Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào một buổi tối ngọt ngào đến vậy, giấc ngủ của Tô Hồi cũng mới kéo dài chưa tới hai tiếng đồng hồ đã bị cơn hưng phấn do hưng cảm mang lại chi phối.

Nếu như là lúc bình thường, cậu rất khó có thể ở lại ở một căn phòng nào lâu, cho dù có đêm khuya cũng phải chạy tới vườn hoa, thậm chí là rời khỏi nhà, đi trên con phố tới tận sáng, chỉ có như vậy mới có thể hao mòn được sức lực.

Nhưng mà có Ninh Nhất Tiêu ở đây, có dù bị nhốt mãi trong một căn phòng này Tô Hồi cũng cảm thấy có thể chấp nhận được.

Ninh Nhất Tiêu theo thói quen ôm lấy cậu từ phía sau, cánh tay khoác qua eo cậu, cho dù là lúc làm hay lúc chỉ ôm nhau mà ngủ hì hắn hình như đều thích tư thế như thế này.

Mà Tô Hồi cũng thích quay đầu lại nhìn hắn, hôn hắn, sát tới gần sống mũi và cằm của hắn, cho nên cậu thỉnh thoảng cũng gọi hắn dậy, khiến cho Ninh Nhất Tiêu không thể không buông cánh tay ra rồi cậu quay người lại đối mặt rồi ôm lấy hắn.

Tô Hồi cố ý ngồi đếm, Ninh Nhất Tiêu ngủ còn sâu giấc hơn cậu tưởng tượng, cả tối đổi suốt bốn tư thế ngủ nhưng mà loại nào cũng là ôm lấy cậu. Đáng yêu nhất là vào lúc sáng sớm 4 giờ, Tô Hồi đứng dậy uống một ly nước rồi nằm xuống, vừa nằm xuống đã bị Ninh Nhất Tiêu ôm lại, hắn vùi mặt vào trước ngực cậu, khiến cho động tác nuốt xuống cũng phải rất khẽ.

Trời tờ mờ sáng, thành phố vẫn còn là một màu xanh nhạt nhu hòa như ngâm trong hồ bơi vậy. Ánh sáng mờ xuyên qua rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng.

Tô Hồi len lén xuống giường, eo thật sự quá mỏi, càng nằm càng khó chịu, nhưng cậu không cảm thấy buồn phiền vì thế, thậm chí cậu còn cảm thấy Ninh Nhất Tiêu không nên bởi vì trải nghiệm lần đầu mà dịu dàng đến vậy.

Phải nên đau một chút thì kí ức mới khắc sâu được.

Cắm vào và rút ra, Tô Hồi đồng thời cảm nhận được sự che chở cẩn thận và sự nguy hiểm khi mất kiểm soát, đó là một sự mâu thuẫn kì diệu.

Cậu đánh răng rửa mặt thật khẽ rồi soi vào trong gương, cậu quan sát kĩ lại những dấu vết lưu lại trên da, trong đầu còn không đúng lúc mà hiện lên nhưng tư thế bị ôm lên.

Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao khiến cho đầu óc con người váng vất, c4u nhớ tới những lời hạ lưu không được đúng đắn đoàng hoàng cho lắm mà Ninh Nhất Tiêu nói với cậu lúc ở trước gương, Tô Hồi thấy mặt nóng lên.

Đi ra khỏi phòng tắm, cậu cầm tiêu bản hồ điệp sáng cực quang mà Ninh Nhất Tiêu cho cậu rồi đi tới bên cửa sổ sát đất, cậu để nó dưới ánh nắng rồi lặng lẽ thưởng thức.

Đến tám giờ, cậu nằm bò bên giường, ngón tay nhẹ nhàng tả lại hình dáng bàn tay của Ninh Nhất Tiêu.

Bàn tay của hắn thật sự rất đẹp, Tô Hồi nhịn không được mà cảm thán ở trong lòng, giống như cái tay trong tranh sơn dầu của Giovanni Gasparro vậy, thon dài, gân xanh nổi lên,khớp xương rõ ràng, và có một chút màu lúa mạch, gân xanh dưới lớp da kéo dài với cẳng tay tràn đầy sức sống.

