Chương 65

Tô Hồi còn đang lấy tay che bên má lại, cậu cúi đầu xuống trông như một chú mèo con gặp thất bại vậy.

Bella nhớ tới lịch sử cuộc gọi vừa nãy thì cố ý giỡn, “Sớm biết thế không bằng gọi cho người thứ sáu.”

Chloe bật cười, “Vậy chắc còn phải ăn thêm một quả chanh nữa.”

Tô Hồi đỏ mặt lên, cậu cầm ly rượu lên xoay mặt đi, trong giọng nói bất giác mà mang theo một chút ý vị làm nững, “Một miếng cũng ăn không nổi.”

Không biết vì sao, câu nói này làm cho tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu đi lên rõ ràng, cứ giống như một kiểu ám chỉ nào đó.

Nếu như thật sự phải gọi cho người thứ sau thì có phải chăng không muốn ăn chanh nữa?

Cậu sẽ nghe lời chấp nhận thử thách sao?

Trí tưởng tượng của Ninh Nhất Tiêu không được tốt, nhưng mà hắn vẫn đơn thuần cảm thấy hài lòng và vui sướиɠ vì chuyện chưa từng xảy ra này.

Trò chơi dần trở thành cuộc trò chuyện đơn giản, bọn họ nói hết chuyện chính trị trên thời sự rồi nói tới thiên văn học, rồi lại nói từ thiên văn học nói tới nghệ thuật, Tô Hồi cũng dần dần nới lỏng được sự trói buộc khi giao tiếp, cậu thỉnh thoảng lại nói vài câu, đặc biệt là trong lĩnh vực mà mình hiểu biết.

Trong lúc nói chuyện cậu lộ ra một vẻ thư thái và thấu triệt, vẻ nhút nhát và chậm chạp trước đây đã rút đi vì kì trầm cảm đã kết thúc, cậu như rắn mới lột da hoàn toàn đa thay đổi thành dáng vẻ khác.

Lúc Chloe nói tới “Cái đẹp của trói buộc cũng là một loại nghệ thuật” thì lại bị Tô Hồi phản đối.

“Nhưng mà nghệ thuật vốn là không có quy tắc.” Cậu cười lên một cách dịu dàng với khuôn mặt của con mồi, mang theo một chút say ngà mà bắt chụp được hết con tim của mỗi thợ săn ngầm, “Nếu như không được tự do thì tất cả những trải nghiệm trên các giác quan đều sẽ bị bóp nghẹt.”

Bella đã sắp say gục xuống, cô thẳng người lại hỏi cậu vấn đề cuối cùng như hồi quang phản chiếu vậy.

“Nếu như phải sắp xếp theo thứ tự bốn từ này lại thì cậu sẽ chọn thế nào?”

“Bốn từ nào?” Giọng của Tô Hồi rất lười nhác.

“Cuộc sống, sinh mạng, tự do, tình yêu.” Bella bẻ tay ra đếm.

Tô Hồi gần như không hề do dự, cậu nghiêng đầu một cái, “Tình yêu, tự do, cuộc sống, sinh mạng.”

“Tôi giống như cậu nè!” Bella cực kì vui mừng.

Cảnh Minh thì lại nói: “Nó hoàn toàn ngược lại với của tôi, vì sao lại phải đặt tình yêu lên hàng đầu vậy?”

Bella lập tức ngồi thẳng đậy, “Bởi tình yêu này nó không chỉ là tình trường, mà là tất cả các tình yêu, với bạn bè, người thân, thú cưng, với tất cả những gì đã bầu bạn bên mình, nền văn minh, nghệ thuật, thậm chí là cả mẹ tự nhiên và vũ trụ. Nếu như con người không có năng lực đi yêu, không cảm nhận được bất cứ tình yêu nào thì quá là đáng sợ.”

Chloe bật cười, “Bella và Eddy hợp tần sóng nhỉ.”

Đêm nay trôi đi rất nhanh, bọn họ uống quá nhiều rượu đều say xỉn gục ra sô pha. Bella thì “tắt nguồn” luôn không còn tri giác gì nữa, cô dựa trong lòng Chloe, Cảnh Minh thì cũng say sắp chết luôn rồi, nằm thẳng trên sô pha đơn ngủ luôn.

Có thể là chưa uống rượu quá mạnh nên Tô Hồi còn chưa hoàn toàn “tắt nguồn”, nhưng mà cậu cũng sắp rồi, phần “pin” còn lại chỉ còn 5%, cậu sẽ nhanh chóng rơi vào trong đen tối sâu thẳm.

Cậu nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng dậy tắt đèn phòng khách đi. Căn phòng đột nhiên tối đi, cảnh đêm của Manhattan hiện ra như một bức họa vậy, bao vây lấy bọn họ cách một tấm kính.

Phòng bếp thì vẫn còn sáng lên ánh đèn vàng, Ninh Nhất Tiêu đứng ở bồn rửa chén đang rửa tay.

Tô Hồi bị một cảm xúc phức tạp không có nguồn cơn khống chế, cậu đứng dậy lảo đảo đi về phía phòng bếp.

Tủ lạnh là loại sáp vào tường, cửa tủ lạnh y hệt như cửa phòng bếp vậy, với người sắp hoàn toàn say như chết như cậu mà nói thì phân biệt cánh cửa nào là cửa tủ lạnh khó khó khăn, Tô Hồi lò mò cả nửa ngày.

Một bàn tay còn sót lại giọt nước nắm lấy cổ tay cậu dẫn tới đáp án chính xác, sau đó thì thả ra.

Tô Hồi không nhìn hắn, cậu tự mở tủ lạnh ra, ánh đèn màu vàng ấm đột nhiên rói sáng xung quanh người cứ như là một cánh cửa thần kì có thể đưa bọn họ trở lại sáu năm trước.

Tô Hồi rất cố chấp với cái chuyện phải đón sinh nhật với hắn này, cô lập tức lấy bánh kem trong tủ lạnh ra, nhưng mà cậu lại không có sức nên ngồi bệt xuống trên sàn nhà. Tay cậu có hơi run, cả nửa ngày cũng gỡ không ra được cái nơ bươm bướm thắt trên đó nên cậu có hơi ỉu xìu.

Ninh Nhất Tiêu cũng ngồi xuống, hắn ngồi ngay bên cạnh cậu rồi giơ tay ra chậm rãi gỡ cái nút thắt bươm bướm kia mở hộp ra.

Bánh kem rất là đẹp, nó rất xứng với những gì Tô Hồi đã phải bỏ ra trong khoảng thời gian này, trong mắt Ninh Nhất Tiêu nó còn tốt hơn tất cả những loại bánh ngọt đắt đỏ đặt trên tủ trưng bày ở tiệm đồ ngọt của New York.