- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge
- Chương 7
Điểm Chí Manhattanhenge
Chương 7
Ngày gặp được Ninh Nhất Tiêu là khi Tô Hồi cảm thấy tồi tệ nhất trong năm nay.
Cậu ở trong giai đoạn trầm cảm, buổi sáng của đêm trước đó còn có suy nghĩ muốn tự sát, thế nên đưa ra rất nhiều quyết định, thức thâu đêm đọc hết sách vứt ở xó nào đó, đến vườn hoa tưới nước cho từng loại cây, sau khi trời sáng thì tới truyền học, giao bài tập làm bù cho giảng viên, những cuốn sách chưa đọc xong thì đem trả lại hết.
Cậu có chứng bệnh hưng-trầm cảm bao năm nay, giai đoạn hưng cảm cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày, thậm chí còn vui vẻ hơn bình thường, h4m muốn hành động nhiều hơn, có thể một lúc làm hết được bài tập được giao còn lại, nhưng trong giai đoạn trầm cảm nghiêm trọng thì cậu gần như không làm được gì cả, trường học cũng không thể đến được.
Lại sau hai tháng không đi học, lúc trước bạn học còn hỏi xem lần này cậu bị bệnh gì, bây giờ chỉ thấy đã quá quen thuộc. Chỉ có một bạn nữ tỏ vẻ kinh ngạc với lần trở lại đột ngột này của cậu, còn quan tâm hỏi thăm cậu hai câu, vì thế nên Tô Hồi lấy chút kẹo ra tặng cho cô, chỉ giữ lại cho mình một viên.
Từ nhỏ người nhà của Tô Hồi đã dặn cậu, đừng tùy tiện nói ra sự thật rằng mình mắc chứng hưng-trầm cảm cho người khác biết.
Nếu làm vậy sẽ không có ai thích cậu cả, mọi người sẽ ghét cậu, sợ cậu. Bọn họ nói như vậy đấy, thế nên Tô Hồi chưa từng nói ra sự thật.
Quan hệ của ông ngoại cậu và lãnh đạo của trường học này không tầm thường, nhưng tác dụng duy nhất của mối giao tình này là để xin nghỉ phép, tìm cớ nghỉ học cho cậu bất cứ lúc nào, tất cả các loại bệnh đều khai một lượt, không bị lặp lại, trong mắt người ngoài thì cậu là một con ma bệnh hàng thật giá thật, sống thôi cũng thành một gánh nặng.
Cũng đúng, Tô Hồi nghĩ.
Cậu hoàn thành từng mục một của bản kế hoạch, cuối cùng đi đến cổng thứ hai có gạch xanh trụ trắng của trường, tựa vào tấm biển bài hút xong một điếu thuốc, sau đó quét mã rồi lấy một cái xe đạp công cộng, không chút lưu luyến nào mà rời đi.
Mỗi lần đến thời gian này, Tô Hồi lúc nào cũng bị vây trong u tối. Cho dù thời tiết của ngày hôm đó đẹp đến mức lạ thường, trời trong mây trắng, nhưng nhìn lại thì chỉ có con đường màu xám và mặt trời sắp phơi chảy thây con người.
Cơ thể cậu tê dại, biết rõ tình trạng như bây giờ không hợp để lái xe đạp nhưng vẫn rất cố chấp mà đạp lấy, cậu cho rằng đây chính là hồi quang phản chiếu của người sắp chết.
(Hồi quang phản chiếu: hiện tượng lúc người bị bệnh lâu năm sắp chết đột nhiên có sức sống lại.)
Bánh xe vững chắc xoay từng vòng, dấu vết có gió mãi mới xuất hiện.
Đi loanh quanh không có đích đến, Tô Hồi cảm thấy mình như một chiếc máy bay bị hủy hoại nhưng lại không cách nào để tự cứu mình, đang đâm vào con đường người qua lại đông đúc.
Vậy nên không ngoài dự đoán, cậu tông mạnh vào hàng cây bên đường, sau đó ngã xuống.