Tranh sơn dầu của Giovanni Gasparro

Tô Hồi đang định nắm lại thì ai ngờ cái tay của Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng lại giơ lên chạm nhẹ lên trán của cậu.

Hắn tỉnh dậy rồi.

Tô Hồi chống hai tay lên mép giường rồi tiến gần tới, cậu chạm trán và khuôn mặt của mình vào tay của Ninh Nhất Tiêu, đầu mũi thì chạm lên lòng bàn tay của hắn cọ cọ.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên bật cười một tiếng, giọng hắn rất trầm, “Chỉ có mèo cơn lấy lấy dầu ra cọ người.”

Tô Hồi cảm thấy cái ý nghĩ này đã cắm rễ sâu trong lòng Ninh Nhất Tiêu nên cậu lười phản biện với hắn. Nhưng mà hắn thì bắt đầu gãi cằm của cậu, nó rất ngứa, Tô Hồi liền cúi đầu cắn nhẹ lên đầu ngón tay của Ninh Nhất Tiêu.

Nhưng cậu không chỉ là cắn mà còn dùng răng để giữ lại cho tay của Ninh Nhất Tiêu không thể rút ra được, đầu lưỡi li3m lên đầu ngón tay, sau đó thì càng tiến sâu vào trong như muốn dùng một bộ phận cơ thể hắn đi vào cơ thể của mình.

Ninh Nhất Tiêu không nói gì, nhưng hơi thở hắn lại trầm nặng hơn.

Hắn như là định phản kháng, che một cái tay khác lên mắt, nhưng mấy giây sau, hắn vẫn chào thua hơn nữa còn giành quyền chủ động lại – hắn cho ngón tay vào khuấy lên.

Tô Hồi khó có thể thở được, khuyên lưỡi bị chơi đùa, ngón tay như đang bắt chước theo một loại nào đó, chỉ là nó chậm hơn, và càng theo trình tự hơn.

Dịch thể trong suốt chảy từ khóe miệng ra, đôi mắt và cằm của Tô Hồi đều ươn ướt.

Vào lúc cậu khó có thể thở được, khoảnh khắc mà cậu bị sắc vì đi vào quá sâu, Ninh Nhất Tiêu rút tay lại rồi dùng ngón tay dính ướt đó bóp mặt của Tô Hồi, hắn nhìn cậu, trên mặt còn vương nụ cười nhạt.

“Tô Hồi, mặt em ướt hết rồi.”

Câu nói vào của hắn làm cho Tô Hồi cảm thấy quen thuộc.

Ninh Nhất Tiêu lại tiến tới gần, hắn không quan tâm Tô Hồi còn đang thở dốc mà hơn lên khóe miệng ướŧ áŧ và cằm của cậu, chỉ một chút rồi thôi.

Nhưng Tô Hồi lại sát tới dùng giọng khẽ khẽ nói ra những câu chữ không thể nghe được.

Trong phòng rất sáng, mùi thơm của mua dần dần lan tỏa ra trong không khí, nó phát ra mùi nồng đậm và ngọt ngào.

Tầm nhìn lúc rõ ràng, lúc thì lờ mờ, cái đèn trần khảm vào trần nhà dần đung đưa xuất hiện những cái bóng trùng điệp lên nhau trong võng mạc.

Ga giường bị nắm chặt lại, trong đầu của Tô Hồi sinh ra ảo giác, chỉ một nhoáng rồi biến mất, cậu giống như một cây cỏ nơi hoang vu mọc ra những dây leo, nó được nuôi nắng, được phép mặc sức sinh trưởng.

Chỉ mỗi âm thanh bị đè nén lại trong kẽ tay của Ninh Nhất Tiêu, nó nhanh chóng trôi đi nhanh như thời gian vậy.

