Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoảng cách rất gần, gần như có thể nghe thấy được tiếng đuôi Tô Hồi hít thở, lí trí trong khoảnh khắc đó bị tình cảm lấn át, trong đầu Ninh Nhất Tiêu trống rỗng, hắn chậm rãi tiền gần tới một cách do dự, chỉ thêm một bước nữa thì có thể hôn được cậu.

Nhưng mà Tô Hồi đột nhiên động đây, hình như sắp tỉnh dậy.

Ninh Nhất Tiêu lập tức lùi về phía sau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay trở lại một khoảng cách an toàn.

Dáng vẻ ngẩng đầu lên của Tô Hồi rất ngơ ngác, cậu còn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, đầu lòng mày nhíu lại, ánh mắt thì mơ màng, lúc nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu, cậu còn tưởng là lại nằm mơ.

Vậy nên cậu giơ cánh tay thả thõng kia lên, hơi qua loa sờ lên khuôn mặt Ninh Nhất Tiêu, rồi lại lấy đầu ngón tay chạm lên nốt ruồi khóe mắt của hắn.

“….Lạnh quá đi.”

Sao mà hình như…..không đúng lắm nhỉ, xúc cảm chân thật quá.

Tô Hồi mơ mơ màng màng, cậu vừa mới nghi ngờ thì tự dưng lại ngứa mũi, thế là không nhịn được cúi đầu xuống hắt xì một cái.

“Bless you.”

Bên cạnh truyền tới âm thanh của Ninh Nhất Tiêu, cảm giác chân thực tăng lên gấp bội.

Tô Hồi giật mình, cậu vừa định ngẩng đầu lên thì cái hắt xì thứ hai lại không nhịn được dâng lên, “A-choo—“

“Bless you.”

Ninh Nhất Tiêu hoàn chỉnh không tì vết ngồi ở bên cạnh lại lặp lại câu nói thường ngày kiểu Mỹ này lại lần nữa.

Ở nước ngoài suốt bao nhiêu năm nay, Tô Hồi theo bản năng định trả lời “thank you”, nhưng mà rồi lại ngẩn ra, cậu chậm nửa nhịp đi tìm giấy, rồi lại đột nhiên nhớ ra không lâu trước đó cậu mới giơ tay ra, lại còn sờ Ninh Nhất Tiêu….

Phản ứng của cơ thể cậu còn kịp lúc hơn cả đầu óc, cậu trực tiếp lui về phía sau kéo giãn khoảng cách ra với Ninh Nhất Tiêu, bởi vì quá lúng túng, không kịp suy nghĩ gì cả, cậu lấy cái gối của sô pha lên che lại mặt của mình.

Ninh Nhất Tiêu rất tò mò tuổi của Tô Hồi mấy năm này nó chui đi đâu, da mặt vẫn là vãn mặt như trước đây, tính cách thì hình như còn trẻ con hơn cả trước đây nữa.

Hắn không nhắc tới chuyện vừa nãy nữa, chỉ đẩy gọng kính trên sống mũi lên rồi nói một cách nghiêm túc: “Theo kinh nghiệm trước đây thì em hắt xì thêm một cái nữa thì chính là đã bị bệnh.”

Tô Hồi bất giác dời tay xuống, gối cũng dời xuống lộ ra đôi mắt to tròn thanh thuần chớp một cái.

“Tôi chắc là không….”

Vừa định phủ nhận đã hắt xì thêm cái thứ ba.

Hoàn toàn bị đoán trúng phóc.

“Anh đi lấy cho em li thuốc cảm đề phòng trước.” Ninh Nhất Tiêu đứng dậy đi tới hộp y tế trên tầng tìm thuốc, rồi xuống lầu rót thêm li nước, hắn cũng đã thấy được mấy đĩa đồ ăn được đậy lại.

Hắn có hơi bất ngờ, biết là Tô Hồi muốn làm bánh kem nhưng mà hắn không biết cậu còn làm thêm nhiều món vậy nữa.

Giả vờ như không biết gì hết, Ninh Nhất Tiêu quay trở lại trước sô pha đưa li nước cho cậu.

“…Cảm ơn.” Tô Hồi cho dù không muốn uống một chút nào nhưng mà bây giờ từ chối thì cũng không phù hợp lắm, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi uống xong, Ninh Nhất Tiêu rất tự nhiên mà đưa tay ra lấy li nước đi, Tô Hồi nhìn hắn một cái, cậu có hơi lúng túng, “Hồi nãy tôi nhầm lẫn mất….”

“Nhầm lẫn cái gì cơ?” Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, mắt kính phản xạ lại ánh sáng, ánh mắt của hắn Tô Hồi nhìn không hiểu nổi.

“Tôi….” Tô Hồi không thể nói là mình nằm mơ, hơn nữa còn coi hắn thành Ninh Nhất Tiêu trong giấc mơ đó. Cậu hắng giọng lại, “Tôi ngủ lơ mơ quá tưởng là Kem.”

“Vậy sao?” Khóe miệng Ninh Nhất Tiêu cong lên một nụ cời, “Anh còn tưởng là em coi anh thành học sinh của em đấy.”

Tô Hồi ngay lập tức thay đổi biểu cảm, cậu nói rất nhỏ: “Sao có thể.”

“Gì cơ?” Ninh Nhất Tiêu nghe không rõ, hắn vô thức nhướn mày lên.

“Không gì cả.” Tô Hồi bỏ gối dựa xuống, cậu chuyển chủ đề vào phạm vi an toàn, “Anh vừa mới xuống máy bay sao? Trời tối mất rồi…” Cậu nhìn đồng hồ một cía, đã gần bảy giờ rưỡi rồi, “Tối vậy rồi.”

Cậu đứng dậy, cả người vừa nhói vừa tê nên cậu bám cửa tủ lạnh thuận thế ép vai một cái rồi vươn vai một cái thật dài.

Vào lúc cậu vươn vai Ninh Nhất Tiêu nhìn sang, vòng eo hẹp thon trắng lộ ra một đoạn, như có như không thấy được một ít dấu hình xăm.

Thế mà vẫn còn.

Hắn còn tưởng là Tô Hồi sẽ xóa nó đi.

Ninh Nhất Tiêu bước qua đó, hắn rõ ràng đã thấy cả quá trình Tô Hồi ở nhà học làm bánh kem nhưng mà vẫn giả vờ như không biết gì cả, hắn cố ý hỏi: “Cho nên là quà sinh nhật của anh đâu?”

Tô Hồi kéo cửa tủ lạnh ra, ánh đèn màu vàng ấm rọi xung quanh người cậu, cậu quay đầu lại nhìn sang, ánh mắt này khiến cho Ninh Nhất Tiêu nhớ tới quá khứ.

“Còn chưa làm xong nữa, tôi đã cố gắng hết mức rồi.”

Đến cả lời nói cũng giống hệt lúc đó vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »