“Còn gì nữa không?”
Tô Hồi thầm cảm thấy hắn cứ như là một con chó con cứ không ngừng đòi đồ ăn, cậu nhớ tới một từ đơn, nhưng không nói ra mà lắc lắc đầu.
“Em không nhớ nữa.”
Do mới ngâm nước nóng xong nên khuôn mặt quá mức tái nhợt của Tô Hồi lộ ra một ít màu máu, cái áo ngủ màu trắng mặc lên trên người cậu, cổ áo mở rộng ra hơi nghiêng nghiêng để lộ ra nửa bên vai và cổ.
Hắn vốn định nới với Tô Hồi rằng – Em không biết nói dối gì cả, nhưng lúc mở miệng ra nhưng lại đột nhiên đổi thành, “Có muốn hôn không?”
Tô Hồi rõ ràng đã ngẩn ra, trong kì trầm cảm bọn họ dường như không có quá nhiều hành động thân mật.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu không cho cậu quá nhiều áp lực, hắn cười nói, “Không muốn thì để anh đợi thêm chút nữa cũng được.”
Hắn đúng thật đã làm như thế, hắn tiện tay lấy thực đơn của khách sạn trên tủ đầu giường rồi lật qua một trang, “Có đói không, chúng ta…”
Tô Hồi đè tay lên giường, cậu đột nhiên nghiêng người sang hôn lên khóe môi của hắn.
Động tác trên tay Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tô Hồi, trong ánh mắt hắn có không ít sự kinh ngạc.
Sự xấu hổ quá mức của Tô Hồi lập tức dâng lên, “Em…em chỉ…”
Ninh Nhất Tiêu không hề do dự mà hôn lại cậu, không mang theo chút t1nh dục, không vượt giới hạn, nhẹ nhàng mà khắc chế, cảm giác thấy tay của Tô Hồi căng thẳng mà nắm chặt chăn thì hắn giơ tay ra đan xen mười ngón với Tô Hồi.
Qua mười mấy giây, Ninh Nhất Tiêu lùi ra một chút, hắn cọ lên sống mũi của Tô Hồi rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái.
Bọn họ ngừng rồi lại tiếp tục, hôn nhau rất nhiều lần trong không khí im lặng này cứ giống như đang bù lại phần của mười mấy ngày nay từng chút một.
Cho đến khi bọn họ đều bất giác đổ lên trên giường, Ninh Nhất Tiêu nghe thấy Tô Hồi nhỏ giọng gọi tên của hắn, cậu nói với hắn: “Nếu như anh muốn…”
Giây phút đó ý thức của hắn đột nhiên tỉnh táo lại, hắn nhìn về đôi mắt đầy hơi nước của Tô Hồi.
Tô Hồi trong kì trầm cảm gần như không có một chút h4m muốn gì cả, thậm chí còn có hơi tránh né, cậu khó có thể chấp nhận được.
Bởi thế nên Ninh Nhất Tiêu không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như thế, cứ giống như cậu muốn an ủi hắn lắm vậy.
Ninh Nhất Tiêu bóp má cậu một cái, “Đừng lúc nào cũng ôm suy nghĩ muốn làm anh hài lòng.”
Nụ cười của hắn rất dịu dàng, “Anh bây giờ vẫn còn bình tĩnh, chỉ là rất thích em nên muốn hôn em thôi, cứ vậy là được rồi.”
Tô Hồi chớp chớp mắt, cậu lại chủ động hôn hắn một cái, nhưng mà chỉ hôn lên nốt ruồi khóe mắt mà thôi.
Hai người đều đã hơi mệt mỏi, Ninh Nhất Tiêu trên máy bay không ngủ được, hắn cảm nhận được cơn buồn ngủ ập tới sớm hơn nên ôm lấy Tô Hồi rồi dần dần nhắm mắt lại.
Nhưng mà một giây trước khi hắn ngủ đi mất, hắn cảm thấy được Tô Hồi tới bên tai hắn nhỏ giọng nói với hắn bằng một ngôn ngữ rất xa lạ, chỉ mấy từ đơn mà thôi, vừa ngắn ngủn vừa dính chữ liền với nhau.
“ég elska tig.”
Nhưng mà hắn không kịp hỏi ý nghĩa của từ này đã ngủ đi mất.
Không biết qua bao lâu, Tô Hồi trong lòng hắn tự nói một mình với giọng rất nhỏ, “…Ý là “Em yêu anh”.”
Bọn họ chỉ dừng nghỉ ở khách sạn có hồ nước nóng xanh biếc này một ngày, nghỉ ngơi đủ xong thì đi về khu thành phố Reykjavík. Qua một ngày nghỉ ngơi thoải mái, hai người đều có tinh thần hơn lúc mới xuống máy bay rất nhiều. Ninh Nhất Tiêu vì công việc nên đã tới rất nhiều nơi, hắn đã quen với hành trình vội vàng, tiết tấu nhanh rồi, nhưng mà lúc đi với Tô Hồi, hắn hoàn toàn bước vào trong nhịp sống chậm rãi, đa số thời gian chỉ đi dạo quanh với cậu.
Reykjavík ngay gần biển, cả thành phố này đều được tẩm trong cơn gió mang theo mùi nước biển nhàn nhạt, mấy căn nhỏ nhà ở đây căn này sát gần căn khác, rất đông đúc lại còn tràn đầy sắc màu, trên rất nhiều tòa nhà còn có những hình vẽ rất tùy hứng, tạo thành một thị trấn như trong cổ tích, trung tâm thành phố rất nhỏ, đi bộ thôi cũng đã đủ đến được rất nhiều nơi.
Bọn họ nắm tay nhau đi trên con phố, lúc đi ngang qua một tiệm bán bánh mì, Tô Hồi không đói lắm, cậu chỉ lấy một miếng bánh mì đã cắt miếng sẵn trong túi giấy trong tay Ninh Nhất Tiêu, cậu ăn một miếng nhưng lại không ngờ tới rằng cậu cắn không dứt được, bánh mì còn dai hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Cậu dứt khoát dừng chân lại, hai tay cầm lên rồi cắn chặt răng, rồi kéo dứt ra như kéo cà rốt vậy mới có thể cắn được một miếng nhỏ.
Nhưng mà hậu di chứng ngay sau đó là đau răng.
Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy cậu không theo kịp, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Hồi đang cúi đầu, tay cậu còn đang che miệng.