Nói xong thì cậu quay người kéo cửa kính ra trở vào trong nhà ăn.
Cảnh Minh đang ngồi trò chuyện thì đúng lúc nhìn thấy màn này qua cửa kính thủy tinh, vốn là theo nguyên tắc hóng chuyện thì không sợ chuyện lớn, anh lập tức chụp ảnh lại gửi cho Ninh Nhất Tiêu.
[Cảnh Minh: Mau xem đi, người yêu cũ của cậu có mị lực thật đấy, đi đến lộ đài tỉnh táo thôi mà cũng có trai đẹp tới làm quen.]
Ninh Nhất Tiêu thế mà lại ngay lập tức trả lời anh ta.
[Tên cuồng công việc: Ai cho cậu dẫn em ấy đi uống rượu đấy?]
Cảnh Minh gần như có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của hắn.
[Cảnh Minh: Hì hì, Bella rủ đấy.]
Lúc quay trở lại chỗ ngồi Tô Hồi nghe thấy bọn họ đang tám chuyện, lúc ban đầu còn không rõ đối tượng bị bát quái, chỉ nghe thấy mấy câu như “tặng cả một bó hoa lớn”, “chuyên môn chạy tới công ty để chặn người” gì đó.
“Julian?” Cảnh Minh hỏi Bella, “Julian Ford à? Ba cậu ta có một công ty điện ảnh ở Hollywood đúng không?”
Bella gật đầu, “Đúng là cậu ấy đó, anh còn nhớ à, cậu ta cũng học ở trường đại học S, lúc đó còn có chút gì đó với Shaw nữa.”
Tô Hồi ngẩn ra, cậu giờ mới phát hiện ra trung tâm của bái quái này lại là Ninh Nhất Tiêu.
“À đúng rồi,” Cảnh Minh dáng vẻ như cuối cùng cũng nhớ ra, “Cậu ta cũng từng theo đuổi Shaw, còn nói là sẽ đầu tư cho cậu ấy nữa nhưng mà bị Ninh Nhất Tiêu từ chối rồi.”
Từ chối rồi…
“Tốt vậy sao, đuổi theo đập tiền.” Bella uống ngụm cười rồi cười nói, “May mà lúc đó không có theo đuổi được chứ không tôi đến cả một người để đính hôn giả cũng tìm không ra.”
“Cậu ta có phải đã biết hai người đính hôn giả rồi không?” Chloe hỏi.
Bella cũng cảm thấy quái lạ, “Đúng rồi ha, sao mà cậu ta biết được? Chắc không phải là Shaw nói với cậu ta đâu nhỉ?”
Chloe lại hải, “Shaw, có liên lạc với cậu ta à?”
“Không phải cô ấy mới nói rồi sao, tên này chạy tới tận khu vịnh, vừa tặng hoa vừa tặng quà đấy.” Cảnh Minh không có mặt nhưng mà vẫn nhắc lại, “Số lần gặp mặt gần đây không ít đâu.”
Tô Hồi cảm thấy mình thật sự say rồi, say tới mức suy nghĩ bị kẹt lại không nói ra được một câu gì cả.
Trong đầu của cậu không ngừng xuất hiện [Julian] và [Ninh Nhất Tiêu], hai cái tên này càng ngày càng gần, cuối cùng thì nó dần dần biến thành hai hình trái tim màu đỏ nho nhỏ dính lại với nhau.
Ảo giác thật là đáng sợ.
Cảnh Minh nhận ra sự im lặng của cậu, anh ta cảm thấy mình không nên nói nhiều như vậy nên lập tức bổ sung, “Nhưng mà tôi cảm thấy cậu ta hoàn toàn không hợp gu của Shaw, không có khả năng lắm.”
Tô Hồi cảm thấy thở không ra hơi.
Chính vào lúc này, một nhân viên phục vụ bước lên đặt một ly cocktail màu xanh tới trước mặt Tô Hồi, bên dưới còn có đệm một tờ khăn giấy.
“Chào cậu, đây là của bị tiên sinh mặc áo măng tô màu xanh lam đậm tặng cho cậu, mời dùng thong thả.”
Tô Hồi không cần nhìn cũng biết là cái người vừa rồi.
“Woa, Hawaii màu xanh lam nè.”
“Eddy à đào hoa của cậu nhiều thật đấy, từ lúc ngồi xuống đến giờ đã có mấy người manh động đứng ngồi không yên rồi.”
“Eddy đúng là có mị lực mà.”
Tô Hồi không hề cảm thấy vui vẻ, cậu cúi đầu nhìn tờ khăn giấy dưới ly một cái, bên trên có viết một dòng chữ.
[Cậu nói đúng, cho nên là tôi không định bỏ cuộc đâu.]
Đằng sau là thông tin liên lạc mà William để lại, khác với số trên danh thϊếp, trông có vẻ như là số cá nhân.
Tô Hồi vừa định uống cái gì đó để chuyển dời sự chú ý thì vừa lúc có một ly rượu mang tới, cậu liền một hơi uống hết một nửa ly, còn lấy khăn giấy để vào trong túi.
[Cảnh Minh: Sân sau nhà cậu sắp nổi lửa rồi.]
“Mới nãy nói tới đâu rồi?” Tô Hồi đã hơi say, cậu dựa lên ghế nhìn bọn Bella ở đối diện.
“Tình báo của tôi chỉ có thế thôi.” Bella nhún vai, “Julian đó là một người rất nhiệt tình, không ngờ tới qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa quên được Shaw, tôi sắp nổi lòng hoài nghi có phải cậu ta cũng biết bọn tôi chỉ là diễn kịch thôi cho nên lập tức nhân dịp đi tìm Shaw không.
Chloe phân tích lại một phen, “Có phải là bởi vì lễ đính hôn của hai người làm quá đơn giản không, cái giới này chỉ nhỏ vậy thôi, lan đi cũng rất rõ ràng.”
“Ai mà biết được đâu? Đừng nói bọn họ nữa.” Bella lấy một tập giấy từ trong cặp ra rồi đưa cho Tô Hồi.
Tô Hồi ngẩn ra, cậu đưa tay ra lấy, “Đây là gì vậy? Chắc không phải là những đồ trang trí nghệ thuật cần cho lễ đính hôn mới đâu nhỉ.”
Mọi người đều bật cười, Bella liên tục giải thích, “Không phải đâu, cậu nhìn đi, đây là lời mới rất có thành ý của tôi đấy, Eddy cậu nhất định phải đồng ý với tôi.”
Tô Hồi cúi đầu, trạng thái bây giờ của cậu không hợp để đọc, mỗi một từ đơn hình như đang bay múa bậy, cậu chỉ ẩn ước nhìn thấy dáng chữ.