Chương 71

Suy nghĩ của cậu trong kì hưng cảm nhanh hơn trước nhiều, cứ giống như là có rất nhiều bản thân đang cãi nhau ở trong đầu vậy, ai cũng không chịu nhường nhịn ai.

Cậu rất bội phục bản thân mình, ý chí của cậu có thể yếu đuối mong manh tới cái mức này, rõ ràng đã đồng ý làm bạn bè, cậu cũng đã quyết tâm làm một người bạn xứng hức, nhưng mà cuối cùng cậu vẫn tự tay phá hủy hết tất cả.

Đây thì coi là gì được? Còn có thể coi là bạn bè được không?

Thế giới của người trưởng than không có trắng đen rõ ràng như vậy, nó rất phức tạp, cũng có rất nhiều khả năng, nhưng mà Tô Hồi vãn dừng lại ở quá khứ như cũ, lẽ nào Ninh Nhất Tiêu có thể chấp nhận được bạn bè như vậy? Cậu cũng không biết nữa, cậu chỉ cảm thấy Ninh Nhất Tiêu có vẻ rất vui vì thế.

Nhưng mà Tô Hồi không cam lòng, cho nên cậu nhanh chóng trốn tránh con đường này.

Mọi người đều uống say, đây vốn là một sai lầm, là một hành vi sai lầm hoàn toàn, Tô Hồi cảm thấy nguồn cơn của sai lầm là ở mình nên cậu chọn chủ động xin lỗi.

“Em uống nhiều quá.” Cậu ngẩng đầu lên, rũ mắt xuống nói xin lỗi với Ninh Nhất Tiêu, “Tối hôm qua em rất hỗn loạn, hơn nữa còn tiến vào kì hưng cảm, có thể là nguyên nhân ở mọi mặt nên mới làm ra chuyện li kì như vậy…em biết làm em làm không đúng, thật xin lỗi.”

Ninh Nhất Tiêu cứ nhìn cậu như vậy, mặc cho cậu nói ra cái câu mà hắn ghét nhất.

“Rồi sao nữa.”

“Không có sao nữa.” Tô Hồi rất chân thành, “Em rất xin lỗi, anh quên hết những thứ này đi.”

Đã nói ra lời thế này rồi, đổi lại là Ninh Nhất Tiêu trong quá khứ nhất định là hắn sẽ thầm chấp nhận.

Nhưng mà hắn đã không còn là Ninh Nhất Tiêu trong quá khứ nữa.

“Thật ngại quá.” Hắn cười một cái rồi nói với Tô Hồi, “Trí nhớ của anh cực kì tốt, thời gian học vị nghiên cứu còn đại diện cho trường đại học S tham gia cuộc thi trí nhớ do các trường quốc tế tổ chức, được giải vàng, còn có giấy chứng minh, em muốn xem không?”

Tô Hồi sắp điên rồi.

Rốt cuộc tại sao hắn lại trở thành dáng vẻ như bây giờ vậy chứ?

Ninh Nhất Tiêu nói xong thì tiến sát tới, hắn cọ đầu mũi lên đầu mũi của Tô Hồi, “Anh không thể quên được, mỗi một chi tiết anh đều nhớ thì phải làm sao đây?”

Tô Hồi muốn trốn đi, nhưng mà phản ứng của cơ thể lại quá thành thật, cậu căn bản không thể che giấu được sự yêu thích đối với Ninh Nhất Tiêu, cho dù chỉ bị trêu đùa một chút như vậy thôi thì con tim cậu vẫn xao động.

“Vậy anh cứ nhớ đi.”

Tô Hồi không thể hiểu nổi Ninh Nhất Tiêu muốn làm cái gì, cậu cũng không sức nào đi nghĩ, cậu thấy giận dỗi nên lui ra một khoảng cách, nhưng vẫn cảm thấy không đủ nên trực tiếp rời khỏi giường, cậu đi tới tủ quần áo tìm một cái áo khoác lông khoác lên ngườii, nhưng mà không khí lạnh vẫn cứ lừa vào, nó tràn vào từ khắp nơi.

Cậu muốn đi, nhưng mà lại bất ngờ hắt xì một cái.

Ninh Nhất Tiêu lần này không có nói bless you nữa, giọng điệu của hắn cứ như là thỏa hiệp vậy, “Anh không ăn thịt người, mau quay lại đây.”

Tô Hồi dừng bước chân lại, cậu nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu ngồi dậy nhặt cái áo khoác len trên sàn nhà lên mặc vào.

“Em có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không sao cả.”

Hắn lấy cái đồng hồ ở bên cạnh đeo lên cổ tay một cách chậm rãi, sau đó lại đeo mắt kính lên, hình như lại khôi phục lại dáng vẻ văn nhã thân sĩ trước đây.

Thật ra hắn cũng có đoán được Tô Hồi sau khi tỉnh dậy sẽ có phản ứng như thế này, thậm chí hắn còn cũng tưởng tưởng đến tình huống tệ hơn, lại còn vì thế mà không ngủ ngon được, bởi vậy nên tin hình như bây giờ ngược lại lại khiến cho hắn thở phào một hơi.

Hắn còn thích Tô Hồi hơn cả những gì hắn nghĩ, cho dù hắn đã thử buông xuống, cũng đã học cách mở lòng tiếp nhận, bị tung lên rồi lại rơi xuống trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn bị những nỗi không cam lòng dày vò, hắn rất muốn tìm một lời giải thích cho sáu năm kia mà hắn đã đánh mất, hắn muốn bồi thường, sau đó thì dày vò lại cậu một phen, bắt cậu phải đau đớn, tất cả những thứ này không phải Ninh Nhất Tiêu chưa từng nghĩ tới.

Nhưng hắn thật ra cũng có thể không cần gì cả.

Chỉ cần Tô Hồi nói một câu “Có thể bắt đầu lại từ đầu được không”, Ninh Nhất Tiêu thật sự có thể đồng ý không cần suy nghĩ, vô điều kiện mà nói “Được”.

Hắn không muốn bởi vì lòng tự tôn quá lớn mà đánh mất Tô Hồi, một lần thôi đã đủ đau rồi.

Bởi thế nên Ninh Nhất Tiêu cũng bằng lòng bao dung cho sự trốn tránh của Tô Hồi, thậm chí còn tìm được cái cớ cho điều đó – Nếu như Tô Hồi đối với hắn thật sự không có tình cảm thì không cần phải biệt nữu như vậy, cậu là một người mở lòng đối mặt với h4m muốn cơ mà.