Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỗi một trang đều có in ảnh, chỉ nhìn xem mấy tấm trước và sau thì không có khác biệt gì lắm, nhưng mà Tô Hồi chú ý thấy con bướm nhỏ ve tay phía dưới bên trái, mấy trang trước và sau đều đó sự khác biệt nho nhỏ.

Không biết là ý nghĩ bắt đầu từ đâu ra, Tô Hồi hơi cong cuốn album lại rồi đặt ngón cái phía ngoài mép cuốn sách, sau đó hơi thả lỏng ra để cho mấy trang giấy nhanh chóng lướt qua.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả những tấm ảnh thế mà lại tổ hợp lại thành một hình ảnh động rất mượt –Những con bươm bướm giấy mà cậu gấp bay múa ở trong gió, mà khung cảnh bên trong chuyển từ lúc bình mình cho tới khi hoàng hôn, rồi lại quay về đêm tối xanh thẳm.

Mà co bươm bướm nhỏ ở phía dưới bên phải, thân làm một manh mối cùng đang đập cánh nhảy múa ở dưới trang.

Mấy trăm tấm ảnh tổ hợp tạo thành “một ngày” hoàn chỉnh của tác phẩm này.

Muốn làm ra được một hiệu quả tốt như thế này không hề dễ dàng, Tô Hồi hiểu rất rõ, nó cần phải tốn rất nhiều định giờ thời gian và định điểm quay chụp lại, chọn lọc tấm ảnh, vị trí của mỗi một tấm ảnh và sắp xếp đều cần được sắp xếp tới mức không có sai lệch nào, nếu không thì sau khi lật trang sẽ không được trôi chảy như vậy.

Trong lòng của Tô Hồi nảy ra sự cảm động và đồng lòng, cậu chưa từng nghĩ tới se có người nghiêm túc đối đãi với tác phẩm của cậu như vậy, lại còn dùng cách như vậy để phản hồi lại, cứ giống như là “hái” một ngày tốt đẹp như vậy xuống để chia sẻ với cậu vậy.

Chủ đề của tác phẩm này là “Sự ra đời của người”, mà cậu vừa đứng lúc nhận được vào hôm sinh nhật cậu, thật sự giống như là một món quà sinh nhật vậy.

“Tô Hồi?”

Ninh Nhất Tiêu gọi cậu cả mấy tiếng mới phát hiện thấy cậu không có phản ứng, tâm trạng hắn bắt đầu đi xuống, hắn cố ý làm đổ cái ly trên bàn của mình để tạo ra tiếng động.

Tô Hồi hồi thần lại, “Hửm? Em đây, sao vậy?”

“Không sao, không cẩn thận làm rơi đồ thôi.”

Ninh Nhất Tiêu có hơi ghen, hóa ra người này lúc gọi điện thoại với hắn mà cũng thất thần cho được, “Em đang làm gì đấy?”

Tô Hồi lại lật cuốn album lần nữa, trong giọng có chút vui sướиɠ, “Xem quà của em.”

“Quà?”

Ninh Nhất Tiêu nhớ tới tấm ảnh mà Cảnh Minh gửi cho hắn, cái ly cocktail khiến cho người khác thấy ghét đó, hắn nén lại cảm xúc, giả vờ như thong dong.

“Mị lực của thầy Tô Hồi không tồi nhỉ, đi đến đâu cũng có quà để nhận, lần này lại là ai tặng đây?”

Tô Hồi đầu óc đã choáng váng, cậu bỗng dưng nhớ tới mấy câu bát quái mà Bella lúc ở quán ăn, rồi lại liên tưởng tới bó hoa tươi thật lớn mà Ninh Nhất Tiêu nhận được ở phòng làm việc, đó là món quà mà Ninh Nhất Tiêu nhận được, vậy nên cậu tự dưng không thấy vui gì nữa.

Ỷ việc Ninh Nhất Tiêu không ở trước mặt, Tô Hồi mượn rượu cố ý khıêυ khí©h, cậu khôn khéo trả lại y hệt những lời mà Ninh Nhất Tiêu từng nói với cậu.

“Anh đoán xem?”

Đầu bên kia im lặng trong một lúc, nhưng rất nhanh, Tô Hồi đã nghe thấy tiếng cười khẽ trầm trầm của Ninh Nhất Tiêu.

Hắn không đoán, lại còn cười như đang trêu ghẹo cậu vậy.

Tô Hồi hơi nóng lên, cậu cất cuốn album lại rồi quay lại phòng của mình cởϊ áσ khoác ra, cậu nằm lên cái đệm giường trên sàn nhà. Tiếng ma sát của da với gối truyền sang cùng với nhiệt độ của đêm đầu xuân.

“Tô Hồi, em thật sự càng ngày càng giỏi đấy.”

Câu này nói nghe không giống như là một lời khen, nhưng mà Tô Hồi đã say khướt rồi, trong lúc mông lung thế mà lại cảm thấy âm thanh của Ninh Nhất Tiêu dễ nghe tới mức giống như đang dụ dỗ vậy.

“Ưm….” Cậu vùi đầu vào trong gối, đầu óc rất hỗn loạn cứ giống như một sợi dây thần kinh đều đang muốn trốn thoát khỏi sự kiểm soát bằng giọng nói của Ninh Nhất Tiêu, nhưng rồi lại run rẩy trước mỗi tiếng thở của hắn.

Trong hỗn loạn, Tô Hồi sinh ra một ảo giác rất chân thật – Cậu nhìn tháy Ninh Nhất Tiêu lúc này đang nằm ngay bên cạnh cậu, hắn im lặng mà ngắm nhìn cậu. Nên là Tô Hồi cũng quay đầu lại ngắm nhìn ảo ảnh của hắn.

“Hôm nay ra ngoài uống rượu có gặp phải người nào tới làm quen không?”

Ảo giác còn chân thật hơn cả hiện thực, Tô Hồi biết đó là giả nhưng mà cậu vẫn giơ tay ra vuốt lên nốt ruồi ở khóe mắt của “Ninh Nhất Tiêu”.

“Có chứ, không biết là tại sao lại đi tìm em nữa, sao có thể vừa nhìn đã phát hiện thấy em thích đàn ông được?” Tô Hồi nói xong thì bật cười, “Kì lạ thật đấy, mấy người đàn ông muốn date với em hình như càng ngày càng nhiều.”

“Bởi vì em rất xinh đẹp.” Ninh Nhất Tiêu hiếm khi nói thẳng thắn.

Khác với cái đẹp nhiệt liệt của người phương Tây, trên người Tô Hồi có một vẻ nhẫn nhịn h4m muốn của người phương Tây, càng quấn chặt thì thứ h4m muốn căng chặt này càng chảy ra ngoài. Vẻ mất hồn, suy sụp, vừa chạm vừa sẽ tan vỡ, sau khi vỡ thì sẽ biến mất như khói bụi giống như đêm nào cũng là đêm cuối cùng mất kiểm soát.
« Chương TrướcChương Tiếp »