Chương 75

Cậu đã từng rất mong chờ có thể đón Tết chung với Ninh Nhất Tiêu, vốn tưởng rằng mỗi một năm sau đó bọn họ đều sẽ cùng nhau đón Tết, nhưng mà cuối cùng thì đến lần duy nhất đó cũng không đón được.

Đội ngũ múa lân đi ngang qua bọn họ, đám đông đang thưởng thức cũng chen tới, Tô Hồi không chú ý tới, cậu suýt nữa bị xô ngã.

Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu kéo cậu lại, giơ tay ra bảo vệ cậu.

Đám người chen chúc khiến cho bọn họ tới gần nhau hơn, khoảng cách an toàn sinh ra bởi sự xa lạ cũng bị phá vỡ, bọn họ cánh tay cọ sát lên nhau, có mấy lần mu bàn tay và đầu ngón tay của Tô Hồi sắp chạm phải găng tay lạnh lẽo của Ninh Nhất Tiêu rồi, nhưng mà cậu chợt rụt lại giống như là bị bỏng vậy.

Ở góc phố có người đang đốt pháo, âm thanh đột nhiên nổ ra khiến cho Tô Hồi giật mình, vai cậu giật một cái, nhưng không bao lâu sau đã đứng nhón chân nhìn về phía pháo đốt bên kia.

Ninh Nhất Tiêu nắm lấy cổ tay của cậu, “Ở đây có một siêu thị người Hoa, đi mua câu đối với giấy cắt nghệ thuật về nhà dán đi.”

Tô Hồi cứ như vậy bị hắn kéo đi.

Bọn họ đi lòng vòng ở trong cửa hàng, ở nơi đây đỏ rực một mảnh, giấy cắt hình hoa, đèn l*иg, câu đối muốn gì có nấy, tầm nhìn của Tô Hồi lại bị thu hút bởi một cái móc khóa hình đầu hổ, cậu bất giác mà mua một đôi, nhưng sau này nghĩ lại thì cảm thấy thật kì lạ nên cậu cất một cái của mình đi, chỉ giữ lại một cái trên tay.

“Đây là gì vậy?” Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy thì bước sang, hắn lấy cái móc chìa khóa đầu hổ từ trong tay cậu ra.

“Tặng cho anh đấy.” Tô Hồi nói xong thì lại cảm thấy cái này không có hợp với phong cách của Ninh Nhất Tiêu, “Anh có cần không, không cần cũng không sao cả.”

Ninh Nhất Tiêu bỏ thẳng vào trong túi.

Hắn cực kì nghi ngờ nếu như mà mình dám không lấy thì Tô Hồi sẽ tiện tay tặng luôn cho vị học sinh nào đó.

Vào lúc Ninh Nhất Tiêu đi thanh toán cho mấy món đồ Tết thì Tô Hồi cứ luôn ngóng về phía bên ngoài, đột nhiên cậu phát hiện thấy ở con phố đối diện có một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, nhìn kĩ xác nhận lại thực đơn [Hàng giới hạn ngày Tết] xong thì cậu có hơi vui mừng, nên là cậu nói với Ninh Nhất Tiêu: “Em tới phía chéo đối diện mua đồ, sẽ quay lại thật nhanh thôi.”

Âm thanh của cậu không lớn lắm, tiếng bị dìm trong dòng khách qua lại nhộn nhịp, nhưng mà cậu không chú ý đến điều này.

Ninh Nhất Tiêu trả tiền xong quay đầu lại thì phát hiện thấy Tô Hồi không ở bên cạnh, hắn giật thót, “Tô Hồi?”

Hắn quay người lại định đi tìm người, thậm chí còn quên luôn cả đồ mới mua để lại ở quầy thu ngân, lúc hắn rời khỏi tiệm thì bị nhân viên gọi lại rồi nhét đồ vào trong tay hắn.

Ninh Nhất Tiêu lấy điện thoại ra gọi cho Tô Hồi nhưng mà không có bắt máy. Trên phố người qua người lại, trong phạm vi tầm nhìn chỉ có dòng người chen chúc, hắn không thể tìm thấy cậu được.

Vào lúc điện thoại cúp máy thì hắn nghe thấy giọng của Tô Hồi.

Tìm theo âm thanh, cách một dòng người xối xả, hắn nhìn thấy Tô Hồi đứng nhón chân vẫy tay với hắn, cậu đang ở ngay đối diện, bị đám đông khua chiêng gõ trống che mất.

Trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, Ninh Nhất Tiêu bước qua đó, suýt nữa là hắn giận dỗi trách móc, nhưng mà vẫn nhịn cục tức lại, giọng nói vẫn rất là ôn hòa, “Đi làm gì đấy? Sao lại đột nhiên rời đi một mình? Ở đây nhiều người đến vậy.”

“Em nói rồi mà, em đi mua đồ.” Tô Hồi cười cười, cậu kéo Ninh Nhất Tiêu tới một nơi yên tĩnh rồi lấy hộp giấy đựng đồ ăn trong lòng mơ ra đưa cho Ninh Nhất Tiêu như là dâng bảo vật lên vậy, “Nhìn nè, bánh Nguyên Tiêu chiên!”

Ninh Nhất Tiêu khựng lại.

Nụ cười của Tô Hồi vừa chân thành vừa ngây thơ, “Em đột nhiên phát hiện thấy có bán cái này, thật trùng hợp quá đi, đúng lúc còn là phần cuối cùng nữa, em mà tới muộn nữa thì sẽ bán hết mất, cô bán đồ ăn tốt lắm, vì là phần ăn cuối cùng nên còn tặng cho em mật ong hoa quế, cô nói em rưới mật lên ăn.”

Người quá đông, cậu nhón chân lên đến sát bên Ninh Nhất Tiêu nói, khiến cho Ninh Nhất Tiêu mấy lần muốn hôn luôn cậu ở ngay chỗ này.

“Anh có muốn ăn thử không, không biết vị thế nào nữa, dù gì thì cũng nhiều người mua lắm, em mua loại nhân vừng đen.” Tô Hồi nói xong thì lấy que trúc cắm một cục lên định đưa cho hắn thì đột nhiên lại nhớ tới bệnh sạch sẽ của Ninh Nhất Tiêu, bảo hắn ăn đồ ăn ở trên con phố tấp nập người thế này chắc chắn là sẽ khó chịu lắm.

“Bỏ đi, chúng ta đi tìm một quán ăn nào trước đi, em đói quá.”

Tô Hồi không cảm nhận thấy mình đang làm nũng trong vô thức, cậu chỉ một lòng muốn tìm một nơi hoàn cảnh tốt để ăn bánh Nguyên Tiêu với hắn.