Nằm trong lòng của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi lần đầu cảm nhận được tình yêu bao vây không để lại một khe hở, cậu mất đi ý thức, cứ liên tục gọi tên của hắn và lược đi cả họ.

Cậu không biết điều này khiến cho Ninh Nhất Tiêu nhớ lại những kí ức không vui vẻ lúc nhỏ, nhưng bởi vì Tô Hồi quá tốt, cậu quá ngọt ngào nên hạnh phúc mà cậu đem lại đã che vùi sự đau khổ ẩn giấu trong lòng Ninh Nhất Tiêu.

Tô Hồi có tinh thần vượt xa người thường cuối cùng cũng gục xuống ngủ, nhưng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

Cậu cảm thấy bản thân ở trong giấc mơ hình như bị một cục đá nặng ngàn cân đè lên, lúc bị Ninh Nhất Tiêu gọi dậy thì cục đá mới bị dọn ra, để lại một thân xác đau nhức rã rời khó chịu nổi.

Tay chống lên dựa vào đầu giường, Tô Hồi cảm thấy cổ họng rất đau. Ninh Nhất Tiêu bước tới, rất chu đáo mà đưa cho cậu một ly nước, hắn thì đã mặc lại cái áo sơ mi màu đen tối qua, trông rất anh tuấn, trông tri thức tới mức không đàng hoàng.

Tô Hồi cúi đầu nhìn lại bản thân, cả người cậu toàn là vết màu đỏ, so sánh cả hai lại với nhau thì càng không đúng đắn hơn.

“Đói không?” Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Có muốn ra ngoài ăn không, hoặc là anh mua đồ về.”

Tô Hồi bắt đầu ăn vạ, “Em dậy không nổi, mệt lắm….” Cậu dựa vào một bên giường rồi giơ tay sờ so4ng lên tủ đầu giường, cậu lấy được điện thoại, “Gọi đồ đến đi.”

Ninh Nhất Tiêu ngồi ở bên giường, Tô Hồi liền ngoan ngoãn tựa lên vai hắn, hắn thì giơ tay ra vu0t ve lên tấm lưng trần của Tô Hồi.

Tô Hồi khàn giọng gọi xong đồ ăn thì cậu tiến tới hôn một cái không quá lâu với Ninh Nhất Tiêu, sau đó cậu hỏi hắn: “Có thích em không?”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy vấn đề này không cần phải hỏi ra, nhưng hắn vẫn gật đầu, “Thích.”

“Thích nhiều không….thích đến mức nào?”

Ninh Nhất Tiêu nghĩ một lúc, “Đến mức mà cái gì em muốn anh cũng đều muốn cho.”

Tô Hồi bật cười, “Anh đừng có gạt người đó.”

“Anh không gạt em đâu.” Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay của cậu, “Nói được sẽ làm được.”

Hắn nói xong thì h0n lên đ1nh đầu của Tô Hồi, hắn gọi cậu là mèo con, những gì hắn biểu hiện ra giống như một chàng trai vừa mới sa chân vào bể tỉnh.

Tô Hồi nghĩ rằng, hắn vốn là vậy mà, chỉ là lúc bình thường quá trưởng thành thôi.

“Anh thích đặt biệt danh đến vậy sao.” Cậu cố ý hỏi, “Anh có đặt cho người khác không?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu rồi lắc đầu, “Không đâu.”

Chưa từng làm vật bao giờ.

Hắn thậm chí còn không biết là từ lúc nào lại cảm thấy Tô Hồi giốn như mèo con, có thể là vào lần đầu tiên gặp mặt, cũng có thể là vào một lúc nào đó trong lúc sống chung với nhau.

Tô Hồi nằm trên đùi hắn, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Em cũng là lần đầu tiên được người khác đặt biệt danh ấy.”

Ninh Nhất Tiêu vuốt ve tóc cậu, “Vậy sao? Em không có tên ở nhà à?”

Tô Hồi chớp mắt một cái, “Có.”

“Tên là gì?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

“Ưu Ưu.”

Ninh Nhất Tiêu nhướng mày một cái, “Du trong du nhàn?”

