Chương 68

Chắc là giấc mơ nhỉ, Tô Hồi có hơi sợ hãi.

Cậu rất sợ mình vừa đến gần thì Ninh Nhất Tiêu liền biến mất, hắn trở thành bươm bướm hoặc là một cái bóng và sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa, giấc mơ mỗi lần đều kết thúc như vậy cả.

Cho nên cậu rất cẩn thận, đôi mắt cậu tràn đầy hơi nước ướŧ áŧ, cậu hỏi rất khẽ: “Có thể…hôn được không?”

Ninh Nhất Tiêu trước mắt đây không hề biến mất, hắn cũng không trả lời, hắn chỉ nhìn cậu như vậy, giống như trong quá khứ vậy.

Tô Hồi đột nhiên rơi một giọt nước mắt, dưới tiếng hô hấp vội vã và trầm nặng, cậu ngẩng đầu hôn lên môi của Ninh Nhất Tiêu, nói một cách chính xác thì cậu nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của hắn, căng thẳng và sợ hãi như là một tấm vải sa mỏng nhẹ cách giữa bọn họ.

Sống mũi cọ lên sống mũi, Tô Hồi cảm nhận được hơi thở chân thật này, trong lúc hơi thở đan xen, h4m muốn đối với Ninh Nhất Tiêu vẫn lấn át hết mọi thử, cậu đưa lưỡi vào thăm dò nhưng lại làm cho cả người mình run rẩy. Cậu gần như đứng không vững, cậu dựa nửa người vào trong lòng Ninh Nhất Tiêu nhưng mà cậu lại không được hắn ôm lại, Tô Hồi bất giác cảm thấy buồn bã.

“Ôm em đi…” Trong lúc môi răng giao triền, cậu đề ra một mệnh lệnh không giống như là mệnh lệnh mà giống như một lời cầu xin hơn.

Nhưng mà vẫn được như theo ý nguyện rồi.

Tô Hồi mơ mơ màng màng hưởng thụ nụ hôn dài ướŧ áŧ này, dưới tác dụng của men say, nó giật cái khóa xiềng ‘biết rõ không thể nhưng vẫn làm’, cậu quên đi những người bạn mới quen biết này, quên đi mùa đông đáng ghét ở New York, quên đi mặt đường đóng băng, những khổ nạn phải chịu, điện kích, không gian bị đóng kín và tất cả những thứ đáng sợ đều bị vứt ở sau lưng.

Lúc này cậu trở than Tô Hồi của sáu năm trước, cậu không sợ thất bại, muốn thì nhất định phải có được.

Ninh Nhất Tiêu không ngờ tới còn có thể có cái hôn thứ hai.

Xa cách bao năm như vậy, Tô Hồi giấu kĩ đi tình cảm của bản thân, thỉnh thoảng cũng lộ ra một ít cảm xúc khiến người khác dao động nhưng hình như cũng không chỉ về hướng hắn. Xét từ những biểu hiện của Tô Hồi mà nói thì hắn không hề đặc biệt. Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu luôn tự lừa mình dối người mà cảm nhận được điều gì đó, một tình cảm rất mơ hồ đang dày vò hắn.

Có thể nó không đủ để gọi là tình yêu được, nhưng có lẽ đã rất gần với thế rồi.

Cho dù chỉ có một ít tình cảm thì Ninh Nhất Tiêu cũng không muốn bỏ cuộc, hắn muốn thì nhất định phải có được trong tay.

Chỉ là hắn không hiểu được, Tô Hồi lúc chủ động hôn hắn tại sao phải rơi nước mắt.

Hắn hôn đi giọt nước mắt bên môi Tô Hồi, nó mằn mặn, nhưng rồi lại nhanh chóng bị đầu lưỡi của Tô Hồi cuốn đi, đi về sâu bên trong. Cái tay rủ xuống của Tô Hồi không cẩn thận chạm phải bánh kem, ngón tay dính đầy kem bơ. Cậu giơ tay lên, không chút ý thức mà li3m mấy cái, cậu hoàn toàn không biết hình ảnh như thế này có ám chỉ cảm giác mạnh mẽ thế nào.

Vậy nên Ninh Nhất Tiêu làm thay cho cậu.

Kem bơ khiến cho mọi thứ trở nên tệ hại.

Tô Hồi sắp hôn mê mất rồi, cậu có hơi thở không nổi nữa, hô hấp vội vã phả lên trên vai của Ninh Nhất Tiêu.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên từ phòng khách, hình như có cái gì đó rơi xuống đất, Ninh Nhất Tiêu rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Tô Hồi hơi co rúm lại một chốc, nhưng mà cậu không dừng lại việc hôn lên bên cổ hắn

Không kịp cất bánh kem vào lại trong hộp, Ninh Nhất Tiêu ôm Tô Hồi vào trong lòng, một tay khác thì cất bánh kem vào trong tủ lạnh rồi đóng cửa tủ lại.

Phòng bếp lập tức tối đi, nó bị bao quan bởi một hơi ẩm màu xanh nhạt.

Cơ thể của Tô Hồi vừa nóng vừa mềm, cậu bị Ninh Nhất Tiêu ôm ngang lên, cán tay còn không thể khoác lên cổ hắn.

Ninh Nhất Tiêu biết cậu đã say rồi, hoàn toàn không tỉnh táo, cho nên hắn không định thật sự làm gì cả, làm vậy quá không công bằng.

Cho dù lí trí của hắn cũng đã bị mài mòn không còn lại gì nhiều, nhưng mà ít nhất còn có thể suy nghĩ được.

“Ngủ đi.” Hắn đặt Tô Hồi lại trên giường của cậu còn mình thì quỳ một chân ngồi bên cạnh, hắn thay cậu đắp chăn lại đàng hoàng.

Nhưng mà Tô Hồi hình như căn bản nghe không hiểu lời mà hắn nói, cậu cong người lại tới gần, cậu cọ trán lên chân của hắn như mèo con vậy, cậu nói nhỏ cái gì đó, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu nghe không rõ.

Hắn cúi đầu xuống, “Em nói cái gì?”

Tô Hồi ấn tay lên mép giường, cậu khó khăn mà giống nửa người trên dậy rồi cúi đầu hôn lên đầu gối của Ninh Nhất Tiêu, rồi cậu lại ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng một ánh mắt ướŧ áŧ.

“Đừng đi mà…”

Đừng biến mất không bao giờ gặp lại được nữa.