Tô Hồi bỏ nhà ra đi thật ra cũng không phải là ý nghĩ nhất thời, cậu đã muốn chạy thoát từ sớm, nhưng lại không biết mình có thể đi đâu được.
Thái độ sống của cậu vẫn luôn là trốn tránh, sự phản kháng trong quá khứ luôn rất ngắn ngủi, không có được bao nhiêu tác dụng, nhiều lắm cũng chỉ là đi lang thang bên ngoài một đêm rồi sa đó lại ngoan ngoãn trở về nhà chịu phát, chỉ có một lần này Tô Hồi không định quay lại nữa.
Ninh Nhất Tiêu cho cậu chốn trở về và dũng khí, để cho cậu có thể hết mình làm phản một lần.
Cho dù đã rời nhà ra đi được nửa tháng, nhưng mỗi lần tắt đèn đi, trong đêm tối Tô Hồi vẫn sẽ nhớ lại cãi nhau hôm đó, đã là lần cãi lớn nhất trong kí ức của cậu, bà ngoại không ở đó, ông ngoại gần như đã nói hết những lời nặng nề, thậm chí còn kéo cả mẹ cậu vào.
[Cậu từ nhỏ tới lớn đều được nuông chiều lớn lên, có biết là bây giờ thế lực của nhà họ Quý không còn được như trước đây nữa không? Tôi già rồi, cũng sớm nên nghỉ hưu rồi, ra ngoài đường người ta cũng chẳng qua là nể khuôn mặt già này của tôi thôi, cậu còn tưởng rằng còn có thể hô mưa gọi gió được như trước đây à?
Tôi chuyện gì cũng đã tính toán cho cậu, cái thân già này li3m mặt người ta như chó chọn ra được cho cậu một cô nhóc môn đăng hộ đối có tương lai, cậu thì sao? Trực tiếp nói ra cả bệnh của cậu cho người ta, có phải cậu muốn cả thiên hạ này đều biết tôi có một đứa cháu bị thần kinh không?
Đứa cháu vô dụng như cậu đây không thể nào chống đỡ cho cả cái nhà này được! Hận chỉ hận Quý Thái Lữ tôi không sinh ra được một đứa con trai, sau này không có người kế thừa!]
Vốn là Quý Á Nam cũng vì Tô Hồi làm việc quá cảm hứng mà đau đầu, nhưng mà nghe thấy lời này của người cha ruột xong chỉ cảm thấy lạnh lòng.
Lúc đầu bà học đại học chọn ngành chính trị, Quý Thái Lữ căn bản không ủng hộ chỉ bởi vì bà là thân con gái. Bà tự ý chọn bạn đời, làm trái nguyện vọng của cha mình cũng không có được sự chấp nhận, sau này chồng bà qua đời, bà tiếp quản công ty mà người chồng đã mất để lại, lại càng bị Quý Thái Lữ cho là làm những việc không đâu.
Đứa con bà sinh ra rõ ràng trời sinh ra thông minh, nhưng mà cứ phải mắc trùng căn bệnh này, điều này đã trở thành nỗi đau cả đời này của bà.
Bà chưa từng được người cha ruột của mình khen dù chỉ là một câu, thậm chí còn không được coi trọng bằng người chồng thứ hai của mình.
Tô Hồi cảm thấy mắc cười, cậu vốn cho rằng Quý Thái Lữ lo lắng cho đời sống của cậu nên mới cưỡng ép cậu đi “coi mắt”, có lừa cũng phải lừa được một người để kết hôn với một người bệnh tâm thần như cậu, cậu không ngờ tới đây chỉ lại là một cuộc hôn nhân chính trị để duy trì vinh quang gia tộc của ông.
Trách chỉ trách Tô Hồi quá ngây thơ, trên thực tế, khi mà ông ngoại nghiêng hết tài nguyên và mối quan hệ xã giao của bản thân mình cho Từ Trị thì cậu phải nên rõ ràng quan hệ máu mủ cũng không chút quan trọng nào đối với một người coi trọng danh tiếng như ông, không so được với một đứa con rể có ích.