(Du với Ưu đồng âm trong tiếng Trung.)

Tô Hồi rũ mắt xuống, “Ưu trong ưu tú, ưu trong học sinh giỏi, ưu trong khác người.” Giọng của cậu nghe có chút gì tùy hứng, cậu nói rất thẳng thắn rằng: “Em không thích cái tên này lắm, cái này là ông ngoại em đặt. Lúc nhỏ ông thường gọi em như vậy, em lại cảm thấy ông không phải đang gọi em.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn vào đôi mắt của cậu, “Thế đang gọi ai?”

“Gọi em trong mong đợi của ông, một hình tượng mà ông tưởng tượng ra.” Tô Hồi như không để ý mà rạch mở kể về gia đình của cậu, “Giống như ông thường nói với em là phải làm một người có ích, làm những chuyện có ích. Tất cả những gì em thích làm đều bị ông đánh giá thành chuyện vô dụng.”

Ninh Nhất Tiêu nghe thấy vậy, hắn cúi đầu xuống h0n l3n chóp mũi của Tô Hồi, “Vậy trừ cái tên này ra thì sao?”

“Hết rồi.” Tô Hồi vùi mặt vào trong lòng hắn, “Chỉ có mèo con thôi.”

“Vậy em chỉ làm mèo con của anh thôi nhẻ.” Ninh Nhất Tiêu xoa vuốt vai của cậu.

Tô Hồi nghĩ, trên thế giới này sẽ không còn người thứ hai còn nói với cậu những lời như vậy nữa.

Lúc ăn cơm, Ninh Nhất Tiêu hỏi cậu còn có người nào biết bệnh của cậu nữa không. Tô Hồi lắc đầu.

“Bọn họ không cho em nói ra ngoài.” Tô Hồi nói, “Em chỉ từng nói với anh mà thôi.”

Khựng lại một lúc lâu, cậu mới nói với Ninh Nhất Tiêu, “Em bây giờ đang nghĩ là, có thể là sau khi ba của em mất, em liền mắc phải bệnh, nhưng mà không quá rõ ràng bởi vì lúc đó hưng cảm, em chỉ thấy bản thân có sức dùng mãi không hết, em có thể thức đêm học rất nhiều thứ. Mùa hè năm mười bốn tuổi đó, em vẽ tranh khắp cả căn phòng, một ngày nào đó đột nhiên đi nói với ông ngoại em rằng em muốn học nghệ thuật.”

“Ông ngoại chửi em một trận, ông vứt hết màu vẽ và khung tranh của em đi, em tự đạp xe đạp đuổi theo xe rác nhưng cũng không thể tìm về lại được.

Tô Hồi nói xong còn bật cười, “Em còn nhớ lúc đó ông chửi em “Đầu óc không được bình thường”, ai ngờ nói phát trúng luôn, không biết lúc ông sau này nhìn thấy giấy chẩn đoán có suy nghĩ thế nào.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy đau lòng, Tô Hồi của năm mười ba mười bốn tuổi nhất định rất đáng yêu, nhưng cũng rất đáng thương.

Hắn có thể tưởng tượng được cảnh Tô Hồi đạp xe trên con đường đuổi theo bức tranh bị mất, nhưng vừa nghĩ đã thấy lòng chua xót.

“Sau đó em liền đi khám bệnh sao?” Ninh Nhất Tiêu giơ tay lên, hắn lau lên khóe miệng của Tô Hồi một cách tự nhiên.

Tô Hồi lác đầu, “Lúc đó còn chưa biết được, một ngày nào đó sau khi đi học, em nhớ lúc đó là tiết Anh văn, đang thảo luận nhóm thì đột nhiên em không được ổn, cứ cảm giác như trời sắp sập xuống đúng lúc đè nặng lên một mình em, em thở không ra hơi, không nói chuyện được và cùng không động đậy được, sau đó thì bắt đầu ch4y nước mắt, làm bàn trước và bàn sau của em giật mình.”

“Sau đó thì giáo viên liên lạc với mẹ em, bà ấy đi công tác nên bảo tài xế đến.”

