- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 72
Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
Chương 72
Chỉ cần vẫn còn một chút tình cũ chưa phai thì Ninh Nhất Tiêu sẽ có cách có được cậu.
“Anh nhớ trước đây hình như có nói với em rằng, anh năm nào đón Tết cũng một mình cả, chưa từng được đốt pháo, cũng chưa từng dán câu đối, coi múa lân hay là đi viếng chùa gì đó thì càng không, sau khi đi làm cũng rất bận, căn bản không có cơ hội, tất cả những ngày lễ tết đều không liên quan tới anh. Nhưng thật ra có những lúc anh vẫn rất muốn thử xem sao, muốn được biết cảm giác có người cùng đón Tết là như thế nào.”
Tim Tô Hồi bỗng dưng mềm đi.
Cậu đương nhiên là nhớ lời Ninh Nhất Tiêu từng nói, mỗi một câu đều nhớ rõ.
Lúc còn ở bên nhau, Ninh Nhất Tiêu từng nói, lúc đón Tết hắn rất ngưỡng mộ gia đình người khác cả nhà đoàn tụ, ăn cơm Tết, coi truyền hình Tết, nhưng mà đại đa số thời gian hắn đều ở trong kí túc xá, ở đó không có một ai cả, đến cả chăn cũng lạnh lẽo.
Đối với hắn của khoảng thời gian đó mà nói thì có thể ăn một bát chè trôi nước cũng đã coi như là đón Tết rồi.
Tô Hồi đột nhiên cảm thấy đau buồn, cậu không nhận ra chỉ mấy câu ngắn ngủi mà cậu đã bị dụ vào tròng.
“Hôm nay là mùng một, anh vẫn còn một ngày nghỉ.” Ninh Nhất Tiêu đứng dậy đi về phía cậu, hắn rất tự nhiên và cũng rất dễ dàng nắm bắt được cậu.
“Đến phố người Hoa đi dạo với anh đi.”
Bản thân việc hôn nhau lên giường với người yêu cũ đã đủ thếch thác rồi, điều đáng sợ nhất là đến cả việc chạy trốn cũng không thể chạy trốn được.
Tô Hồi cảm thấy chuyện xảy ra không do bản thân mình khống chế, cũng biết cậu đang làm sai nhưng mà vẫn không có cách nào nhẫn tâm từ chối Ninh Nhất Tiêu.
Tâm trạng rất phức tạp, cậu một bên cảm thấy bản thân mình đã nợ Ninh Nhất Tiêu rất nhiều rồi, cậu muốn cố hết sức bù đắp lại trong một phạm vị an toàn, làm một người bạn đúng mực có thể cung cấp giá trị cảm xúc cho hắn.
Nhưng mà Tô Hồi cũng hiểu rất rõ, cậu cũng đang len lén trộm đi một chút ấm áp trong những“bù đắp” không thích hợp này, Ninh Nhất Tiêu mỗi một lần đến gần, mỗi một lần quan tâm đều khiến cho cậu khó mà buông bỏ được.
Được biết sáu năm nay Ninh Nhất Tiêu không hề ở bên cạnh người nào cả, Tô Hồi cũng có một lúc đã dao động, nhưng mà cậu lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cho dù cậu không hề biết rõ những nỗ lực của Ninh Nhất Tiêu nhưng mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Ninh Nhất Tiêu đã có thể từ hai bàn tay trắng đi tới vị trí như bây giờ, hắn nhất định đã phải bỏ ra những nỗ lực mà người thường không thể so được, nào có thời gian đi phát triển mối quan hệ nào mới được.
Đối với người như hắn mà nói, có lẽ tình cảm là thứ không có giá trị nhất.
Tô Hồi không thể nằm mơ một giấc mộng tốt hơn được.
Một khoảng thời gian rất lâu sau khi chia tay, dưới sự thúc giục của cơn hưng cảm, cậu cũng từng khát vọng có thể rút lại quyết định chia tay, cậu cũng đã thử liên lạc lại, hết lần này tới lần khác nhưng tất cả đều như đá ném xuống biển rộng.
Thời gian qua lâu, ảo tưởng của cậu cũng dần dần biến mất, nó bị cất giấu đi như tất cả những bức thư không có được câu trả lời kia vậy, cuối cùng cũng giấu cả bản thân vào trong những ảo tưởng không biên giới.
Thật ra Tô Hồi rất thích những ảo giác kia, bởi vì cậu thường xuyên nghe thấy Ninh Nhất Tiêu nói chuyện với cậu, cậu không còn cảm thấy cô đơn gì cả, đây là cách để tình cảm của bọn họ kéo dài, thậm chí cậu còn vì thế mà trốn tránh việc chữa trị.
Nhưng mà khi thật sự đối mặt với Ninh Nhất Tiêu thì Tô Hồi lại vướng tay vướng chân, cậu không biết phải làm sao mới được, cậu sợ lại làm gì sai, sợ lại tổn thương hắn.
Có thể người bệnh tâm thần chỉ thích hợp để sống chung với những ảo giác kia nhỉ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ninh Nhất Tiêu đã bước tới trước mặt Tô Hồi, hắn hơi cúi đầu xuống, “Vẫn còn không thoải mái à?”
Tô Hồi bước ra khỏi những dòng suy nghĩ nhanh nhạy và dài dẳng kia, cậu chớp mắt một cái rồi lắc đầu.
Ninh Nhất Tiêu khựng lại như là đang quan sát cậu vậy, “Em còn chưa hết cảm, không đi cũng được.”
Tô Hồi tránh đi tầm nhìn của hắn, cậu cũng đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, “Đi đi, em cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu trả lời một tiếng, nhưng mà hắn lại nhìn cậu mãi không chiu đi.
Tô Hồi có hơi không thích ứng được, cậu ngẩng đầu lên nhìn, tai cuậ đỏ lên hết rồi nhưng mà cậu vẫn không biết, “Anh nhìn cái gì…”
Ninh Nhất Tiêu chỉ lên cổ cậu, “Em có cần thay cái áo len cao cổ không?”
“Gì cơ?” Tô Hồi hơi mơ màng.
Ninh Nhất Tiêu nói không biết ngượng, hắn dùng một biểu cảm rất nghiêm túc để nói ra một lời rất không nghiêm túc, “Anh không cẩn thận để lại vết đỏ.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 72