Tô Hồi bị thương nằm cuộn mình dưới đất, cổ tay và đầu gối đều bị xây xước, nhưng lại không cảm thấy đau. Ý thức dần dần khôi phục lại, cậu chống đất ngồi dậy, nhặt mũ lưỡi trai lên, cố chấp dựng xe đạp dậy đi đến một bên.
Không hiểu vì lý do gì, đột nhiên cậu cảm thấy khát nước, một cảm giác dường như không thể chịu đựng nổi, thậm chí còn khủng khϊếp hơn khi cậu nghe thấy tiếng còi xe vang lên không ngừng. Thế là cậu dựng xe bên gốc cây, mơ màng đi tới một cửa hàng bên đường gần đó.
Trong giai đoạn trầm cảm, cậu mắc chướng ngại đọc hiểu rất rõ rệt, sau khi uống thuốc thì lại càng rõ hơn nữa, chữ được phóng đại lên và bay nhảy ở trước mắt. Những chữ cái vốn rất bình thường cũng cần phải đọc rất lâu, cậu đã phải dành cả đêm để đọc hết phần cuối của một quyển sách.
Sau khi chọn được một quán cà phê, Tô Hồi thẳng lưng chậm rãi đi vào bên trong.
Hơi lạnh ập vào mặt qua khe cửa kính, khơi gợi chút sức sống trong cơ thể đơ cứng của cậu.
Sau một lúc xếp hàng ở bàn gọi món, không bao lâu đã đến lượt cậu. Tô Hồi kéo mũ lưỡi trai xuống, đeo khẩu trang vào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn nhân viên. Cậu nho giọng gọi một ly latte, nhớ bản thân hiện tại đang dùng thuốc nên lại nói muốn đổi thành sữa thực vật.
May thay, đối phương không để ý tốc độ nói chuyện chậm rì rì của cậu mà rất hòa đồng hỏi: “Sữa thực vật đúng không? Cho hỏi có cần thêm đá không ạ?”
Giọng nói của nhân viên nghe rất êm tai, Tô Hồi mất tập trung trong chốc lát, nên không trả lời lại. Cho đến khi nghe thấy đối phương nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa thì cậu mới gật đầu.
“Vâng ạ, mời quý khách tìm chỗ ngồi đợi một chút, lát nữa tôi sẽ đưa đồ đến cho ngài.”
Tô Hồi quên lấy bảng số và hóa đơn đối phương đưa cho, cậu xoay người rồi chậm chạp tìm một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống.
Cậu không hề nhận ra vết thương của mình đang rướm máu, vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng người đang qua lại vội vã.
Dưới ánh mặt trời cay rát, rất ít ai nở một nụ cười vui vẻ trên môi.
Tô Hồi thật ra không muốn nhìn những thứ này. Trong những giây phút cuối cùng của mình, cậu muốn nhìn thấy làn sóng cỏ sinh trưởng tươi tốt, hoặc là đứng ở vách đá nhìn thác nước từ trên trời rơi xuống, những giọt nước còn mãnh liệt hơn nước mưa rơi lên trên da.
Hoặc là biển cũng được, một vùng biển rộng đến vô tận.
Nhưng cậu lại nghĩ, cho dù hiện tại bản thân có nhìn thấy được, sợ rằng cũng không thể cảm nhận vẻ đẹp tràn đầy sức sống đó, thật lãng phí làm sao.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tô Hồi nghe thấy âm thanh đĩa chạm lên mặt bàn khe khẽ, nhưng không quay đầu lại ngay.
“Đây là latte sữa thực vật của ngài, mời dùng ngon miệng.”
Lại là giọng nói này.
Tô Hồi chắc chắn là cùng một người, nhưng khi quay lại chậm nửa nhịp thôi thì chỉ còn lại một bóng lưng. Cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy, cho đến khi thấy chủ nhân của giọng nói kia đứng ở quầy order, xoay người lại và lộ ra một khuôn mặt rất điển trai.