Bởi thế nên cậu nói thẳng với ông ngoại rằng, nếu như được chọn, cậu không một chút nào muốn sinh ra trong cái gia đình này, không một chút nào muốn làm cháu ngoại của ông.
Tô Hồi là một con người mềm mỏng, đây đã gần như là lời nặng nhất mà cậu có thể nói ra được.
Mỗi chi tiết trong trận cãi nhau này đều ghi khắc trong đầu cậu, nhưng mà Tô Hồi không có nói kĩ hết cho Ninh Nhất Tiêu, một là cậu cảm thấy Ninh Nhất Tiêu đi làm và đi học đều đã rất vất vã, cậu không muốn thêm gánh nặng cho hắn nữa, hai là cậu đã quyết định không trở về nên cảm thấy những chuyện này đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được nữa và nó cũng không còn quan trọng vậy nữa.
Những giây phút ở bên Ninh Nhất Tiêu gần như đã trở thành một phần cuộc đời nhẹ nhõm nhất trong hai mươi năm cuộc đời của Tô Hồi.
Cậu có thể ôm lấy người mình thích rồi say giấc nồng mỗi ngày, có thể cùng với hắn cố gắng vì tương lai sau này, có thể mỗi ngày thức giác nói với nhau câu chào buổi sáng, đây đều là những chuyện mà Tô Hồi trong quá khứ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ninh Nhất Tiêu sáng dậy rất sớm, hắn sẽ làm mấy món ăn sáng đơn giản sau đó cùng với Tô Hồi đánh răng rửa mặt, còn chen chúc nhau trong một cái nhà vệ sinh rất nhỏ, thỉnh thoảng bạn cùng phòng đi ngang qua thì hai người đang thân mật trêu đùa nhau sẽ đột nhiên tách ra, giả vờ như không biết nhau rồi ai đánh răng rửa mặt phần người đó.
Bọn họ sẽ cùng nhau chen lấn trong tàu điện ngầm, cánh tay của Ninh Nhất Tiêu là lớp bảo vệ an toàn nhất, Tô Hồi nhất đứng đối mặt với hắn rồi nhìn Ninh Nhất Tiêu cười.
Còn Ninh Nhất Tiêu sẽ nghiêng đầu trầm giọng hỏi cậu: “Cười cái gì?”
Tô Hồi nhón chân lên, cậu sát tới bên tai hắn nói nhỏ: “Cúc áo của anh chưa cài hết, nhìn thấy được dấu hôn rồi.”
Ninh Nhất Tiêu thở dài mà cài luôn nút áo ở trên cùng, đợi đến khi rời khỏi tàu điện ngầm mới nói với cậu, “Tối qua anh đã nhắc em rồi mà, đừng làm lên mấy chỗ rõ ràng như thế này.”
“Sợ gì chứ?” Tô Hồi thì lại rất không sợ gì, “Dù gì thì người như anh đến kẻ ngu còn biết anh không thể nào độc thân được, cũng đúng lúc chắn đào hoa cho anh đẹp trai này.”
Ninh Nhất Tiêu chỉ cảm thấy đây là lí lẽ “rởm” của cậu, “Người khác chỉ cho rằng anh nhiều hơi sức quá, mỗi ngày đều tăng ca mà vẫn còn thời gian làm mấy chuyện này.”
Tô Hồi bật cười, cậu tiến sát tới nói nhỏ, “Thì anh vốn là thế mà.”
Tối thứ sáu là ngày bọn họ đi mua sắm, siêu thị ở gần đó đến bảy giờ sẽ giảm giá, lại thêm thứ sáu là ngày của hội viên nên có rất nhiều thứ mua sẽ tiết kiệm hơn trước đó rất nhiều.
Thực tế, Ninh Nhất Tiêu cho rằng đi siêu thị rất lãng phí thời gian, cuộc sống một mình của hắn đại đa số đều là nghĩ đến thiếu cái gì thì mua cái đó, sau đó thì mua nhanh nhanh rồi trở về, nhưng mà Tô Hồi thì cực kì thích đi siêu thị, giống như cậu coi siêu thị thành khu vui chơi của người trưởng thành vậy.
