấy đám người đang đọc kinh và cầu nguyện, trong lúc tất cả mọi người đều gửi gắm niềm hi vọng vào đủ các kiểu các loại thần linh thì Tô Hồi lại nhớ đến Ninh Nhất Tiêu, nhớ tới lúc hắn đứng cô đơn một mình bên một mảnh biển màu xám, nhớ tới dáng vẻ hắn lúc nói mọi thứ đều không có ý nghĩa gì cả.
Sau khi kết thúc, bọn họ yên lặng ôm lấy nhau trên sô pha của phòng sách ở tầng hai, Ninh Nhất Tiêu đã ngủ rồi, hắn ngủ rất say.
Tô Hồi cuối cùng cũng có một cơ hội có thể không kiêng dè gì mà quan sát hắn, cậu cảm nhận nhưng thay đổi của Ninh Nhất Tiêu trong mấy năm bị thiếu này, mắt thường có thể thấy được điều đó nhưng mà không nhiều, cứ hắn không hề khác gì so với con người sống đã ở bên cạnh cậu trong căn nhà cho thuê trước đây cả.