Tô Hồi nói rất trôi chảy, tốc độ nói rất nhanh, giống như đang kể câu chuyện của người khác vậy, “Ông ấy dẫn em đi bệnh viện, nhưng mà khoa tinh thần của bệnh viện đó không được tốt, em chỉ nhớ là em chịu đựng cả một buổi chiều, mẹ em mới bay về đây, bác sĩ nói với bà là em bị trầm cảm nặng.”

“Bà không hiểu sao em đột nhiên lại trầm cảm, cả nhà đều không thể hiểu được, chỉ có một điều duy nhất có khả năng là do di truyền, bởi vì chú của em cũng mắc bệnh tâm thần.” Tô Hồi cúi đầu xuống, cậu ăn một miếng cháo, “Tóm lại cũng phải kê thuốc rồi cứ chữa trị như vậy thôi.”

Ninh Nhất Tiêu cau mày, “Nhưng em không phải trầm cảm.”

“Ừm, đó là kết quả chẩn đoán sai.” Tô Hồi mím môi lại, “Sau này em mới biết là rối loạn lưỡng cực loại hai dễ bị chẩn đoán lộn thành trầm cảm, đó là bởi vì chứng hưng cảm không rõ ràng nhưng trầm cảm thì biểu hiện ra rất nghiêm trọng, rất nhiều người đều nhầm lẫn. Nhưng mà bởi vì em bị ngầm lẫn mà chữa trị suốt nửa năm nên tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.”

Cậu thong dong nói: “Năm mười lăm tuổi, em nhớ lúc đó là thứ tư, bổi vì mỗi thứ tư dì Trần đều làm cà chua bi với ô mai, hơn mười một giờ tối hôm đó, em lấy dao rọc giấy đâm vào đây.”

Tô Hồi nắm lấy tay hắn đặt lên phía dưới xương sườn, “Chính là ở đây, tối qua anh cũng nhìn thấy rồi, khâu mất bảy mũi, trông rất khó nhìn.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy đau, nhưng hắn không thể phân biệt được là đau ở đâu.

Hắn bất giác che lại vết thương cũ của Tô Hồi, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng lúc đó nếu như hắn có ở đó thì liền cảm nhận được cảm giác đau đớn mơ hồ khó có thể nhịn lại được.

Hắn tưởng là hắn sẽ không cảm thấy đồng tình vì bất cứ người nào.

“Có đau không?”

Tô Hồi tay chống lên má, tay thì cầm thìa khuấy cháo lên, “Thật ra cũng không có cảm giác gì cả, em đã tê dại rồi.”

Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Em lúc đó cũng nghĩ điều gì?”

Tô Hồi biết bản thân nói những thứ này quá tàn nhẫn với Ninh Nhất Tiêu, nhưng cậu không muốn lừa gạt.

“Chỉ cảm thấy không còn gì luyến tiếc nữa.”

Nói xong, thìa bị đặt xuống, va chạm với bát sứ tạo thành một tiếng vang.

Cậu nhìn về Ninh Nhất Tiêu, “Nếu như anh có thể xuất hiện sớm hơn thì tốt biết mấy.”

Nói không chừng vết sẹo này còn có thể thu hồi lại.

Vòng ôm của Ninh Nhất Tiêu là nơi chữa trị nhỏ nhất nhưng lại có tác dụng nhất trên thế giới này, không một tiếng động nào mà dùng sự dịu dàng bù đắp lại hết những vết thương trên người cậu.

Tô Hồi giống như lại quay trở lại cái ngày ở New York đó, lúc mà khao khát với Ninh Nhất Tiêu lên tới đỉnh cảo, cậu hi vọng Ninh Nhất Tiêu có thể xuất hiện vào thời thanh xuân gian nan của cậu, hắn sẽ ôm lại cậu vào lúc mà tất cả mọi người đều phủ định cậu, hết lần này tới lần khác nói yêu cậu.

“Thật ra em lúc hưng cảm cũng buồn cười lắm.”