Cậu thích đi sát vai với Ninh Nhất Tiêu cùng nhau chọn trái cây hoặc là đứng ở khu hải sản nhìn cá, và cũng thích đến khu lương thực, cứ cắm tay vào những cái thùng đựng gạo, cậu so sánh lại một phen rồi nói với Ninh Nhất Tiêu cái nào sờ sướиɠ nhất.
“Em thích loại gạo thơm hoa nhài này, và cả gạo Đông Bắc này nữa.”
Ninh Nhất Tiêu chọc cậu, “Em có thể viết một tờ note rồi dán ở đây.”
“Viết giấy để làm gì?” Tô Hồi hỏi.
Ninh Nhất Tiêu mỉm cười, hắn rất nghiêm túc mà nói: “Để nhắc nhở mấy bạn nhỏ thích cắm tay vào trong thùng gạo, dù gì thì em cũng đã làm thí nghiệm rồi, có thể bảo bọn nó tìm thẳng luôn hai loại thoải mái nhất chứ không cần phải thử từng cái một phiền phức tới vậy.”
“Ninh Nhất Tiêu, anh đang giỡn em đấy à!”
Tô Hồi thích đồ giảm giá, cậu thích ăn thịt bò cho trẻ con giá rẻ ở đó.
Ninh Nhất Tiêu nghĩ rằng, Tô Hồi có thể là đã chán ăn đồ ngon rồi nên muốn thử cái mới lạ.
Nhưng mà cảm giác mới mẻ nhanh chóng mất đi, cậu không thể nào cả đời chỉ ăn mấy món đồ ăn giá rẻ đó được.
Ninh Nhất Tiêu là người lớn lên trong hoàn cảnh bị hiện thực đánh đổ nhiều lần, đến cả việc hưởng thụ vui vẻ với Tô Hồi thì cũng vẫn cẩn thận hơn rất nhiều, hắn chỉ sợ tất cả những thứ này chỉ là bong bóng dễ vỡ.
Sự thật chứng minh rằng, cuộc đời của hắn không thể nào tránh khỏi khỏi định luật Murphy – Càng sợ cái gì thì càng dễ xảy ra cái đó.
Những thứ này thật sự không kiên cố, chỉ cần một lần trầm cảm của Tô Hồi, những bọt bong bóng đều sẽ tan thành mây khói.
Kì trầm cảm của trước đây Tô Hồi đều sẽ trốn ở trong nhà, Ninh Nhất Tiêu chỉ có thể thông qua cuộc gọi để liên lạc tới gần được cậu chứ không có đối diện trực tiếp với một mặt khác của người mình yêu như bây giờ.
Sự linh động, hưng phấn, lời nói và suy nghĩ tràn đầy sức quyến rũ bị dập tắt trong khoảnh khắc, trừ một cái xác bên ngoài sẽ không trả lời lại hắn thì không còn cái gì nữa.
Sau khi kì trầm cảm của Tô Hồi phát tác, Ninh Nhất Tiêu xin nghỉ mấy ngày liền chỉ ở trong nhà chăm sóc cậu, nhưng mà sự lạnh lùng của Tô Hồi vượt xa tưởng tượng của hắn, cho dù hắn nói cái gì thì Tô Hồi đều sẽ không trả lời, ánh mắt trống rỗng mà nhìn vách tường, cho dù là hôn thì cậu cũng sẽ không phản ứng lại, thậm chí còn làm cho cậu rơi nước mắt.
Sự chênh lệch quá lớn làm cho Ninh Nhất Tiêu tốn rất nhiều thời gian để tiêu hóa, hắn cũng sớm đã quen việc không nói ra những việc mệt mỏi và cảm xúc tiêu cực của bản thân.
