- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 69
Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
Chương 69
Phòng tuyến mềm yếu cuối cùng vẫn sập đổ, khi đối mặt với Tô Hồi thì Ninh Nhất Tiêu luôn phải chào thua.
Vào một đêm tối khi mà cái cũ và cái mới giao nhau, bọn họ không có một dấu hiệu nào mà vượt quá đường an toàn, tư thái tấn công của Tô Hồi rất nhẹ nhàng, như là một con bướm vậy.
Ninh Nhất Tiêu mở hai cánh của cậu ra, hắn lại lần nữa nhìn thấy hình xăm từ xương chậu của cậu đi lên, đó là hàng chữ tiếng anh mà hắn rất quen thuộc.
Hắn bỗng dưng nhớ tới Chloe hình dung sự sai biệt của Tô Hồi, cô nói cậu nhìn có vẻ rất mềm dịu, nhưng mà lại thích đính khuyên cơ thể.
Nhưng mà ai cũng không biết được, Tô Hồi cũng có một mặt như thế này, vừa câu dẫn vừa đơn thuần, vừa nguy hiểm vừa yếu đuối.
Một “cậu” như vậy, Ninh Nhất Tiêu không muốn chia sẻ với bất cứ ai trên thế giới này cả, một lúc nào đó hắn thật hi vọng tất cả mọi người trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi, như vậy thì Tô Hồi sẽ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng với hắn ở lại trên trái đất rộng lớn mà cô đơn cùng nhau trải qua những ngày đêm dài dẳng, cho đến khi chết đi bia mộ cũng phải nối liền nhau.
Tô Hồi mềm mại nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” ở bên tai hắn, nó cứ như là một món quà tốt nhất trên thế giới này vậy.
Vậy nên Ninh Nhất Tiêu tha thứ cho việc cậu không gọi tên của hắn, và cũng tha thứ cho việc cậu không nói “Em yêu anh”, cho dù những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn chồng người dậy, cánh tay chống giữ cả cơ thể, hắn nhả dịch thể màu trắng dinh dính bên môi của Tô Hồi rồi nói với cậu rằng, không phải em thích biển nhất sao?
Vị của em nếm giống như biển vậy.
Trong phòng lan tỏa mùi dính dấp, cứ như nơi này đang chảy ra cả một mảng hè vậy.
Tô Hồi ngủ gục trong lòng Ninh Nhất Tiêu, cậu mềm nhũn cả người bất tỉnh nhân sự. Ninh Nhất Tiêu thay cậu rửa sạch lại, lúc thay đồ mới phát hiện thấy cậu vẫn còn rất nóng, điều này không được bình thường cho nên hắn kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu, đúng là 38 độ 7.
Bất hạnh là hắn đã nói trúng phóc, Tô Hồi đúng là đã bị cảm, lại còn bị sốt.
Ninh Nhất Tiêu đi tìm thuốc hạ sốt, hắn mất một lúc mới có thể để cậu uông sheets được, rồi hắn lại dùng cách hạ sốt vật lí – lấy đá ra đắp lên trán của cậu và lau người cho cậu, vất vả suốt hai tiếng đồng hồ mới cuối cùng cũng giảm sốt, hắn giờ mới yên tâm được.
Thường lúc vào kì hưng cảm, giấc ngủ của Tô Hồi rất ngắn ngủi, có lúc không cần đến ngủ, cả một tối cậu đều hưng phấn hơn bao giờ hết, thậm chí còn không thể nào ở lại trong một không gian nào quá lâu.
Nhưng mà lần này uống quá say, lại còn thêm bị cảm bị sốt, cậu ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, ánh tuyết chiếu xuyên qua rèm cửa.
Bên ngoài hình như lại có tuyết rơi.
Cậu dường như có một dự cảm như vậy.
Đầu của Tô Hồi rất đau, cứ như có thứ gì đó đập mạnh vào vậy, vừa mơ màng vừa mệt mỏi, suy nghĩ có một lúc bị “đoản mạch”, cậu chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ tối qua bọn họ cùng nhau uống rượu chuyện trò.
Trong chăn rất ấm, Tô Hồi bất giác không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, cậu muốn nhắm mắt lại ngủ thêm một lúc nữa nên là lại chui vào trong chăn.
Nhưng mà cậu lại cảm thấy có gì đó sai sai, hơi động đậy cơ thể một chút thì đột nhiên có một cánh tay đưa ra ôm cậu lại.
Cái ôm từ phía sau rất thân thuộc và cũng rất thân mật.
Tô Hồi ngay lập tức tỉnh táo lại, cậu thậm chí còn không cần quay đầu lại thì cũng biết người này là Ninh Nhất Tiêu.
Tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau vậy?
Tô Hồi cố gắng nhớ lại, những đoạn kí ức vụn vặt dần được ghép lại như xếp hình vậy, tai cậu cũng dần dần đỏ lên.
Cậu bị cảm giác xấu hổ, lo lắng và sự ảo não vô cùng bám lấy, không thể thoát thân nổi, nhưng mà cậu vẫn ôm một chút tâm lí ăn may.
Lỡ đâu nó thật sự chỉ là một giấc mơ thôi thì sao? Nói không chừng Ninh Nhất Tiêu chỉ kéo cậu về phòng lúc cậu đã uống say khướt giúp cậu mà thôi, sau đó thì mệt quá mới ngủ cùng nhau như vậy.
Nói cho cùng thì bọn họ đều ăn mặc đàng hoàng.
Tô Hồi cúi đầu xác nhận lại mới đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hôm qua cậu không có mặc bộ đồ này.
Áo lông đâu rồi…
Tâm lí trốn tránh theo bản năng lại trào dâng, Tô Hồi cẩn thận kéo cánh tay của Ninh Nhất Tiêu ra định trốn đi.
Nhưng mà cậu không có được như ý muốn, không chỉ như thế mà cậu còn bị Ninh Nhất Tiêu bắt tại trận.
“Dậy rồi à?” Giọng của Ninh Nhất Tiêu có hơi khàn, và cũng rất trầm thấp.
Hắn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn hơi híp mắt lại còn trực tiếp giơ tay ra đắp lên trán Tô Hồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 69