Tô Hồi bật cười, cật muốn Ninh Nhất Tiêu cũng vui lên, “Em chưa nói với anh rằng, lúc trong hưng cảm con người sẽ trở nên rất kì lạ, ví dụ như cực kì muốn mua đồ gì đó, h4m muốn mua sắm cực kì tăng cao.”

Ngón tay của Ninh Nhất Tiêu chạm lên gò má của cậu, “Em đã mua cái gì?”

“Nhiều lắm, em kể cũng không hết được.” Tô Hồi nghĩ một chút rồi chọn ra một cái mà cậu cảm thấy thần kì nhất, “Chắc là vào lúc em mười bảy tuổi, lúc đó em nhìn thấy ở trên mạng một video do người nước ngoài quay lại, trong đó có rất nhiều những chú voi bị kẻ săn bắt gϊếŧ chết.”

Cậu ngồi dậy khỏi cái ôm của Ninh Nhất Tiêu, cậu nói với hắn: “Bọn họ vì để lấy được ngà voi hoàn hảo nhất mà rất tàn nhẫn gϊếŧ hại voi. Cuối video đó là cái nhóm kêu gọi mọi người bảo vệ đàn voi của người nước ngoài đó, bỏ tiền ra là có thể nuôi một chú voi con, bọn nó sẽ được mang đến nơi bảo vệ voi an toàn.”

“Em nhận nuôi một con à?” Ninh Nhất Tiêu nhướn mày.

Trên mặt Tô Hồi hiện lên một nụ cười lúng túng, cậu giơ tay lên làm một tư thế tya, “Bảy con……em còn đặt tên cho bọn nó.” Cậu vừa gập ngón tay vừa hát lên bảy nốt nhạc, “Do, re, mi, fa, sol, la, si.”

Ninh Nhất Tiêu bị cậu làm bật cười, “Thật hả? Vậy bọn nó bây giờ ở đâu rồi?”

Tô Hồi thở dài một hơi, “Tuy nói là nhận nuôi, nhưng mà thật ra không thể vận chuyển bọn nó về nước được, chỉ tương đương với viện trợ cho bọn họ thôi, số tiền này sẽ được chi trả cho người chuyên nghiệp chăm sóc bọn nó và tiền đồ ăn nữa.”

“Nhiều tiền lắm nhỉ?”

Tô Hồi nhịn không được mà cười, “Em suýt nữa quẹt thẻ cháy luôn, sau đó thì ông ngoại em biết được, ông đánh em một trận, nhưng mà tiền quyên tặng không thể đòi về lại được, hơn nữa ông sĩ diện nhất nên cũng không thể đòi tiền đã quyên góp đi được, chỉ có thể trừng phạt em, từ đó về sau, chức năng thanh toán của điện thoại em bị khóa lại, mỗi ngày chỉ cho một khoản tiền cố định.”

Nói xong thì cậu ôm lấy cổ của Ninh Nhất Tiêu, “Tiền hẹn hò là do em tích góp lại đấy.”

“Em đáng yêu thật đấy.” Ninh Nhất Tiêu hôn cậu một cái rồi bóp mặt cậu một cái nữa, “Mèo nhỏ cứu voi lớn.”

(Voi trong tiếng trung là đại tượng, mèo bé tí mà cứu con voi to đùng he? =))))

Tô Hồi tiến sát tới len căn tay của hắn, rồi lại dựa lên giường, cậu châm một điếu thuốc lá lên.

Dáng vẻ cậu hút thuốc rất đẹp, cả người toát ra sự u buồn, nhưng khóe miệng lại giương lên. Giây trước là sự ngây thơ của trẻ con, cậu ấu trĩ mà bộc lộ hết những vết thương hai mặt của thời thanh thiếu niên cho hắn, bây giờ lại biến trở lại người lớn, c4u nhỏ vòng khói màu xám trắng, “Ninh Nhất Tiêu, em nói cho anh hết rồi, bây giờ anh chạy vẫn còn kịp.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một lúc rồi lấy đi nửa điếu thuốc bên môi của cậu, hắn dùng sức hôn cậu lại, Tô Hồi thậm chí còn nếm thấy vị máu tanh.