Chỉ là công ty lại yêu cầu hắn trở lại thực tập, xin nghỉ quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến việc báo cáo thực tập sau này của hắn, mà trạng thái của Tô Hồi so với lúc vừa tiến vào kì trầm cảm đã đỡ hơn nhiều, Ninh Nhất Tiêu không thể không trở về.
Nhưng hắn không ngờ rằng ngày đầu tiên bản thân trở về công ty thực tập thì bạn cùng phòng Vương Thông đã gọi cuộc gọi khẩn cấp cho hắn.
“Cậu mau trở về đi! Tô Hồi ở nhà bếp lấy dao cắt trái cây ra cắt cổ tay rồi!”
Đầu óc của Ninh Nhất Tiêu trống rỗng cho tới khi về nhà tận mắt nhìn thấy Tô Hồi mềm oặt ngồi trên sàn nhà phòng bếp, trên lớp da cổ tay còn có một vết máu nhạt thì hắn vẫn không thể hiểu được những chuyện đã xảy ra.
“May mà tôi phát hiện kịp thời, hình như chỉ bị thương ngoài da thôi, mau đưa cậu ấy tới bệnh viện đi!”
Nếu như Vương Thông chậm một bước nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì? Ninh Nhất Tiêu không dám nghĩ tới.
Hắn đưa Tô Hồi tới bệnh viện, ở bên cạnh cậu nhập viện chữa trị, trong lúc đó Tô Hồi không nói một lời nào cứ như là không hề quen biết hắn vậy.
Bác sĩ gọi hắn ra ngoài, nói cho hắn tình hình bây giờ của Tô Hồi, “Tình hình bệnh của bệnh nhân đã diễn ra rất lâu rồi, bệnh rối loạn lưỡng cực gây cho cậu ấy ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc, khuynh hướng tự tàn trong kì trầm cảm rất nghiêm trọng. Cậu là bạn của cậu ấy à?”
Ninh Nhất Tiêu không muốn thừa nhận cái danh hiệu này, nhưng mà điều này không còn quan trọng nữa cho nên hắn chỉ gật đầu một cái.
“Trạng thái kì hưng cảm của cậu ấy thế nào?”
“Mỗi ngày đều rất vui vẻ.” Ninh Nhất Tiêu nói thật.
Bác sĩ nghe rồi lại giải thích một cách nghiêm túc: “Trạng thái vui vẻ của bệnh nhân cũng không nhất định xuất phát từ nội tâm của bản thân, sự vui vẻ của cậu ấy có khả năng là lập trên cơ sở của kì hưng cảm nhẹ, thần kinh trung khu trao đổi chất dẫn truyền thần kinh bất thường, hoặc có thể là công dụng điều tiết bên trong thần kinh có vấn đề nên cậu ấy có thể hiện ra sự vui vẻ hay là hưng phấn thì cũng không phải là cảm xúc thật sự mà là một loại phản ứng do bệnh. Lấy ví dụ thế này, người trong thời kì hưng cảm nhẹ giống như trong cuộc tình nồng nhiệt vậy, đầu óc nóng lên, cảm thấy tất cả mọi thứ đều tốt đẹp cả.”
Nghe xong nhưng điều này, Ninh Nhất Tiêu trở nên hơi im ắng.
“Tôi biết rồi.”
Hắn nhất thời không nhớ ra muốn nói cái gì, chỉ một mình quay trở lại phòng bệnh. Dưới tác dụng của thuốc, Tô Hồi đã ngủ thϊếp đi, phòng bệnh nhiều người không hề yên tĩnh, đèn cũng đang bật, Ninh Nhất Tiêu bước tới xem, quả nhiên phát hiện thấy Tô Hồi đang ngủ còn đang nhíu mày.
Hắn cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi mày nhíu lại của Tô Hồi rồi dém chăn lại cho cậu, còn mình thì ngồi bên ghế của giường bệnh, hắn nhẹ nhàng kéo tay áo đồng phục bệnh nhân của Tô Hồi ra xem vết thương được băng bó trên tay Tô Hồi.
