Vách tường kim loại bên trong thang máy phản chiếu lại hình ảnh hai người bọn họ, trông rất giống như kiểu ăn mặc tiêu chuẩn của tình nhân được đăng trên một bài viết nào đó trên mạng xã hội vậy.
Ninh Nhất Tiêu ấn vào tầng 1, nghĩ một chốc rồi hắn lại hỏi, “Em muốn lái xe đi hay là gọi xe đi? Hôm nay anh cho tài xế nghỉ làm rồi.”
“Lái xe đi.” Tô Hồi buột miệng nói ra, “Ở đây hình như không dễ gọi xe cho lắm.”
Ninh Nhất Tiêu khựng lại, “Em biết lái xe không?”
Tô Hồi lắc đầu.
Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn ấn lên B1, còn trêu đùa cậu, “Sáu năm rồi, em còn chưa đi học lái xe à?”
Tô Hồi mím môi một cái, “Đúng vậy, không có cơ hội đi.”
Hơn nữa xe bán ở đây đắt chết đi được.
“Ở Mỹ mà không lái xe thì rất là không tiện.” Ninh Nhất Tiêu nói.
Tô Hồi rất tán đồng điều này, “Đúng vậy, rất phiền phức, cho nên em bình thường hay đi tàu điện ngầm, nhưng mà nếu như đi ra khỏi New York thì em chịu, thường thì sẽ đi ké chung với giáo viên hoặc là học sinh, trước đây còn có học sinh nói là dạy em lái xe, nhưng mà em sợ mới ngày đầu tiên em đã gây tai nạn thì toi đời.”
Lời cậu nói nhiều hơn kì trầm cảm rất nhiều, hơn nữa còn bất giác mang theo một vài từ ngữ rất dễ thương.
Đã tới dưới hầm để xe, Ninh Nhất Tiêu đi thẳng ra ngoài, “Thầy mà được học sinh dạy lái xe thì cũng thật sự có hơi…”
“Mất mặt, em biết rồi, anh đừng có nói em nữa.” Tô Hồi tự nói ra trước, cứ như là làm vậy thì cậu sẽ không bị chê cười nữa vậy.
Ninh Nhất Tiêu cười nhẹ một tiếng, “Không mất mặt, rất đáng yêu mà.”
Tần suất cái từ này xuất hiện trong hôm nay có phải hơi cao quá rồi không?
Tô Hồi cúi đầu, cậu muốn kéo cổ áo len lên che hết cả mặt, định giấu cả bản thân mình đi.
Cậu bất ngờ phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu rất không quen với cái bãi đỗ xe này, tìm xe thôi mà đã tốn rất nhiều thời gian.
Nên cậu đến gần vai của Ninh Nhất Tiêu nhỏ giọng hỏi, “Anh có biết xe ở đâu không?”
Ninh Nhất Tiêu biết là cậu sẽ tìm cơ hội phản đòn lại nên hắn nhìn cậu một cái, “Bình thường đều do tài xế đỗ xe cả.”
“Được thôi Ninh tổng.” Tô Hồi nói xong thì lại lập tức sửa miệng, “Không đúng, phải là Shaw chứ.”
Mở đầu không được thuận lợi cho lắm, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng tìm thấy được mấy chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ xe, hắn chọn một cái trông khiêm tốn nhất rồi kéo cửa ghế phó lái ra.
“Cảm ơn.”
Tô Hồi phát hiện thấy tuy là Ninh Nhất Tiêu biết lái xe nhưng mà trạng thái hắn hình như không được thả lỏng như lúc bình thường, thậm chí còn hơi căng thẳng, lúc lái ra ngoài đường thì càng thấy rõ ràng hơn.
Cậu không biết đó có phải là ảo giác của mình không, bởi vì cái cảm giác này quá nhỏ bé, đổi thành người khác có khi lại không phát hiện thấy được.
“Anh có phải không thích lái xe hay không?” Tô Hồi muốn nói chuyện để giảm hoãn cái cảm giác căng thẳng này.
Ninh Nhất Tiêu nhìn kính chiếu hậu, hắn nói cũng ít hơn trước nhiều, “Ừm.”
“Vậy lần sau ra ngoài đừng có lái xe nữa.” Tô Hồi nói, “Chúng ta có thể đi tàu điện ngầm được mà, tuyến tàu điện ngầm ở New York em quen đường lắm đấy.”
Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng bật cười, vừa đúng lúc gặp được đèn đỏ, hắn dừng lại rồi nhìn về phía Tô Hồi, “Lần sau là lúc nào?”
Tô Hồi bị hỏi cho khựng người lại.
Ừ nhỉ, cậu đang nói cái gì vậy.
“Lần sau…” Tô Hồi suy nghĩ, “Sinh nhật em? Hay em mời anh ăn một bữa đi.”
Ninh Nhất Tiêu nói không cần, nhưng mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ vì một câu ngắn ngủn này, “Sao lại để thọ tinh mời khách được? Đương nhiên là ddeer anh làm rồi.”
Phố người Hoa thật ra cũng cách rất gần khu nhà mà bọn họ ở, chỉ là tại vì tình trạng giao thông không tốt của New York thôi cho nên ngồi xe tốn rất nhiều thời gian. Lúc xuống xe thì tuyết bên ngoài đã dừng lại, nhưng mà nhiệt độ vẫn rất thấp, nóng và lạnh đan xen khiến cho cổ họng của cậu lại càng khó chịu hơn, cậu ho khan vài tiếng.
Tay hơi lạnh, Tô Hồi bỏ tay vào trong túi không định lấy ra nữa.
Bọn họ đến rất đúng lúc, phố người Hoa đang tổ chức diễu hành Xuân mới, đội người múa lân múa rồng đi ở hàng đầu, đi ngang qua con phố đang trang trí trông rất rộn ràng, biển người chen lấn, trong tay mỗi người đều đang cầm một cái đèn l*иg nhỏ hoặc là giấy cắt nghệ thuật, phố lớn phố nhỏ đều đang phát những bài nhạc kinh điển đón chào năm mới, tràn ngập vị Tết đến Xuân về.
Tô Hồi cũng đã rất lâu rồi không có cảm nhận bầu không khí như thế này, cho dù là trước đây ở nhà, lúc đón Tết cũng không có bầu không khí Tết nồng đậm như thế này, nhiều nhất cũng chỉ là ăn một bữa cơm Giao thừa, lại còn đón Tết với những người không hề thân quen.