Ninh Nhất Tiêu tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tô Hồi nữa.
Cho đến khi khách sạn đưa nhầm thẻ phòng, hắn mở cửa đi vào gặp phải cậu đeo bịt mắt một mình nằm trên giường, đang gọi tên người khác, “Sao quay lại nhanh vậy…”
Hắn kích động kéo bịt mắt của Tô Hồi xuống nhưng vừa nhìn đã hối hận.
Sáu năm rồi không gặp, lúc gặp lại nên cho nhau chút thể diện thì tốt hơn.
“Ít nhất ở cầu vượt đường số 42, khi chúng ta chẳng có gì trong tay cũng đã từng có được một “mặt trời không lặn” ở Manhattan, cho dù nó chỉ kéo dài 15 phút 20 giây.”