Vết thương không nghiêm trọng, y tá chỉ băng bó một lớp vải sa mỏng, nhưng Ninh Nhất Tiêu vẫn cảm thấy rất đau.
Trong một lúc nào đó, lời của bác sĩ lại lần nữa vang lên bên tai hắn, trong đầu của Ninh Nhất Tiêu loáng qua một ý nghĩ chưa từng có.
Tất cả những điều vui vẻ đều là giả sao? Đều là phản ứng của bệnh sao?
Giống như là cơ chế tự bảo vệ của não xuất hiện khiến cho hắn không thể nghĩ tiếp những thứ sâu hơn thế nữa, điện thoại công việc gọi đến, Ninh Nhất Tiêu chỉ đành ra ngoài.
Hắn mang theo laptop tới dãy hành lang của bệnh viện mà làm việc, thức khuya để hoàn thành công việc bản thân chưa làm xong, ban ngày thì lại chăm sóc Tô Hồi.
Đoạn thời gian này khiến cho hắn nhớ tới kí ức khoảng thời gian mình thi lên cấp ba, lúc đó mẹ hắn bị cha kế đập gãy chân, đối phương thì lấy số tiền bà vất vả dành dụm ra để trả tiền cá cược rồi bỏ bà một mình ở nhà chờ chết.
Cho dù đa sắp tới lúc thi cử, Ninh Nhất Tiêu vẫn xin nghỉ, hắn trở về chăm sóc người mẹ bị thương, trong lúc rảnh rỗi chờ cơm chín thì hắn ngồi bên cạnh bếp làm bài tập, suýt nữa mệt tới mức ngủ gật mất.
Mẹ hắn rất áy náy, lúc ăn cơm thì vừa ăn vừa khóc, bà hối hắn trở lại trường đi học, nhưng mà có nói gì thì Ninh Nhất Tiêu cũng không đồng ý, hắn rất cố gắng thi cử, thi vào được trường cấp ba tốt nhất, hơn nữa hắn còn hứa rằng nhất định sẽ cho mẹ sống một cuộc sống tốt.
Nhưng cho dù là thế thì bà vẫn bỏ lại hắn mà bỏ đi, trừ một đống nợ thì không để lại cái gì cả.
Nhưng Ninh Nhất Tiêu từ đầu tới cuối vẫn cho rằng lần này sẽ khác, Tô Hồi và mẹ của hắn không giống nhau, chỉ cần hắn đủ cố gắng thì bọn họ sẽ có một kết cục rất tốt.
Chuyện cũng đã phát triển theo kế hoạch của hắn, trải qua giai đoạn khó khăn nhất của kì trầm cảm này, dưới tác dụng của thuốc thì Tô Hồi cũng đã từng chút một chuyển biến tốt lên, cảm xúc cũng được kiểm soát rất tốt, thậm chí còn có thể nói chuyện được với Ninh Nhất Tiêu, chỉ là thời gian không quá lâu.
Hôm đó bọn họ đang ăn cơm ở bệnh viện, Ninh Nhất Tiêu đặc biệt đem theo canh trứng gà, Tô Hồi vừa ăn một miếng thì đột nhiên bỏ cía bát trong tay xuống.
“Em xin lỗi.” Cậu nói với Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu cười một cái, tay hắn chạm lên khuôn mặt của Tô Hồi, “Em cũng không có làm sai điều gì, không cần phải xin lỗi, với anh vĩnh viễn không cần phải nói câu này.”
Tô Hồi nhíu mày lại, mắt đỏ lên, “Anh mệt lắm đúng không?”
Ninh Nhất Tiêu lắc đầu, “Em tốt lên thì anh sẽ đỡ hơn, cho nên em hãy nghe lời của bác sĩ ngoan ngoãn uống thuốc đi, được không nào?”
Chỗ dày vò người khác nhất của chứng hưng trầm cảm chính là nó sẽ thường xuyên tạo thành giả tượng “Tôi đã khỏe lên rồi”, bởi vì người chìm lặn trong đầm lầy trầm cảm sẽ vào một thời gian nào đó không bắt mắt mà đột nhiên nhẹ nhõm cả người, tâm trạng vυ"t lên cao giống như thật sự có thể khôi phục được sự “khỏe mạnh”.