Đây là một khuôn mặt rất phù hợp với giọng nói, sẽ mang lại cho người khác những ảo tưởng dịu dàng.
Tô Hồi rũ mắt xuống, muốn uống chút gì đó, lúc này cậu mới phát hiện những miếng băng cá nhân được đặt trên đĩa, bên trên có hình chú thỏ cartoon, trông không hợp với dáng vẻ của người nọ chút nào.
Cậu lật cổ tay lên, im lặng nhìn miệng vết thương đang rỉ máu ra, và cả mạch đập đang nảy lên thình thịch.
Nửa tiếng sau, Tô Hồi lại thay đổi suy nghĩ, cứ như trì hoãn việc đọc một cuốn sách vậy, chỉ đơn giản là lựa chọn tạm gác lại kế hoạch mà thôi.
Cậu bỏ viên kẹo còn lại của mình lên đĩa, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Nhưng chỉ với sự xuất hiện của một người, một chút thiện ý nhỏ nhoi như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một chút sóng gợn trong đầm nước chết chóc thỉnh thoảng hiện lên thôi, không thể cứu vãn được một sinh mệnh lụi tàn.
Lúc về tới nhà, Tô Hồi cất hết những miếng băng cá nhân này vào trong hộc tủ và không bao giờ mở ra nữa.
Loại thống khổ dai dẳng này gặm nhấm tất cả những mong muốn của Tô Hồi từng chút một, cậu nằm trên giường cả một ngày, không uống một miếng nước nào, đến cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn, nhưng vào sáng sớm, qua lớp kính thủy tinh của cửa sổ sát đất, Tô Hồi đột nhiên nhìn thấy sợi dây thừng để quên trong vườn hoa, dường như bị cái gì đó chọt trúng, cậu đột nhiên bật dậy.
Trở về phòng, Tô Hồi dùng dây thừng để thắt cổ, sau đó siết thật chặt.
Đáng sợ là cậu thậm chí còn mở camera lên quay lại cả quá trình này, bao gồm cả phần bị cô giúp việc trong nhà cản lại.
Sau đó Tô Hồi mở video lên, nhìn thấy người mẹ còn đang buồn ngủ cũng chạy lại đây, ôm lấy mình rồi vừa khóc vừa đánh mắng, nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều.
Cậu cảm thấy mình bị mắc kẹt.
Nhưng quyết định tự kết liễu bản thân này Tô Hồi không có lần thứ hai, bởi vì cậu luôn nhớ đến miếng băng cá nhân hình chú thỏ.
Giai đoạn sóng ngầm tàn khốc dai dẳng này đột ngột kết thúc, không có đoạn quá độ, không có bước ngoặt nào, cũng chẳng có cơ hội để hoãn lại, Tô Hồi bước thẳng vào giai đoạn hưng cảm.
Hưng phấn do chứng bệnh này mang lại khiến cho cậu như bị đẩy vào một chiếc tàu lượn siêu tốc và lao vυ"t lên trời, hai chân như chưa từng chạm đất, có thể mãi trôi nổi giữa những tầng mây.
Vào những lúc thế này, Tô Hồi đều sẽ sinh ra những hảo cảm với bản thân mà trước đây chưa từng có, luôn tràn đầy hứng thú, cho rằng bản thân không gì không làm được, cái cảm giác kiêu ngạo khi được nuông chiều trong nhà sinh ra lại càng bành trướng phóng đại lên, không thể nào giấu được.
Tô Hồi trở lại trường học, tràn đầy niềm khao khát và tự tin với học tập, hiệu suất cực kì cao. Cậu cũng bằng lòng bỏ thời gian ra để giao tiếp chứ không giống như lúc bình thường, vì không có bạn bè nên mới luôn trốn tránh ánh mắt của người khác.
Cho dù thời gian ở trường học cộng lại còn không nổi một học kỳ, nhưng có rất nhiều chuyện đồn qua đồn lại cũng truyền tới được tai cậu.
Người duy nhất mà cậu có thể trải lòng là cô giúp việc bảo mẫu của mình, cô nghe xong cũng rất đau lòng, cô ôm lấy Tô Hồi, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, hỏi rằng cậu có buồn không.
