Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điềm Báo Mạt Thế

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mọi người nói xem Triệu Phong biết được bao nhiêu về năng lực của Cẩm Khê?” Diệp Khoa hỏi.

Mắt Khương Thần lóe lên tia sát ý.

“Sẽ không quá nhiều, trước đây tôi cũng không biết Cẩm Khê có thể dự kiến rõ ràng như vậy, chỉ cho là cậu có có thể thấy trước thiên tai thôi.” Đội trưởng Triệu nói.

Khương Thần nhìn qua những người ở đây, hôm nay người đi ngoại trừ nhóm đội trưởng Triệu đều là người họ Diệp do anh tự chọn nên hẳn là không có vấn đề “Chuyện ngày hôm nay khi trở về thôn đừng nói ra.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói.” Đại đội trưởng Triệu phản ứng kịp, nhanh chóng cam đoan, loại chuyện như vậy nói ra ngoài đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào, giữ kín trái lại nhóm hắn càng nhận được nhiều tin tưởng hơn. Nghĩ tới đây, Đại đội trưởng Triệu tính một hồi phải căn dặn hai thuộc cấp đi cùng hắn một chút mới được.

Khương Thần gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa “Bên kia đã là cái bẫy thì chúng ta phải cẩn trọng ứng phó, bất quá vẫn là đi tiếp thôi. Diệp Trình, anh dẫn theo một người lái một chiếc mô-tô trở về dặn trong thôn cẩn thận đề phòng.”

“Ý anh là…?” Diệp Trình sửng sốt, lúc này trở về không phải là giảm bớt lực lượng sao?

“Bọn họ bày cái bẫy này thì khả năng chúng đã đặt được quan hệ với Tào thôn rất lớn, cũng không biết sâu cạn bao nhiêu. Sau khi Triệu Phong đi có thể sẽ đến Tào thôn, chỉ lo bọn họ bên này bố trí bẫy, bên kia mưu đồ với thôn ta, cẩn thận một chút cũng không sai.”

“Được, vậy tôi sẽ đi ngay.” Diệp Trình nói, không nghỉ ngơi nữa mà trực tiếp kéo một người, khởi động môtô gấp rút chạy về.

“Lúc chúng ta xuất phát hẳn có người nhìn thấy, phe họ cũng có chó kéo xe trượt tuyết, nếu dùng nhiều con mà chỉ kéo hai người thì tốc độ sẽ nhanh lên rất nhiều.”

“Đúng vậy, nếu mười con chó cùng kéo xe thì tốc độ sẽ nhanh gấp đôi chúng ta. Chó của họ đều là cướp từ thôn tôi, đều là chó lớn trưởng thành lúc trước tôi huấn luyện, sức chạy mạnh hơn bên mình.” Lưu Cương hiểu rõ về chó giải thích.

“Nên phe họ sẽ sớm nhận được tin tức và bố trí bẫy chờ chúng ta, vậy thì chút nữa chúng ta xuất phát, không đi hướng này nữa mà vòng qua đi tới phía Nam Liễu Thụ Câu.” Khương Thần chỉ lên địa đồ.

“Đến chỗ đó thì không cần đi vòng đâu, chúng ta đi ngược trở lại, chưa đến một dặm sẽ gặp một cái ngã ba, bên kia có đường dẫn tới sông Khê Thuỷ, nước sông đã bị đóng băng, có điều lòng sông không rộng lắm, đi theo đường sông rồi đi lên đường lớn phía Đông Liễu Thụ Câu, vòng qua cầu chính là phía Nam Liễu Thụ Câu, tính ra lộ trình không dài như đường kia.” Diệp Khoa rất quen thuộc địa hình vùng này.

“Ừ, cứ như vậy đi, bất quá anh Lưu, mấy con chó này có thể chạy trên sông băng không?”

“Cậu yên tâm, không có nhằm nhò gì với chúng đâu, hơn nữa sông kia tuyết rơi rất nhiều, có môtô trượt tuyết mở đường sẽ không khó đi, đường sông lại bằng phẳng có khi còn chạy nhanh hơn nữa đấy.”

“Vậy mọi người thu dọn rồi xuất phát thôi.”