Lúc tách ra, Ninh Nhất Tiêu bóp cằm cậu, ngón cái lau đi giọt máu trên môi cậu.

“Uống nhiều nước lên, mới hôn một cái đã rách rồi.”

Tô Hồi vòng lấy cổ hắn, cậu đột nhiên hỏi, “Dùng hết cả hộp rồi à?”

Ninh Nhất Tiêu nghĩ lại một chút rồi gật đầu.

Cậu hôn lên khóe môi của Ninh Nhất Tiêu, cậu cho ra một lời đề nghị rất không đáng tin, “Đừng đeo nữa nhé……”

Đến cuối cùng, Ninh Nhất Tiêu vẫn kiên trì chủ kiến của mình.

Mèo con lúc hứng lên thật sự rất khó chơi.

Nhưng hắn rất nghiêm túc nói với Tô Hồi rằng, “Lúc anh thích em, em đã là như thế, anh không cần em phải khỏe mạnh hay ưu tú, như vậy thôi đã rất tốt rồi, em là có một không hai trên thế giới này.”

Hắn rất trân trọng mà nói, “Tô Hồi, anh rất yêu em, không cần phải hoài nghi điều này.”

Sau đó, Tô Hồi hình như cảm thấy lấy bản thân mình dâng hiến lên làm một món quà cũng vẫn không đủ, cho nên cậu sao lại thêm một cái chìa khóa của “căn cứ bí mật” rồi tìm một cái hộp đựng, lúc hẹn hò thì tặng cho Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu vừa nhìn thấy cái hộp đẹp đẽ đã phản xạ có điều kiện, “Không phải anh đã nói rồi sao, đừng tặng đó quý giá cho anh.”

Tô Hồi trực tiếp mở hộp ra trước mặt hắn, cách người cầu hôn trong bộ phim điện anh chỉ còn một cái quỳ gối nữa thôi, nhưng mà bên trong lại là một cái chìa khóa hoàn toàn mới.

Cậu thấy được Ninh Nhất Tiêu rất thích nó, bởi vì hắn cầm lấy chìa khóa mà không biết đặt vào đâu, hắn nằm trong lòng bàn tay rất lâu.

Vẻ ngoài cũng được, bên trong cũng thế, cậu đều mong muốn bị Ninh Nhất Tiêu chiếm hữu hết.

Khác với những đôi tình nhân khác, cuộc hẹn hò của bọn họ đại đa số thời gian đều đi tản bộ, bởi vì Tô Hồi rất thích đi tản bộ, nhất là những công viên yên tĩnh đẹp đẽ, hoặc là rừng cây, lúc đó cậu có thể nắm lấy tay cua ntn và nói với hắn rất nhiều điều.

Cậu thích cây cối, thường xuyên dưng lại chỉ cho Ninh Nhất Tiêu xem, còn nói với Ninh Nhất Tiêu tên khoa học của loại thực vật này.

Mà Ninh Nhất Tiêu cũng chưa từng cảm thấy chán ghét.

Nhìn thấy đóa hoa màu xanh dưới đất, Tô Hồi đột nhiên nhớ tới bông hoa trong vườn của mình.

“Chắc phải đổi chậu cho cây Lam Sắc Âm Vũ ở nhà em thôi.”

Lam Sắc Âm Vũ hay cơn mưa âm u màu xanh là một loài nguyệt quý dây leo.

Cứ như vậy, cậu đột nhiên kéo Ninh Nhất Tiêu lên xe đi một đường tới nhà cậu. Đây là lần thứ hai mà Ninh Nhất Tiêu đến, nhưng vẫn chưa thể bình phục lại sự thấp thỏm ở trong lòng.

Tô Hồi kéo hắn lại, vẫn đi vào từ con đường nhỏ trong vườn hoa như trước đó, “Hôm nay mẹ em ở bên nhà bạn trai của bà, không quay lại đâu, ông ngoại bà ngoại em đều đang ở tỉnh khác.”