Lúc đó Tô Hồi đang trong giai đoạn hưng cảm, nên cậu chỉ mỉm cười.
“Bọn nó nói phóng đại quá. Dì Trần này, lúc ở trường học không có ai ôm lấy con như dì cả.”
Cậu không giống như những đứa con trai bình thường, khoác tay khoác chân nhau trên sân vận động, không nắm tay, không ôm ấp thì ở đâu ra những thứ nhiều hơn thế nữa.
Nhưng không biết được rốt cuộc tin đồn đến từ đâu, có lẽ là một người theo đuổi nào đó bị cậu từ chối, hoặc có thể là những người khác, là ai cũng được, Tô Hồi không quan tâm nữa.
Lúc lướt diễn đàn trường học, cậu vô tình nhìn thấy được một đoạn video, đó là hội hùng biện giành được giải thưởng học bổng của năm ngoái.
Người xuất hiện đầu tiên lại tình cờ là bạn nam ở quán cà phê từng đưa miếng băng cá nhân cho cậu, với một cái tên rất hay – Ninh Nhất Tiêu.
Cái tên này có một sắc màu lãng mạn và bi thương, rất giống một người có thể vì người mình yêu mà buông bỏ mọi thứ, thà chỉ cầu một đêm mà thôi.
Nhưng mỗi một biểu hiện của hắn trong buổi hùng biện đều tỏa sáng, tự tin, lại còn có một bộ óc cực kì tài giỏi. Dù ăn mặc giản dị, nhưng lại thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Trên bài trình chiếu toàn những số liệu tượng trưng cho sự thành công, còn có cả những suy nghĩ cá nhân, cũng như luận văn các thứ, hết thảy đều minh chứng cho một con người tài giỏi.
Con người thông minh này có một cái tên cực kì không tương xứng.
Hiếm khi Tô Huệ lại tập trung cao độ như vậy trong giai đoạn hưng cảm, cậu chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, chăm chú nhìn hắn nói chuyện, trong lòng cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Hai cuộc “gặp gỡ” gần như chỉ diễn ra từ một phía, đối phương không hề biết đến sự tồn tại của cậu.
Lần này nhìn có vẻ rất trùng hợp nhưng thực tế thì không có gì đặc biệt cả. Tô Hồi tắt video đi, mở hộc tủ ra, nhìn miếng băng cá nhân một lần nhưng lại không làm gì cả. Có lẽ do giai đoạn hưng cảm quấy rối, dưới đáy lòng cậu như có gì đó đang ngầm xao động.
Nghe nói trường học mới tổ chức một buổi hội đọc sách xem phim, Tô Hồi cảm thấy rất hứng thú nhưng lại phát hiện hơi muộn, nhiều phòng đa năng quá cũng không dễ tìm nên không đến kịp giờ.
Nhưng cơn mưa đột ngột rơi xuống lại mang theo một bầu không khí lãng mạn nào đó, nên cho dù ướt như chuột lột lại còn đến muộn, cậu cũng không thấy chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn tràn ngập kỳ vọng.
Điều kì diệu là khi bước vào trong phòng học, Tô Hồi đã chắc chắn được sự tồn tại của Ninh Nhất Tiêu.
Trong không gian u tối, cậu không chút trở ngại nào mà tìm được mục tiêu, cũng cảm nhận thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình. Phim đã bắt đầu chiếu, trong căn phòng im lặng như mặt nước, nhưng hình ảnh trên màn lại nổi lên một cơn gió lớn. Trông có vẻ rất tự do.
Nếu như chỉ trong hai tuần ngắn ngủi mà trùng hợp gặp gỡ được ba lần sẽ xảy ra điều gì?
Trong lúc xem phim, Tô Hồi hơi mất tập trung và không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Trong vô hình dường như có một cơn gió, đẩy Ninh Nhất Tiêu đến bên cậu từng chút một, gợn lên những gợn sóng cho cuộc sống như một đầm nước chết của Tô Hồi.