Tô Hồi chỉnh là như thế, cậu đột nhiên chuyển sang hưng cảm, lại lần nữa trở về lại làm một bản thân vui vẻ. Khi cậu trò chuyện với y tá biết được chi phí trú viện của mình thì liền cực kì chắc chắn đòi ra viện, phải về lại căn nhà nhỏ kia với Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu không biết được điều này, hắn còn đang đi làm ở công ty, Tô Hồi tự mình len lén trở về định chuẩn bị bất ngờ cho hắn, sau khi trở về nhà thì gặp phải Vương Thông đang định ra ngoài, đối phương nhìn thấy cậu như nhìn thấy quỷ vậy.
Nhưng Tô Hồi không quá chú ý tới còn nhiệt tình chào tạm biệt với anh ta.
Trên đường về cậu còn mua hoa về, đột nhiên phát hiện thấy tủ lạnh trong nhà rất trống nên đi xuống tầng tự mình tới ngân hàng lấy tiền, định đến siêu thị mua nhiều đồ về.
Nhưng mà Tô Hồi đột nhiên phát hiện thẻ ngân hàng của mình bị đóng băng, thẻ tín dụng cũng bị cấm sử dụng.
“Bên chúng tôi mới kiểm tra xong, bên cậu đây bởi vì bên chủ trì thẻ có người chọn đóng băng thẻ phụ dưới tên, chúng tôi cũng không có quyền hạn mở ra giúp cậu được, rất xin lỗi.”
Tô Hồi không cảm thấy bất ngờ lắm, dù gì thì lúc rời nhà bỏ đi Quý Thái Lữ đã nói rất rõ ràng.
[Bước ra khỏi cánh cửa này, cậu không này không còn là người nhà họ Quý, đừng hòng về đây lại làm thiếu gia nữa!]
Cậu không phải tên ngu, lúc thu dọn hành lý cũng đã lấy một khoản tiền mình len lén dành dụm dưới nệm giường ra, cũng không ít, nhưng ở một nơi như Bắc Kinh thế này thì xài không quá lâu đã hết.
Lúc rời khỏi ngân hàng, bên ngoài nơi lên cơn gió lớn. Đầu tháng mười một ở Bắc Kinh chỉ mới qua được nửa mùa thu, tiết trời càng ngày càng lạnh, lá rơi màu nâu vàng bị cuốn lên trên bầu trời xám xịt rồi cô đơn lẻ loi bay đi trước mắt Tô Hồi.
Tiền mặt trên người Tô Hồi không còn lại bao nhiêu, nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh mà theo bản năng gọi một chiếc taxi lại, nhưng lúc xe dừng lại cho cậu thì Tô Hồi lại đột nhiên nhận thấy mình đã không còn là tiểu thiếu gia không lo cơm áo gạo tiền nữa, nên cậu lại nói câu xin lỗi với tài xế.
Tính của tài xế rất cộc cằn, ông bộc miệng chửi một câu “thằng điên”, câu nói này như trở thành vô số ngọn kim cắm lên trên mặt Tô Hồi.
Cậu cuối cùng vẫn đi bộ về, đi ngang qua một tiệm bán kem thì mua hai hộp, về lại bỏ trong tủ lạnh để làm một “bất ngờ” cấp thấp.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu dường như không quan tâm những thứ này, hắn chỉ quan tâm Tô Hồi lại lần nữa có được sự vui vẻ mà thôi, rõ ràng lúc về tới nhà đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn ôm lấy cậu từ phía sau thật lâu.
Tô Hồi vẫn nói với hắn rất nhiều điều như trước, bao gồm cả những ảo tưởng không phù hợp và những tính toán chưa suy xét xong, nhưng mà cậu lại không nhắc tới chuyện nguồn tài chính bị cắt đứt, chỉ giả vờ vu vơ nhắc tới kế hoạch tiếp theo của mình.
