- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 67
Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
Chương 67
Hắn hỏi, “Vậy quà của anh đâu?”
Tô Hồi cảm thấy hắn cũng đã say rồi, cậu rõ ràng đã từng nói rồi.
“Em nói rồi mà, vẫn chưa có làm xong…đừng có hỏi em mãi nữa, đổi vấn đề khác đi.” Giọng của cậu giống như đang làm nũng vậy.
Ninh Nhất Tiêu thật sự đổi một câu hỏi khác như cậu nói.
“Em nói là ước nguyện sinh nhật của anh sẽ thực hiện được, là thật phải không?”
Tô Hồi bật cười, cậu lắc đầu, “Em không biết.”
“Cho nên em lừa anh sao.” Ninh Nhất Tiêu nhìn vào cậu.
“Em không biết.” Cậu lơ mơ lặp lại câu vừa nãy một lần nữa, “Chắc là sẽ thực hiện được nhỉ, anh bây giờ muốn cái gì đều có được cái đó, anh rất là giỏi.”
Khói mờ quẩn quanh bên mặt cậu che đi khuôn mặt xinh đẹp như, cứ giống như là một hòn đảo đẹp đẽ bị khói mù bao vây lấy, nó chỉ xuất hiện trong giấc mơ mà thôi, sau khi thức giấc sẽ tan hết.
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, “Nói ra thì sẽ coi như bỏ đi sao?”
Tô Hồi nói rất nhỏ, gần như là dùng giọng gió nói: “Chắc là như vậy.”
Cậu lộ ra một nụ cười rất trẻ con rồi tới sát bên mặt Ninh Nhất Tiêu, “Dù gì thì anh chắc chắn là sẽ không nói với em.”
Nhưng mà tiếp sau đó, Ninh Nhất Tiêu cũng tới gần, khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, giữa bọn họ chỉ còn lại mấy centimet có thể bỏ qua không tính tới.
Điếu thuốc ở kẽ tay bị rút đi, Tô Hồi cứ giống như là bị rút đi chút lí trí cuối cùng vậy, cậu chỉ còn lại cảm giác mà hôi. Hơi thở nóng ấm của Ninh Nhất Tiêu bao quanh cậu, nó rất gần, còn mang theo chút hương thơm nồng của rượu.
Ánh đèn của tủ lạnh chiếu sáng một bên mặt của Ninh Nhất Tiêu, đường nét, hình dáng, góc cạnh, mỗi một chút đều thân thuộc đến vậy, khuôn mặt cậu đã vu0t ve và ôm hôn vô số lần và cũng từng đánh mất đi này, trong suốt sáu năm nay thế mà lại không thuộc về bất cứ ai cả.
Nhưng mà chắc cũng đã không còn thuộc về cậu nữa.
“Với tình hình như vậy giờ thì thật ra anh vẫn nên hỏi em trước thì tốt hơn.”
Tô Hồi nghe không hiểu gì hết, cậu chỉ phát ra âm đơn, “Hửm?”
“Nhưng mà,” Ninh Nhất Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Hồi, “Nếu như anh nhất định phải thực hiện ước nguyện này thì không thể hỏi trước ý kiến của em được, nếu không thì nó sẽ không linh nghiệm, như lời em nói vậy.”
Tô Hồi có hơi mù mịt, dòng suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn, cậu không nghe hiểu hoàn toàn câu này nên cậu cứ nhìn như vậy thôi.
Ninh Nhất Tiêu giơ tay lên kéo mắt kính xuống rồi hôn lên.
Đây là một cái hôn kết hợp giữa nước chanh và kem bơ, được cồn và thuốc lá bao quanh lại, bọn họ trốn ở phía sau bàn phòng bếp, trước tủ lạnh làm một việc chỉ có thể làm ra vào sáu năm trước một cách không có rõ ràng.
Cực kì nguy hiểm, nhưng cũng rất ngắn ngủi.
Ngắn tới mức sự từ chối và đẩy lại trong tiềm thức của Tô Hồi đều mất đi ý nghĩa, Ninh Nhất Tiêu đã thả ra.
Tô Hồi gần như không thở nổi, miệng cậu vẫn hơi hé ra như cũ, kem bơ bên môi chỉ còn lại một nửa, l*иg nguc phập phồng, cậu sắp mất đi lí trí, chỉ còn lại thở d0c.
“Đây là ước nguyên sinh nhật của anh.”
Hắn rất thẳng thắn, khóe miệng cong lên, hắn cướp lấy điếu thuốc lá trong tay của Tô Hồi rồi nhả một vòng khói ra trước mặt Tô Hồi.
“Đã thực hiện rồi, giờ có thể nói với em được rồi.”
Hôn nhau rồi.
Tầm nhìn của Tô Hồi bị khói màu trắng xám che đi, trong đầu hình như có một trận khói mù dày xua không tan đi được, lí trí bị men say kiểm soát, cậu đã không còn tỉnh táo nữa rồi, còn tưởng là mình thật sự đã quay về quá khứ.
Chỉ có Ninh Nhất Tiêu trong quá khứ mới hôn cậu.
Hắn nói mình đã 27 tuổi rồi, nhưng mà Tô Hồi cảm thấy hắn đang nói dối, chỉ có Ninh Nhất Tiêu của 21 mới hôn cậu được.
Hoặc có thể đây là một giấc mơ? Hoặc là ảo giác của cậu? Có khi nào bệnh trở nên nghiêm trọng rồi không….
Sự khó hiểu và cơn h4m muốn đan xen nhau nạp đầy mỗi dây thần kinh của Tô Hồi, có thể là Ninh Nhất Tiêu thật sự có một thứ gì đó khiến cho cậu rơi vào ảo giác, hơi mùi của hắn hay là nước bọt nhỉ, Tô Hồi không chắc lắm, nhưng mà cậu lúc này như nằm trên một bãi cỏ rộng lớn trống vắng, ở nơi đó đang mưa rất lớn, có khói mù dày đặc, có đầu ngọn cỏ đang cọ lên làn da của cậu, nó rất ngứa, làm cho cậu nhớ ra, mà Ninh Nhất Tiêu đang ở ngay trước mắt cậu.
Cho nên Tô Hồi dùng tay chống lên sàn nhà, cậu thật sự ngồi dậy giơ một cái tay khác lên vu0t ve khuôn mặt Ninh Nhất Tiêu.
Mắt cậu nhìn xuống, men say và ái dục lộ ra từ trong làn da như một con rắn đang long lanh ánh nước, nó bò lên, tất cả mọi cảm giác đều tràn vào trong đầu như sóng biển, nó làm mơ hộ đi biên giới giữa giấc mơ và hiện thực.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 67