Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chloe sửa lại, “Bây giờ bạn gái cũ.”

Bella nhìn cô một cái, “Ừ vậy đi, tóm lại thì tôi đa lừa Eddy, Eddy dễ tin quá, tôi cũng không nỡ lừa cậu.”

Tô Hồi đã biế từ sớm nhưng mà cậu không nói ra, cậu cười nói: “Không sao đâu, nhưng mà cô đã trả tiền rồi vậy thì mấy món đồ trang trí nghệ thuật đó phải làm sao?”

Bella ăn một miếng đồ ăn, cô đột nhiên bịt miệng lại rồi mới chậm nửa nhịp trả lời Tô Hồi, “À, cái đó thì, bọn tôi trước mắt định là chuyển hình thức đính hôn công khai thành kiểu riêng tư loại nhỏ thôi, địa điểm đổi từ khách sạn thành một trang viên của nhà tôi ở khu ngoại ô, vậy thì bên báo chí không quay chụp được, dù gì thì phần tạo thanh thế trước đó đã được rồi, sau đó không cần tới bọn họ nữa.”

Cô tiếp tục nói: “Chắc là lúc đó chỉ có ba mẹ tôi tham gia thôi, rồi tìm thêm một Mục sư nữa, đến cả bạn bè tôi cũng không muốn mời, cứ theo hiệp nghị của ba tôi thì một tuần sau khi kết thúc là tôi có thể lấy được quỹ tín thác rồi, đến lúc đó thì tìm ông ngả bài, dù gì thì ông cũng đã đồng ý với tôi rồi. Mấy món đồ trang trí nghệ thuật của cậu đẹp như vậy đương nhiên là không thể lãng phí trong nghi thức đính hôn giả này được.”

Bella nhìn Chloe một cái, trong mắt cô toàn là tình yêu, “Địa điểm vẫn không đổi, cũng vẫn theo thiết kế của cậu, chỉ là tôi sẽ đổi nơi đó thành triển lãm nhiệp ảnh cá nhân đầu tiên của Chloe.”

Tô Hồi giờ thì đã hiểu, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười nhạt, cậu cũng bị lây không khí ngọt ngào giữa hai người bọn họ.

Trước đó lúc cậu tìm Bella bàn bạc, cậu phát hiện thấy tất cả những yêu cầu đều không liên quan gì đến sở thích của Ninh Nhất Tiêu gì cả, bây giờ nghĩ lại thì đều tuân theo tiêu chuẩn của Chloe cả, món đồ đặt trước từ đầu tới đuôi đều là chuẩn bị cho Chloe.

“Đó là niềm vinh hạnh của tôi.” Cậu nhìn Bella, “Nhưng mà cô không sợ Jones tiên sinh se làm khó cô khi biết sự thật sao?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn Tô Hồi một cái.

“Không sợ gì sất.” Bella nhún vai, “Mấy chuyện phản loạn tôi làm cũng không chỉ một hai việc này, ông đều sẽ cực kì tức giận được một đoạn thời gian rồi sau đó vẫn sẽ tha thứ cho tôi thôi. Hơn nữa, cho dù lần này không tha thứ thì phần tài sản tôi nhận được không ít đi, tôi vẫn muốn làm cái gì thì làm cái đó được.”

Tô Hồi rất ngưỡng mộ sự sảng khoái và tự tin của Bella, đằng sau đó là cả một sự nuông chiều và bao dung từ nhỏ tới lớn, nếu mà cô đã chịu đả kích một hai lần thì chắc sẽ không làm loạn một cách không lo trước sợ sau như vậy.

Ngưỡng mộ thật.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên nói với cậu: “Có cần rượu không?”

Hắn cầm bình tỉnh rượu, Tô Hồi gật đầu một cái để cho Ninh Nhất Tiêu rót một ly, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

“Cho tôi một ly nữa.” Cảnh Minh đưa li sang nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại đặt bình tỉnh rượu lại trên bàn.

“Tự đi mà rót.”

Cảnh Minh không còn gì để nói với thằng bạn thấy sắc quên bạn, anh ta chậc chậc mấy tiếng, bữa cơm này ăn cũng kha khá rồi nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, anh ta liếc nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy hộp bánh kem đặt trên bàn phòng bếp, ADN thích ăn đồ ngọt sau bữa ăn nổi lên.

“Đây là gì thế? Bánh kem hả?”

Ninh Nhất Tiêu trực tiếp đứng dậy cất bánh kem vào tủ lạnh trước khi nó bị vấy bẩn, “Cái này là của tôi.”

Tai của Tô Hồi có hơi nóng nên, cậu không biết có phải là tác dụng của cồn không, mặt cũng nóng bừng lên.

“Gì chứ? Keo kiệt vậy sao.” Cảnh Minh cảm thấy không đúng lắm, anh ra nghĩ lại thì tám phần là Tô Hồi làm cho hắn nên anh ta cố ý giỡn, “Cậu thì hiếm lạ gì mấy thứ này, lẽ nào là người cậu thích tặng cho cậu sao?”

Chloe đang uống nước canh, nghe thấy câu này thì cô cũng tò mò, “Shaw có đối tượng hẹn hò rồi à?”

Bella chớp chớp mắt, “Không biết nữa.”

Nhịp đập của Tô Hồi rất nhanh, con tim treo lơ lửng trước ngực như đang lo sợ điều gì đó.

Ninh Nhất Tiêu chọn im lặng không nói gì, không thèm giải thích một câu cứ như là mặc nhận vậy.

“Bị tôi đoán trúng phóc rồi chứ gì!” Cảnh Minh cố ý húc vai hắn, anh ta thấy dáng vẻ chịu thiệt của Ninh Nhất Tiêu anh cực kì vui sướиɠ.

Ninh Nhất Tiêu liếc anh một cái, chỉ nhả một câu đơn giản “whatever”, thái độ hắn tùy ý, lại còn mang theo một chút gợi cảm một cách thong dong.

Hắn lấy cục đá từ trong tủ lạnh ra bỏ vào trong li rượu, hắn dựa vào tủ lạnh uống rượu, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm Tô Hồi.

Tô Hồi không phải không cảm nhận được, cậu có hơi không biết phải làm sao nên cậu tránh đi, cậu cũng cầm li của mình uống một ngụm nhỏ rồi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Tiêu.

Vào lúc tầm nhìn sắp chạm nhau thì Ninh Nhất Tiêu cũng rời tâm mắt đi nhìn về phía Cảnh Minh đang “chỉ huy mặt trận”.
« Chương TrướcChương Tiếp »