Cả nhóm lần nữa lên đường, đi ngược về chừng một km quả nhiên có một ngã ba, đường này dẫn ra sông nên hơi khó đi, mặt đường nhấp nhô không chạy nhanh được, bất quá qua khỏi đoạn này đến lòng sông thì tốc độ nhanh hơn hẳn, hơn nữa lòng sông thấp hơn bờ hai thước, rộng bốn thước đủ cho họ chạy xe qua, không lo chướng ngại vật cũng không lo lạc đường.

Thời điểm đến Đông Liễu Thụ Câu sớm hơn dự tính nửa giờ. Đông Liễu Thụ Câu là địa danh vốn không có người ở, khoảng bốn mươi năm mươi năm trước nơi này có một thôn làng đối xứng với thôn làng bên Tây Liễu Thụ Câu, ở giữa cách nhau một con sông, sau đó nước sông đổi dòng chảy, thôn bên Đông Liễu Thụ Câu bị nước nhấn chìm, người trong thôn phải di dời lên trấn trên hoặc Huyện cư trú, bấy giờ đó là lần di chuyển quy mô lớn, người thôn bên Tây cũng di dời theo, chỉ để lại hơn mười hộ người, đến nay cũng không còn lại mấy hộ.

Đám người Cẩm Khê dừng xe máy và chó ở Đông Liễu Thụ Câu, nơi này không ai ở sớm đã cải tạo thành ruộng nước, bất quá vẫn còn sót một toà nhà lớn là từ đường năm xưa của thôn vẫn chưa bị phá bỏ, tuy lụp xụp nhưng cũng có thể để bọn cậu đặt chân.



“Anh Lưu, anh và Cẩm Đào ở đây chăm sóc lũ chó, thứ này cho các anh, nếu có chuyện thì ném nó ra.” Khương Thần đưa một cái túi cho Lưu Cương và Cẩm Đào, Lưu Cương phải chăm lũ chó, Cẩm Đào tương đối hung hăng, nếu xảy ra đánh nhau có hắn ở đây anh cũng yên tâm.

Cẩm Đào mở túi ra, thấy bên trong có chừng mười cái lựu đạn, cười khằng khặc “Yên tâm đi anh Khương, có cái này thì dù hơn một trăm tên tới cũng không đủ cho em thu dọn.” Hắn có một khẩu súng và hơn năm mươi viên đạn, còn mang theo đao nữa, ở đây bảo vệ đồ đạc không là vấn đề.

Khương Thần gật đầu “Khả năng bọn họ tìm tới đây không lớn, nhưng hai người cần phải cảnh giác, nếu chúng tôi ở bên kia không thuận lợi sẽ chạy về đây. Lúc đó cần các người tiếp ứng.”

“Được, cứ giao cho chúng tôi.” Cẩm Đào vỗ ngực cam đoan.

Khương Thần dẫn những người còn lại thủ sẵn vũ khí, lấy từ túi hành lý những cái áo choàng màu trắng do chị em phụ nữ trong thôn dùng vải trắng làm ra, có tác dụng ẩn mình trong mùa đông.

“Dù mặc áo này cũng phải đề phòng xung quanh, nhớ kỹ đυ.ng phải người thì lập lức ra tay, đừng do dự, phe đối phương nhiều người chúng ta không thể cứng đối cứng với chúng.”

Từ Đông Liễu Thụ Câu tới thôn bên Tây Liễu Thụ Câu phải đi khoảng một dặm, song họ mất nửa giờ mới tới nơi, không phải đường khó đi mà là đường này quá hiểm. Biết là trên đường sẽ có bẫy nhưng không ngờ bên Đông Liễu Thụ Câu cũng có người canh chừng. May mà hôm nay có tuyết không thể nhìn xa, tuyết còn hút âm thanh, tiếng xe môtô họ đi không bị truyền tới đó.

Nếu không nhờ ánh sáng hắt ra từ gian nhà thì họ cũng không phát hiện được. Vào loại thời tiết thế này muốn thấy người đằng xa rất khó.

“Bọn mày có bao nhiêu người?” Khương Thần hỏi hai người bị trói gô trên đất.