“Ninh Nhất Tiêu, em muốn đi tìm việc làm thêm, anh cảm thấy em hợp làm công việc gì? Em bây giờ đi tìm thầy Vương thử nhờ thầy giúp em tìm bên thực tập xem, anh thấy có được không?”
Tô Hồi lại nghĩ lại, thầy Vương với ông ngoại có quan hệ thân thiết, nói không chừng ông đã sớm đánh tiếng trước với thầy, thầy sẽ không giúp đỡ cho cậu.
Cậu đột nhiên phát hiện, bản thân mình thật sự giống như một con kiến vậy, nếu như Quý Thái Lữ thật sự ra tày thì chỉ một ngón tay thôi đã đủ chặn được đường của cậu.
Nhưng mà Tô Hồi không cho rằng bản thân mình là phế vật, sẽ luôn có bản lĩnh giúp bản thân mình độc lập.
“Hay là em đi dạy trẻ con vẽ đi nhỉ?” Cậu thấy chú ý này cực kì tốt, nhưng mà lại không có được câu trả lời cả Ninh Nhất Tiêu, nên cậu quay người lại trong vòng ôm của hắn, giờ mới phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu đã mệt tới mức ngủ gật.
Tô Hồi thấy hơi đau lòng, cậu cọ lên sống mũi của hắn rồi lại cẩn thận hôn lên môi hắn, cậu học dáng vẻ thường ngày của Ninh Nhất Tiêu vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Ngủ ngon nhé, Ninh Nhất Tiêu.”
Sức làm việc của kì hưng cảm tăng rất cao, Tô Hồi ngày hôm sau đã lén viết CV rồi đăng lên trên trang web, cậu nhanh chóng có được lời hồi đáp, chỉ dựa vào học lịch và tài ăn nói xuất chúng trong kì hưng cảm mà cậu đã kiếm được công việc đầu tiên trong đời, cho dù đó chỉ là dạy vẽ cho học sinh tiểu học lớp sáu.
(Tiểu học ở TQ tính tới lớp 6.)
Ban ngày cậu vẫn tới trường học đi học, hơn nữa còn càng có động lực hơn trước đây, thứ tư Ninh Nhất Tiêu cũng có tiết học, vừa đúng lúc là tiết cuối cùng của buổi sáng, nên bọn họ hẹn trước sẽ gặp mặt ở nhà ăn.
Sắc trời không được tốt lắm, cả đêm gió lớn thổi chưa từng dừng, có một cái cây mới được trồng ở trước cửa nhà ăn sống sờ sờ bị gió thổi gãy rồi đổ xuống bên đường, những học sinh nhìn thấy đều đi vòng qua, Tô Hồi lại ngồi xổm xuống quan sát phần bị gãy của nó cho tới khi nhân viên của trường tới đuổi cậu đi thì cậu mới bất đắc dĩ bước tới trong nhà ăn.
Trong khoảng tống lúc chờ đợi, Tô Hồi xé vỏ một cây kẹo mυ"ŧ rồi đặt trong miệng, cậu bỗng dưng phát hiện thấy bóng lưng quen thuộc, chính là Phùng Trình đang cầm đĩa ăn tìm chỗ trống.
Phùng Trình cũng nhìn thấy cậu, cậu ta ngẩn ra một lúc, sau đó do dự cả nửa ngày, nhưng vẫn bước tới trong lúng túng chỗ cậu khi mà Tô Hồi cười vẫy tay với cậu ta.
“Trùng hợp quá đi.” Tô Hồi tỏ ra rất nhiệt tình.
“Lâu rồi không gặp.” Phùng Trình nói chuyện thì hơi cúi đầu xuống theo thói quen, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Tô Hồi, sau khi bị phát hiện thì ánh mắt lại trốn tránh.