Cậu dẫn Ninh Nhất Tiêu vào trong vườn hoa rồi tìm thấy được hàng rào mà cây Lam Sắc Âm Vũ leo lên, cậu ngồi xổm xuống chỉ cho Ninh Nhất Tiêu đổi chậu như thế nào. Nhưng Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu quá chăm chú nên lại ngẩn ngơ ra.

Tô Hồi thấy hắn không trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện thấy vậy nên cậu túm lấy cành hoa lung lay vỗ lên mặt Ninh Nhất Tiêu một cái.

Ninh Nhất Tiêu cũng tỉnh lại, cũng học làm theo cậu, hắn bắt lấy cành hoa dùng hoa lướt qua mặt của Tô Hồi, nhưng không ngờ tới Tô Hồi trực tiếp cắn lên đóa hoa màu xanh tím.

Cậu giật mấy cánh hoa xuống rồi sát tới bên tai của Ninh Nhất Tiêu, cậu thổi một hơi, cánh hoa rơi trên cổ áo hắn.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân tới.

“Tiểu thiếu gia, tiểu thư quay về rồi.”

Tô Hồi nhíu mày lại, cậu đứng lên, “Sao lại về rồi…..”

“Mẹ em?” Ninh Nhất Tiêu cũng đứng dậy, “Anh về trước nhé.”

Tô Hồi có hơi phiền lòng, cậu nhíu mày lại nghĩ một cái, nhưng vẫn không nỡ, bắt lại cổ tay của hắn.

Chính vào lúc này, tiếng giày cao gót vang lên dẫm trên con đường rải đá cuội, rất nhanh một bóng lưng mặc váy dài màu tím đã xuất hiện trong phạm vi vườn hoa.

“Tô Hồi.” Quý Á Nam bước tới gần, nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu thì lại đổi thành một khuôn mặt cười hữu hảo, “Mang bạn về nhà chơi à? Sao không nói một tiếng?”

Tô Hồi chỉ đành giới thiệu đơn giản qua, “Đây là Ninh Nhất Tiêu.”

Quý Á Nam bước tới, bà mỉm cười nói: “Chào con, cô là mẹ của Tô Hồi.”

Ninh Nhất Tiêu hơi cúi người xuống, “Con chào cô.”

“Dáng cao hơn Tô Hồi nhiều nhỉ.” Quý Á Nam cười nói, “Hay ở lại cùng ăn bữa cơm đi.”

Ninh Nhất Tiêu theo bản năng muốn từ chối, “Con không ở lại làm phiền gia đình đâu ạ….”

“Sao lại gọi là làm phiền chứ? Tiểu Hồi lần đầu dẫn bạn về nhà chơi, phải ăn bữa cơm đã chứ, có món gì không thích ăn không? Muốn ăn cái gì không?” Bà hỏi rất nhiều, Ninh Nhất Tiêu đều nói không, thế nào cũng được.

“Được rồi. Tiểu Hồi, con dẫn Nhất Tiêu đến phòng con ngồi chơi đi, xong rồi thì mẹ gọi con.” Nói xong thì Quý Á Nam quay người rời đi.

Ninh Nhất Tiêu nhìn bóng lưng của bà, hắn lễ phép cảm ơn, “Con cảm ơn cô.”

Quý Á Nam lại quay đầu lại, bà cười một cái, “Đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình là được.”

Sự nhiệt tình của bà làm Ninh Nhất Tiêu rơi vào trầm tư, căn nhà này thật sự rất đẹp, có một vườn hoa rất xinh đẹp, có những món đồ thiết kế tinh xảo và người làm thuê, Tô Hồi cũng có một người mẹ rất nhiệt tình thân thiện, bất cứ điểm hoàn cũng hoàn toàn ngược lại với nơi mà hắn sinh sống.

Ninh Nhất Tiêu không thể làm được, và cũng không thể nào coi nơi đây như nhà của mình được.
« Chương TrướcChương Tiếp »