- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Điềm Báo Mạt Thế
- Chương 42
Điềm Báo Mạt Thế
Chương 42
“Nếu không phải hôm nay nhìn thấy loại bột mì này có lẽ con cũng không nhớ ra” Tuy ác mộng vô cùng chân thực nhưng lần nào Cẩm Khê cũng bị doạ hoảng, ấn tưởng khắc sâu luôn là hình ảnh những trận thiên tai, rất nhiều tình tiết bị cậu vô ý lu mờ.
“Con nhớ lần đó là lúc mới bắt đầu nằm mơ thì phải, khi đó cảnh trong mơ đều rất hỗn loạn, thời gian địa điểm cũng rối loạn tùm lum, ví dụ như sau khi con về nhà thì mơ thấy những chuyện sắp sửa hoặc là đang phát sinh, còn trước đó lại mơ thấy những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai thật xa sau này.” Cẩm Khê nhớ lại.
“Hình như trong giấc mơ đó con ở một thành phố gần biển, rừng rậm đã bao trùm cả thành phố, động vật sinh sôi rất nhanh, gần như lúc nào cũng có thể bắt gặp chúng, mọi người tranh đoạt không gian sinh tồn với động vật. Ở đó con là một thợ săn.” Cẩm Khê nhắm mắt hồi tưởng lại sự việc lúc đó.
Mặc dù biết ác mộng của Cẩm Khê có năng lực báo trước nhưng đây vẫn là lần đầu tiên người nhà nghe cậu kể lại tình hình trong mộng.
“Chúng tôi là một đội ngũ đang lang thang trong rừng, thành phố kia chắc cũng không xa chỗ này lắm vì lúc đó là tháng Chín mà thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng trong rừng rậm cây cối vẫn xanh um tươi tốt, chúng tôi đυ.ng phải một con gấu rất to, cao hơn ba thước, không, phải bốn thước ấy chứ, bởi vì dáng người chúng tôi cũng không thấp. Nó rất mạnh rất hung dữ, chúng tôi cầm nỏ trên tay, có cả dây xích sắt nữa, mấy người chúng tôi phối hợp dùng dây xích trói con gấu, nhưng nó quá khoẻ túm lấy dây xích quật đẩy người của chúng tôi văng ra tận mười thước, nhưng vũ khí bên tôi cũng không kém, cuối cùng nó bị đồng đội của tôi dùng nỏ gϊếŧ chết” Cẩm Khê giống như đang ở trong giấc mộng, nét mặt cũng biến đổi.
Trên thực tế lúc này Cẩm Khê đang lâm vào trạng thái kỳ lạ, giống như bị thôi miên đi vào trong mộng.
“Chúng tôi trở về thành phố, thành phố đó đã hoàn toàn biến đổi, bên ngoài có tường vây cao rộng, trong tường vây là từng mảnh ruộng, khu vực được ruộng đồng bao quanh mới là chỗ ở của loài người. Chúng tôi khiêng con gấu đến trung tâm giao dịch, vì là nguyên một con và có đầy đủ da lông nên đổi được rất nhiều phiếu lương thực. Sau đó đội trưởng cầm phiếu lương thực đi đổi lương thực, hoa quả rau dại có sẵn trong rừng nên không đáng giá, thịt cũng không mắc, mà quý nhất là lương thực chính, trong đó có bột mì. Loại bột mì này làm thành bánh bao sẽ có màu vàng óng, hương vị ăn rất ngon, nó là lúa mì vụ đông ở miền Nam. Mùa đông đầu tiên sau khi thiên tai phủ xuống, khí hậu đột ngột biến đổi, từ trường Trái đất và năng lượng phóng xạ mặt trời cũng biến hoá khiến động thực vật và loài người đều phát sinh vài biến hóa. Động thực vật biến đổi tương đối nhanh, có điều sự biến hóa này chỉ phát sinh ở động thực vật còn sống và vượt qua được mùa đông năm thứ nhất, thực vật trong đất sinh trưởng nhanh chóng, trái cây to lên. Rồi đông qua xuân tới, thời điểm trồng trọt tỷ suất nảy mầm của hạt giống suy giảm, sau đó càng ngày càng tệ, trong vòng ba năm hạt giống cũ sẽ không còn nảy mầm nữa, đây là kết luận của nhân viên Sở nghiên cứu sau một thời gian thử nghiệm. Vì thế nhiều giống cây trồng không thể thu hoạch, không gian gieo trồng bị thực vật xâm chiếm, lại có lượng lớn côn trùng ăn cỏ, việc trồng trọt trở thành vấn nạn nguy cấp, con người muốn sống tiếp không thể không vào rừng tìm kiếm cơ hội.”
Mắt Cẩm Khê liên tục di chuyển, Khương Thần cảm thấy trạng trái của cậu bất thường bèn lay lay cậu, kết quả Cẩm Khê hoàn toàn không có phản ứng tiếp tục nói. Lúc này những người khác cũng phát hiện vấn đề.