Trong khi ánh sáng và bóng tối liên tục thay đổi, Tô Hồi thấy rõ ánh mắt không trốn tránh của Ninh Nhất Tiêu, cũng nghe thấy được tiếng tim đập của bản thân.
Cậu phát hiện thấy bạn nữ ở hàng trước mình đang viết cái gì đó, lại quan sát xung quanh thấy người bên cạnh đều có một tấm thẻ, nhưng cậu thì không.
Nhận thấy do bản thân đến quá muộn nên không nhận được, Tô Hồi lục lại trong người một lượt, nhưng chỉ có tờ khăn giấy mà thôi.
Không sao cả.
Cậu mượn cây bút, viết lên tờ khăn giấy một câu.
Có thể là do bệnh đang tác quái, hoặc có thể là do một chút lãng mạn do những trùng hợp tạo ra, Tô Hồi thích những chuyện như thế này, thế nên cậu rất tự nhiên viết lại thông tin liên lạc của bản thân trên một tờ khăn giấy khác.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm chuyện như thế này, vừa kích động lại vừa không thể hiểu nổi. Nhưng lúc đó cậu lại tưởng rằng bản thân nhất định sẽ thành công, thậm chí sau này còn ở trong phòng đọc sách của mình, Tô Hồi cứ hết lần này đến lần khác đi kiểm tra ứng dụng mạng xã hội của mình, muốn được nhìn thấy “người bạn mới” vừa kết bạn.
Nhưng shơi mất tập trung và không ngừng suy nghĩ về vấn đề nàyau đó, hoặc cũng có thể nói là sau khi giai đoạn hưng cảm biến mất, cậu mới ý thức thấy đây là một hành vi quá mức tự tin, còn vì thế mà cảm thấy xấu hổ và hối hận.
Càng bất cẩn hơn là cậu lại cho Ninh Nhất Tiêu biết tên mình trước khi hắn tự giới thiệu bản thân.
Tô Hồi không đợi được lời mời kết bạn nào từ hắn cũng là điều đương nhiên.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến cho người ta nản lòng, nhưng chỉ trừ bệnh nhân ra.
Giống như bao người mắc chứng bệnh này vậy, Tô Hồi vào giai đoạn hưng cảm sẽ cảm thấy sự kiêu ngạo và hưng phấn chưa từng có, một lần bị đả kích thế này chẳng là gì cả.
Vô tâm cấy liễu*, sau một tuần, cậu lại gặp được Ninh Nhất Tiêu một lần nữa. Hôm ấy cũng mưa như thế này, nhưng mà là đêm mưa tĩnh mịch hơn.
(*“Cố tình trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cấy liễu, liễu thành rừng”, câu nói ngắn gọn của người xưa lại có hàm nghĩa vô cùng rộng lớn. Trong cuộc sống, thuận theo tự nhiên, hợp với đạo Trời, thì không cầu mà tự được, cái gì nên có thì tất sẽ đến.)
Lúc Tô Hồi bước vào phòng học thì cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa nhìn lên đã thấy là Ninh Nhất Tiêu.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cậu cảm thấy Ninh Nhất Tiêu muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói.
Mất ngủ trong suốt một khoảng thời gian dài, lại còn thêm trời mưa âm u, sự hưng phấn của Tô Hồi đã giảm đi nhiều, dưới sự không chế của thuốc cậu trở nên tương đối bình tĩnh.
Cậu nghĩ đây có lẽ là lần thứ tư rồi.
Sau khi trở về vị trí ngồi, Tô Hồi không nói gì, chuyên chú nhìn nội dung cần học bù còn lại, hiệu suất học cực kì cao,
Qua thật lâu thật lâu sau đó, lúc ngẩng đầu lên nhìn thời gian, Tô Hồi cảm thấy kì lạ, Ninh Nhất Tiêu dường như không hề định quay trở lại ký túc xá.
