- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 99
Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
Chương 99
Chloe đã đoán ra được, “Cho nên là cậu đã gọi cho anh ấy gì vậy?”
“Một ly cocktail tên là tomorrow.” Cảnh Minh nhịn cười, “Ly đó điều chế hỗn hợp hết tất cả các loại rượu mạnh ra đấy, tôi còn gọi ly super plus cho cậu ta nữa, người bình thường uống một ly đã gục, mà Shaw uống hết cả năm ly.”
Bella trợn tròn mắt lên, “Tửu lượng tốt vậy sao? Có gục không?”
“Đương nhiên rồi, cũng phải xem tại sao cái li này tên là tomorrow chứ, chính là bởi vì uống xong một ly này lần sau mở mắt đã là ngày mai.”
Mọi người bật cười, Tô Hồi thì lại nhớ tới dáng vẻ lúc Ninh Nhất Tiêu uống rượu say khướt, đó còn là lần đầu tiên cậu thấy Ninh Nhất Tiêu say.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, Tô Hồi rất thích trò chuyện với bọn họ, nói chuyện rất hòa hợp, lại thêm cậu dạo gần đây đang rất phấn khích, đang cần phải ph4t tiết h4m muốn bày tỏ cho nên cậu một lần nói rất là nhiều.
Chloe nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, “Trạng thái hôm nay của Eddy có vẻ rất tốt nhỉ, gần đây có xảy ra chuyện gì vui sao?”
Tô Hồi do dự một lúc, cậu rót hết gần nửa ly Tequila của Cảnh Minh uống hết một ngụm rồi sau đó nói hết ra căn bệnh của mình.
“Tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực, mấy ngày trước gặp mặt mọi người còn đang trong kì trầm cảm, bây giờ đang hưng cảm cho nên mới có thể nhìn thấy tôi giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.”
Ba người còn lại khựng ra, câu chuyện đang nói tạm thời dừng lại, nhưng mà sự im lặng khiến người ta khó chịu này không kéo dài quá lâu.
“Tôi biết, tôi có một người bạn cũng mắc bệnh này, nhưng mà cô ấy còn khoa trương hơn cậu nhiều, có một lần ba giờ đêm cô ấy gõ cửa nhà tôi.” Bella đang nói thì bật cười, “Bọn tôi cuối cùng vẫn cùng nhau xuống biển bơi.”
“Ba giờ đêm sao?” Cảnh Minh cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
Bella gật đầu, cô ăn một miếng bắp, “Nhưng mà cô ấy cực kì đáng yêu.”
“Cậu sống cũng rất vất vả.” Chloe nói.
Bella gật đầu, “Tôi có một người bạn như vậy nên có thể là hiểu hơn người khác một chút, cậu nhất định là đã rất kiên cường mới có thể chịu đựng được.”
Tô Hồi cười một cái, Cảnh Minh cũng vô vai cậu một cái, “Cho nên tôi mới nói cậu giống như Ninh Nhất Tiêu mà, đều là kiểu người có một sức sống rất kiên cường.”
Vậy sao?
Tô Hồi không chắc lắm.
Nhưng mà cảm giác nói ra được rất là tốt, không có khó khăn đến vậy, được chấp nhận một cách tự nhiên cũng khiến cho con người thấy thỏa nguyện.
Nửa tiếng sau cậu bắt đầu thấy hối hận vì đã uống nửa li Tequila đó, đầu cậu hơi choáng váng nên là đứng dậy đến nhà vệ sinh đi rửa mặt, lúc ra ngoài thì cậu đột nhiên rất nhớ Ninh Nhất Tiêu, vậy nên cậu đi tới khu vực hút thuốc lộ thiên của quán ăn, cho dù cậu không có mang theo thuốc lá.
Để thoáng khí thôi cũng được rồi, cho những dục niệm không được tốt này thổi bớt đi, tan hết đi.
Dựa vào lan can, Tô Hồi nhìn xuống dưới, ở dưới đó có một tòa kiến trúc hình quả thông cực kì lớn rất đặc biệt, cậu híp mắt lại quan sát cẩn thận.
Đột nhiên có một giọng đàn ông xuất hiện bên cạnh.
“Chào buổi tối.” Đó là một người da trắng tóc nâu dáng người cao cao, tuổi khoảng chừng ba mươi, ăn mặc rất giống như một người nước Anh.
Tô Hồi quay đầu lại cười một cái lịch sự với anh ta, “Chào buổi tối.”
“Mới nãy tôi đã chú ý thấy cậu rồi, lúc ở nhà vệ sinh ấy, tôi đứng ở ngay bên cạnh cậu.” Người đàn ông kia cười cười rồi giơ một tay ra, “Tôi tên là William.”
Tô Hồi do dự một chốc, “Eddy.”
Nhưng mà cậu không có giơ tay ra.
“Có hút thuốc không?” William đưa một điếu thuốc lá thơm ra, còn định đốt lên cho cậu.
Trên mặt Tô Hồi hiện lên một chút phiền chán, tóc dài bay theo gió bị cậu vén ra sau tai, “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cậu định rời đi nhưng mà đối phương hình như không định cứ như vậy mà từ bỏ, “Đây là danh thϊếp của tôi, có thể làm bạn được không?”
Tô Hồi nhìn anh ta một cái mang theo một chút đề phòng, trên biểu William hoàn toàn viết lên câu “Tôi biết chúng ta là đồng loại mà”, ngược lại làm cho Tô Hồi thấy chán ghét.
Cậu là người rất kì lạ, cậu không thích người ra tiếp cận cậu có mục đích, không thích tiếp xúc cơ thể, rất muốn trốn đi cho xong. Từ một góc nào đó thì thật sự rất giống loài mèo.
Nhưng mà lễ nghi xã giao cơ bản Tô Hồi vẫn phải tuân theo, cho nên cậu nhận lấy danh thϊếp nhưng mà cũng nói rất rõ ràng rằng: “Tôi có đối tượng hẹn hò rồi.”
“Cũng không cản việc cậu có thêm người mới mà, không phải sao?”
Tô Hồi cong khóe môi lên, trong ánh mắt hiện lên một chút khinh bỉ không rõ ràng, vào trong mắt người khác lại giống như câu dẫn vậy.
“Đương nhiên, chỉ mỗi một người vây giờ thôi tôi đã thích anh ấy sáu năm rồi, anh biết đấy, con người chỉ thích thứ mà bản thân họ không có được.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge By Trĩ Sở
- Chương 99