“Cẩm Khê!”
“Cẩm Khê! Cẩm Khê!” Mọi người liên tục gọi nhưng Cẩm Khê không có phản ứng, nói “Chúng tôi trở về chỗ ở của mình, đó là một căn nhà bán ngầm, bởi vì mùa đông giá rét mùa hè nóng bức nên mọi người đều xây dựng nhà cửa như thế. Đại bộ phận căn nhà xuống chìm xuống dưới đất, vị trí nhà bếp thấp hơn các phòng khác, toàn bộ phần nền nhà là một giường sưởi lớn, chúng tôi ngồi ở dưới đất, vợ của họ ở nhà nấu cơm, làm bánh bao vàng óng, có cả canh rau dại nấu thịt. Chúng tôi ăn chung với nhau, sau đó tôi đi tắm.” Cẩm Khê nói tới chỗ này thì chân mày đột nhiên nhíu lại, “Tắm… Tắm…A! ——” la lên một tiếng, sau đó bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh ướt đẫm giống như từ trong nước đi ra.
Sau khi tỉnh lại Cẩm Khê liền túm lấy cánh tay Khương Thần, thở hổn hển tự nhủ “Đó không phải là mình, không phải là mình!”
Khương Thần không ngừng vuốt lưng Cẩm Khê “Không có gì đâu! Không có gì đâu, là giấc mơ thôi, là mơ thôi.”
Bà cụ cũng xoa xoa đầu Cẩm Khê “Sờ sờ sẽ không sợ nữa, đừng sợ, có nội ở đây.”
Cẩm Khê được an ủi một lát sau thì bình ổn trở lại, “Vừa rồi con giống như bước vào trong mộng vậy, rõ ràng chỉ muốn hồi tưởng lại một chút.”
Khương Thần đưa khăn mặt cho Cẩm Khê lau mồ hôi, “Có thể em hồi tưởng quá sâu nên cả mình cũng bị kéo vào.”
Cẩm Khê lắc đầu “Không phải như vậy, em nhớ giấc mơ này mà, mở đầu đều giống nhau là bị sốc bởi cơn động đất, các chi tiết không quá rõ ràng, nhưng em nhớ không hề có chi tiết đi tắm, khi nãy em nhìn thấy người trong gương, đó không phải là khuôn mặt em, em giống như biến thành một người khác vậy.” Cẩm Khê cau mày, suy nghĩ một chút “Bây giờ nghĩ lại hình như lúc bắt đầu thì em giống như một người ngoài đứng xem, thậm chí thấy được cảnh tượng tai nạn phát sinh từ trên không, kế đó thì trở thành một thành viên trong mộng, cảm nhận các tai nạn khác nhau, nơi sinh sống khác nhau, mọi người nói xem có phải mỗi giấc mơ con lại trở thành những người khác nhau hay không?”
Mọi người trong phòng quay mặt nhìn nhau, vấn đề này đúng là khó lý giải, chỉ việc nằm mơ thấy được tương lai đã huyền ảo lắm rồi, giờ trong mộng lại biến thành một người khác càng kỳ lạ hơn nữa.
Cuối cùng Diệp lão gia tử kéo tay cậu, “Được rồi! Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, sau này cũng không cần hồi tưởng lại mấy cơn mơ như bữa nay. Cháu còn chưa nói giống lúa này trồng thế nào đó?” Lão gia tử lái sang chuyện khác.
Cẩm Khê quả thật không thèm nghĩ nữa “Rất đơn giản, đó là trước mùa đông gieo hạt giống xuống đất, phải gieo sâu một chút, trời lạnh nên trải thêm một tầng rơm rạ nữa, đến khi tuyết rơi, bởi vì cách lớp rơm rạ nên hạt giống còn có chút không gian để sinh trưởng, vượt qua mùa đông đến năm sau nhiệt độ ấm lên, hạt lúa mì này sẽ giống các thực vật khác sinh trưởng lúc tuyết còn chưa tan, sau khi tuyết tan thời tiết ấm lại cây lúa sẽ sinh trưởng rất tốt, theo như con nhớ trong mộng thì sản lượng lúa mì thu hoạch còn cao hơn trước kia. Hơn nữa lúa mì vốn là cây chịu rét, dù là nơi lạnh như vùng mình cũng có thể trồng, sâu bọ lại ít có thể giảm bớt tổn thất không cần thiết, có điều phải đề phòng rừng rậm xâm lấn.”
“Vậy ngoài giống lúa mì này những thực vật khác không thể trồng sao?” Ông cụ quan tâm nhất là vấn đề này.
Cẩm Khê gật đầu “Hạt giống của chúng ta khẳng định không được, phải là thực vật đã trải qua mùa đông năm ngoái, cây trồng như vậy chỉ có phía Nam mới có. Hạt giống chúng ta đang giữ e rằng năm sau cũng không thể dùng, thật ra những việc này đều có dấu hiệu, như năm nay con trồng rau dùng hạt giống gấp hai lần năm ngoái nhưng cuối cùng thu hoạch còn không bằng năm ngoái.” Năm nay diện tích trồng rau củ rất lớn mà thành quả thu được chỉ xấp xỉ năm rồi.