Người mắc chứng bệnh rối loạn lưỡng cực như cậu thuộc vào loại bệnh nhân bệnh tinh thần nghiêm trọng. Ông ngoại cho rằng cậu là “phần tử cực kỳ nguy hiểm”, không cho phép cậu ở lại trường học cũng không cho cậu có khoảng thời gian riêng tư, cho dù có hứng thú muốn ở lại trường một đêm cũng sẽ có một tài xế theo dõi ở phía không xa.
Nhưng Ninh Nhất Tiêu thì không như vậy, tâm trạng của hắn có vẻ ổn định, tâm lý khỏe mạnh, sẽ không đến nỗi không có nơi để trở về.
Khoảng tầm ba giờ sáng, Tô Hồi cảm thấy mệt mỏi, vừa nghiêng đầu thì phát hiện Ninh Nhất Tiêu thế mà đã ngủ mất, tấm lưng úp xuống mặt bàn hơi phập phồng, xem ra ngủ rất sâu.
Không có thêm bất kỳ phản ứng nào, Tô Hồi quay đầu lại, đè nén hết những suy nghĩ đó rồi hoàn thành tất cả các đề.
Cảm thấy tức ngực và tim đập mạnh, cậu lấy thuốc lá mua từ cửa hàng tiện lợi ra, định đứng ở bên cửa sổ hút một điếu.
Nhưng Ninh Nhất Tiêu hình như vĩnh viễn có thể làm gián đoạn kế hoạch của cậu, cho dù là hút thuốc hay là điều gì đi nữa.
Bọn họ dường như rất ăn ý, đều quên hết chuyện thông tin liên lạc trước đó cậu đưa ra. Ninh Nhất Tiêu mời cậu đi ăn sáng, Tô Hồi không từ chối.
Cậu kiểm tra lại ví tiền của mình ở khu ăn uống, chỉ tùy ý chọn vài món, vừa đúng lúc xài hết tiền, nhưng không cảm thấy ngại khi số tiền trong túi của mình không đủ, vì cậu sớm đã quen với việc này.
Trong giai đoạn hưng cảm cậu luôn tiêu tiền không lý trí, ví dụ như có lần mua hết đồ ngọt của cả một tiệm bán đồ ngọt, nhiều tới nỗi nhét xe chứa không nổi. Có lần đi ngang qua một tiệm bán thú cưng, Tô Hồi mua hết tất cả thú cưng trong tủ kính, lại còn mang tất cả về nhà.
Những lần như vậy có quá nhiều.
Tô Hồi đến giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ nổi giận đùng đùng của ông ngoại khi nhìn thấy hóa đơn thanh toán điện tử, nhớ lúc đó ông chửi lớn tiếng hoang đường, còn ra lệnh cho mẹ cậu vào giai đoạn hưng cảm chỉ đưa một ít tiền giấy cố định để dùng như những khoản chi tiêu bắt buộc.
Tô Hồi là một sinh mạng không thể nào khống chế được, rất mong muốn được tự do, nhưng bởi vì không được khỏe mạnh cho nên mãi bị một cái l*иg kính kiên cố trói buộc cho tới bây giờ.
May mà Ninh Nhất Tiêu là một người lương thiện, nhìn có vẻ rất dễ sống chung mà cũng rất hiệp nghĩa.
Vậy nên lúc hắn nói “Hẹn gặp lại lần sau.”, Tô Hồi cảm thấy rất vui vẻ.
“Lần sau” này đến còn sớm hơn dự liệu của cậu, còn đang ở trong “giai đoạn tốt”, nên Tô Hồi cảm thấy rất vui vẻ. Trong âm thầm, cậu phát hiện thấy bản thân không muốn lấy một trạng thái không tốt ra để đối mặt với Ninh Nhất Tiêu.
Cho dù bọn họ bắt đầu như vậy. Cho dù cậu ngay từ ban đầu đã vượt giới, gặp mặt với Ninh Nhất Tiêu vào lúc hưng phấn nhất, thiết lập được một mối quan hệ không khỏe mạnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điểm Chí Manhattanhenge
- Chương 7