Hai người kia nhìn Khương Thần, không nói lời nào, vẻ mặt hơi do dự. Khương Thần quay qua nói với Diệp Khoa “Lột quần áo rồi ném bọn chúng ra ngoài đi.”

Diệp Khoa nghe lệnh động thủ.

“Đừng, đừng, tôi nói ——” Tuổi người này lớn hơn một chút, bị doạ sợ liền nhanh chóng ăn ngay nói thật, dù sao lúc trước hắn cũng là người bình thường.

“Chúng tôi có một trăm ba mươi người, nhưng có sáu mươi người đã đi Tào gia thôn. Ở đây còn lại hơn bảy mươi người, đang canh chừng ở hướng Bắc.” Người nọ cũng không dài dòng, nói ra hết chuyện họ muốn biết. Tên trẻ hơn bên cạnh hung bạo trừng người nọ, còn muốn nhào lên cắn một cái, bị Diệp Khoa đánh một quyền lôi ra ngoài.

Khương Thần lại hỏi người nọ vài vấn đề, biết được trên tay đám người này có hơn mười khẩu súng, ngoài ra cũng có lựu đạn nhưng số lượng không nhiều.

“Hang ổ các người ở đâu? Từ nơi nào tới?”

“Chúng tôi nguyên bản từ trấn Thanh Sơn tới, năm ngoái vụ mùa không có thu hoạch, thủ lĩnh dắt chúng tôi rời đi, một đường cướp đoạt tới đây, lúc đầu thủ lĩnh chỉ muốn tìm một cứ điểm ổn định, sau lại từ bỏ, đoạt được thôn nào sẽ dừng ở thôn đó một thời gian tìm mục tiêu kế tiếp.”

“Trấn Thanh Sơn cách nơi này không gần, phải đi qua hai cái huyện, về phía Nam không phải nhiều thôn hơn sao, sao lại hướng tới bên này.”

Có lẽ người nọ nhát gan nên lời gì cũng không chừa lại “Chúng ta ở Tây Tạng gặp được Lưu Tam Chuỷ, là hắn mang chúng tôi tới đây. Hắn nói trong thôn hắn có người nuôi chó kéo xe trượt tuyết, hơn nữa thôn hắn nhận được tin tức sớm nên trữ không ít lương thực, và cả Diệp gia thôn không xa thôn hắn nữa, thôn đó là giàu có nhất, nhà nào cũng không thiếu lương, người trong thôn cũng không ai rời đi, thủ lĩnh dẫn theo Lưu Tam Chuỷ. Quả nhiên Lưu gia thôn kia có chó không những kéo được xe còn có thể săn thú, lượng chó lại không ít, ở Lưu gia thôn cướp được rất nhiều, thủ lĩnh tin lời Lưu Tam Chuỷ nên tiếp theo muốn cướp Diệp gia thôn.”

“Các người ngoài đồng bọn thanh tráng niên ra còn có những ai?”

Người nọ nghe hỏi vậy thì cứ úp úp mở mở, Khương Thần nhịn không được đá một cước hắn mới khai thật.



Cẩm Khê không nghe mọi người tra hỏi, bởi vì bắt được hai người nên bọn cậu dừng chân ở đây một lát. Khi đi họ có đem theo vật tư nhưng đại bộ phận đều để ở từ đường bên kia, cũng may mỗi người đều có mang một túi lương khô, Cẩm Khê góp nhặt của từng người rồi dùng một cái nồi cho tuyết sạch vào đun thành nước sôi, cho lương khô đựng trong cà mên quân dụng vào trong nồi nấu rã thành bánh canh, sau đó cho thịt nai viên đông lạnh vào, nêm nếm vừa ăn, mùa đông ăn như vậy cho ấm dạ dày.

*bánh canh này không phải bánh canh bên mình đâu, từ gốc là 嘎达汤, mình không biết dịch chính xác thế nào, chỉ biết là cho lương khô vào canh nấu rã ra rồi cho thịt viên vào

Cách chế biến thịt nai viên này do Diệp Thu nghĩ ra, người trong thôn khi ra ngoài cần đem theo lương khô, nhóm phụ nữ vo thịt nai thành viên luộc sôi rồi đem đông lạnh, đựng trong bao nylon hút chân không, có điều kiện thì nấu nướng ăn, không có điều kiện thì để vậy ăn luôn, thịt nai khá bổ cung cấp nhiều sinh lực.