“Có lẽ chúng ta cần xuống phía Nam tìm ít hạt giống.” Trương Trung dựa vào cửa nói, “Mùa đông năm ngoái ở phía Nam thiếu thức ăn nên nhất định sẽ trồng rau dưa, lương thực, chắc chắn họ có hạt giống, hơn nữa năm nay tình trạng ở đó không tốt, chỉ sợ họ không trồng trọt nữa dựa hết vào đi săn trong rừng, đến lúc đó muốn kiếm hạt giống cũng khó.”
“Trương Trung nói rất đúng.” Khương Thần gật đầu, chuyện này không thể chậm trễ. “Chút nữa con sẽ đi tìm Đại đội trưởng Triệu, nếu có anh ta dẫn đường sẽ dễ dàng một chút. Còn nữa, ông nội, phải nhanh chóng gieo hạt giống lúa mì vụ đông này xuống. Số hạt giống này chỉ đủ trồng khoảng mười mẫu ruộng nên không cần phân chia, cứ tính cho cả thôn. Sang năm gặt hái hạt giống thu được sẽ đủ chia.”
“Còn nữa, có phải chúng ta nên xây tường vây ruộng trước hay không, mùa đông thực vật giống như ngủ đông nhưng trời vừa ấm lại sẽ lập tức sinh trưởng cực nhanh.” Cẩm Khê lo nhất vấn đề này, thành phố trong giấc mơ cũng là tường vây quanh đồng ruộng
“Ừ, việc này ông biết rồi, ông đi tìm ông Sáu con ngay đây, sớm lo việc này cho xong.” Lão gia tử nói, mang vào giày rồi xuống đất.
“Đi xuống phía Nam thật à?” Cẩm Khê vào phòng, thấy Khương Thần đang lục thứ gì đó trong ngăn kéo.
“Ừ, nếu chỉ có cây trồng sinh trưởng trong mùa đông năm ngoái mới trồng được thì chúng ta phải nhanh chân mới lấy được, anh lo sau này muốn đi thì khó khăn. Anh vừa mới hỏi Đại đội trưởng Triệu, có rất nhiều con đường không thể đi, chỉ sợ đến sang năm càng không thể đi. Có điều có thể trồng chúng ở phương Bắc sao, khí hậu bên mình kém phía Nam nhiều lắm.”
“Có thể trồng mà, giấc mộng em kể khi nãy là chuyện phát sinh ở khá nhiều năm sau thiên tai, trước đó đã có người nghiên cứu ra phương pháp gieo trồng này, phía Nam khí hậu ấm áp nên gieo trồng bình thường là được, nhưng phương Bắc thì không được, phải gieo hạt xuống đất trước khi tuyết che phủ, hạt giống ở nhiệt độ thấp trong vài tháng cũng không bị hỏng, nhiệt độ vừa tăng lên sẽ lập tức nẩy mầm, trời ấm liền thu hoạch được rồi. Giống như vào Kỷ Băng Hà mấy trăm triệu năm trước vậy, lúc đó địa cầu cũng bị băng tuyết bao phủ, nhưng tuyết vừa tan thực vật vẫn sinh trưởng được như cũ.”
“Vậy là tốt rồi!” Khương Thần tìm được một quyển sách, đó là một tập bản đồ rất chi tiết, lật lật vài trang nhìn qua, đúng là thứ anh cần, ngồi xuống giường thì thấy Cẩm Khê thở dài, “Em có đi với anh không?” Tuy không muốn để Cẩm Khê đi mạo hiểm cùng mình, dù sao trên đường thể nào cũng có nguy hiểm. Nhưng để Cẩm Khê ở lại anh càng lo lắng hơn, chuyến đi này có khi trong một tháng cũng không về được, không mang em ấy theo bên cạnh cứ luôn cảm thấy bất an, hơn nữa khó khăn lắm mới ở chung với nhau, anh thật không muốn tách ra. Hơn nữa anh còn chưa nói cho Cẩm Khê biết tâm ý của mình mà.
Cẩm Khê nhìn mắt Khương Thần, tự dưng thấy mặt nong nóng, ánh mắt kia như thể hiện điều gì nữa ấy.
“Chắc em không đi đâu. Chuyện trong nhà em không bỏ được.” Cẩm Khê lắc đầu.
Khương Thần thở dài, “Vậy được rồi. Giờ anh đi tìm Vick, lát nữa phải đi bãi Bắc Ngư rút xăng ra. Số xăng chúng ta mang về có lẽ không đủ.”
“Ừ, em chuẩn bị quần áo cho anh.”
Khương Thần cầm tập bản đồ ra ngoài, Cẩm Khê nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cũng không dễ chịu. Khương Thần hẳn là hy vọng cậu đi cùng nhỉ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Điềm Báo Mạt Thế
- Chương 42