“Đúng vậy, trước đó tôi mới bị bệnh, hơn nữa còn không ở nhà nữa.” Tô Hồi không để ý sự nhút nhát của Phùng Trình, cậu rất cởi mở, trong lúc nhìn thấy giấy đăng kí của Phùng Trình ở bên kia còn nghiêng đầu nhìn một lúc, cậu có hơi bất ngờ, “Ể? Cậu cũng đăng kí CSC à?”
“Ờm…..” Phùng Trình dọn giấy tờ lại, “Chỉ định thử xem thôi, em…..”
Tô Hồi nhận thấy bản thân không nên nhìn lung tung nên vội nói xin lỗi, “Tôi thật sự không có cố ý, cậu đừng có hiểu lầm.”
Lúc đang nói thì cậu nghe thấy phía sau có âm thanh quen thuộc vang lên.
“Tô Hồi.”
Trong biển người ồn ào, cậu gần như ngay lập tức nhận ra đó là Ninh Nhất Tiêu, nên ngay lập tức quay đầu lại, vui vẻ đứng dậy định đi, nhưng sau đó lại nhớ đến Phùng Trình thì lại quay đầu lại cười, “Tôi đi trước đây, cậu cố lên nhé.”
Phùng Trình thấy có hơi ngại, cậu ta gật đầu một cái rồi nhìn cậu rời đi, cậu ta cũng cứ nhìn mãi dáng vẻ cậu với Ninh Nhất Tiêu ăn cơm trò chuyện với nhau, nhìn rất lâu mới cúi đầu xuống ăn phần của mình.
Lúc thu dọn đĩa đồ ăn rời đi, Phùng Trình đột nhiên nhìn thấy ba mình ở gần nhà ăn, trong tay ông có xách một cái túi đựng trái cây trông không rẻ, ông vẫy tay với cậu ta nên Phùng Trình bước tới, “Sao lại đến trường vậy?”
Phùng Chí Quốc nói: “Đưa bà lão tới gặp cháu trai bà chứ gì nữa, bà sợ nó ở ngoài phải chịu khổ chịu cực nên rươm rướm nước mắt chạy tới đòi đưa tiền. Ba dù gì cũng phải đưa đón bà lão nên thuận tiện lấy đồ ăn ngon cho con luôn, sao rồi? Học có mệt lắm không.”
Phùng Trình nghe thấy lời ông nói nên không khỏi quan tâm hỏi thêm mấy câu về chuyện của Tô Hồi, không ngờ Phùng Chí Quốc vừa mở miệng đã bảo Tô Hồi không biết tốt xấu, làm một thiếu gia đàng hoàng không chịu làm mà cứ đòi bỏ nhà rời đi, vốn là ông chỉ cần đưa đón tiểu thiếu gia đi học rồi về nhà, kết quả bây giờ cậu phủi tay rời đi thì ông bây giờ ngược lại còn phải làm nhiều việc hơn trước đó.
“Mẹ nó chứ, không biết phải giằng co đến khi nào nữa…..”
Nghe thấy ba mình chửi Tô Hồi thì Phùng Trình lập tức nổi giận, cậu ta nhanh miệng cắt ngang ông, “Ba có thể đừng có nói như vậy được không!”
Phùng Chí Quốc cũng bị cơn giận vô cớ của con trai mình làm khựng lại, tính của cậu ta trước giờ luôn rất hiền dịu, chưa từng cãi lại bao giờ.
“Mày nổi điên gì vậy? Đi học nhiều quá ngu ra à?”
Phùng Trình không muốn nghe, trái cây cũng không cầm, quay người rời đi luôn.
“Hết đứa này tới đứa kia, đù má.”
Phùng Chí Quốc cũng lười quản, ông tự lên xe đợi bà lão nhà họ Quý tiếp tế cháu ngoại về, vừa đóng cửa xe lại, điếu thuốc còn chưa đốt lên, ông nhìn túi đồ đang cầm thì bực tức trong lòng, ông chửi một tiếng, cuối cùng vẫn phải cầm túi trái cây xuống xe đi tới khu kí túc xá của con trai.
“Mẹ nó tao nợ chúng mày à.”