Cẩm Khê đang múc canh ra từng cái cà mên thì thấy Khương Thần đen mặt từ trong nhà đi ra “Sao vậy?”

“Đám người này…” Khương Thần lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên kể thế nào.

“Được rồi anh đừng tức giận. Uống canh trước đi. Chút nữa chúng ta còn phải đánh nhau với bọn họ.”

“Ừ, bên này không còn ai canh giữ, chúng ta ăn xong rồi đi ngay.” Khương Thần nói, uống một ngụm canh nóng, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

Diệp Khoa bên kia cũng tra hỏi người còn lại xong, thủ đoạn khẳng định không ôn hoà như Khương Thần rồi, tin tức moi được không khác Khương Thần lắm, “Lũ này đúng là súc sinh, đến một thôn thì dọn sạch một thôn, đàn ông không mang đi được nên gϊếŧ, phái nữ cũng không được sống tốt.” Diệp Khoa phát cáu nói.

Khương Thần trừng mắt với hắn.

Cẩm Khê nghe Diệp Khoa nói cũng hiểu được “Bọn chúng không mang theo gánh nặng?”

“Đúng.”

“Lũ khốn nạn.” Mặt Cẩm Khê cũng đằng đằng sát khí, vào lúc tận thế loại người này là ghê tởm nhất, không hề còn chút tính người, không chỉ cướp đoạt vật tư còn gϊếŧ người cản đường chúng, phụ nữ gặp chúng cũng không có kết cục tốt, bị vứt bỏ cũng không thoát khỏi cái chết.

“Anh vừa mới hỏi ra, những người này chỉ dẫn theo mười mấy phụ nữ, không có trẻ con.” Khương Thần sầm mặt nói.

“Nói vậy Lưu gia thôn cũng không còn lại mấy người, mà Lưu Tam Chuỷ hẳn là chú Ba của anh Lưu.”

“Chính là ông ta khơi mào. Người này tuyệt đối không thể lưu.”

“Xuất phát. Để hai người kia ở lại trong tuyết đi.” Khương Thần lạnh lùng quyết định.

Hai người trong ở trong đám bọn chúng địa vị tương đối thấp, nhưng chuyện xấu họ làm cũng chả ít.

Cả đám cẩn trọng lẻn vào thôn. Lúc này trong thôn vắng vẻ lạnh tanh, chỉ có phía Đông thôn có vài gian nhà hắt ra ánh sáng, có khả năng chúng phái phần lớn nhân thủ đi phục kích họ nên người ở lại thủ thôn không nhiều lắm. Cẩm Khê theo Khương Thần đi tới cạnh một căn phòng lớn đèn đuốc tương đối đủ sáng, cả hai áp vào cửa sổ nghe động tĩnh trong phòng, dường như có mấy người đang uống rượu ăn cơm, nói chuyện mặc dù lớn tiếng nhưng cửa sổ kín nên hai cậu nghe không rõ. Tiếp theo cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó có hai người đi ra, bộ dạng hai người này cười phải nói là khiến người ta ghê tởm, hai người Cẩm Khê cẩn thận đi theo họ, thấy hai người này đi vào gian nhà dưới phía Đông. Bọn họ vừa vào nhà, bên trong liền truyền ra tiếng kêu la của phụ nữ, lát sau hai người kia mỗi tay nắm một người, bắt bốn phụ nữ đi ra, bốn cô gái này đến sức giãy giụa cũng không có, chỉ liên tục xin tha.

Lúc hai người này vào phòng, ánh sáng từ ngọn đèn hắt ra, hai người Cẩm Khê thấy được dung mạo của bốn cô gái đều rất được, trông rất trẻ hẳn chưa vượt quá hai mươi, thậm chí có một người thoạt nhìn còn chưa trưởng thành. Có thể đây là lý do các cô còn sống sót.
« Chương TrướcChương Tiếp »