- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Điềm Báo Mạt Thế
- Chương 34
Điềm Báo Mạt Thế
Chương 34
“Đại Khương, người bên Tào gia thôn đến, nói là muốn mang thi thể của Tào Tam Hổ về.” Cẩm Dương từ bên ngoài chạy vào nói, chạy nhanh quá nên trán đổ đầy mồ hôi.
“Họ muốn mang đi thì cứ việc.” Khương Thần không thấy có gì quan trọng.
“Không phải, chẳng những thế họ còn muốn chúng ta cho họ một công đạo” Cẩm Dương nói hết những lời chưa kịp nói ra.
“Công đạo? Công đạo gì chứ. Hắn ta như vậy là đáng đời.” Cẩm Khê nghe xong thì khinh bỉ vô cùng.
“Vậy ông chú Sáu nói như thế nào?” Khương Thần không nhúc nhích, ngẩng đầu hỏi.
“Đang ngăn ở cổng Nam, ông chú Sáu tranh cãi với họ. Anh vội chạy về báo tin nên không biết tình hình sao rồi.”
“Đều ở cổng bên đó hết ư?” Khương Thần chau mày.
“Ừ, mấy đội tuần tra đều qua bên đó, người bên Tào gia thôn đến không ít, sợ bên chúng ta bị thiệt nên kéo qua hết.”
Trong đầu Khương Thần chợt loé, các ý nghĩ xoay chuyển vòng vòng, cảm thấy không tốt, bèn đứng dậy đi vào gian Tây lấy hai thanh súng từ trong tủ ra giấu ở sau lưng, rồi rút ra một cái ví da nhỏ dài, cầm trong tay, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một cây dao găm nữa “Có phải bên mình qua thôn họ báo tin ngay tối hôm qua không?”
“Phải, giữa đêm khuya khoắt đã có người sang đó.” Hiện Cẩm Dương cũng thuộc đội tuần tra nên nắm tình hình khá rõ.
“Mau đi nói với ông Sáu đóng cổng lại, mấy cổng khác cũng phải canh chừng, e là sắp có chuyện rồi.”
Cẩm Dương nghe vậy liền nhanh chân chạy về phía cổng Nam.
“Sao vậy?” Cẩm Khê hỏi.
“Nếu người Tào gia thôn thật sự muốn ra mặt cho Tào Tam Hổ thì đã tới từ sớm rồi, tối qua đã có người đi báo, cứ tính đi đường chậm chút thì cũng tới sớm hơn mới phải, chuyện này đâu phải việc nhỏ, nếu quan tâm thật sẽ đến ngay lập tức, nhưng bây giờ tối muộn mới đến, anh cảm thấy nhóm người này không có ý tốt đâu. Em đi đóng cửa hành lang lại hết. Anh ra ngoài xem một chút.”
Khương Thần ra ngoài, đi thẳng xuống nhà dưới “Thịnh Nam, em ra đây anh hỏi cái này một chút.”
Triệu Thịnh Nam nghe được thì nhìn thoáng qua bà nội rồi mới đi ra ngoài.
Khương Thần dắt tay Triệu Thịnh Nam đến khoảnh sân phía Tây, “Em nói thật cho anh biết, có phải trước khi gϊếŧ Tào Tam Hổ em đã giấu sẵn cây kéo trong người không? Vì sao em đề phòng hắn ta? Trước đó hắn có những hành động không tốt với em à?” Vấn đề này anh luôn muốn hỏi, bất quá nghĩ về sau Thịnh Nam cũng ở đây nên không vội.
Triệu Thịnh Nam nghe xong, cơ thể bé run lên, ánh mắt nhìn Khương Thần phảng phất sự sợ hãi.
“Hiện tại anh muốn nghe lời nói thật, anh không quan tâm chuyện em gϊếŧ Tào Tam Hổ, em chỉ cần kể lại diễn biến hôm đó. Chuyện này rất quan trọng, anh biếm em hiểu rõ.” Một đứa bé bình thường sẽ không dám ra tay gϊếŧ người, huống chi là Thịnh Nam luôn chăm sóc các em, tư tưởng chín chắn hơn những đứa bé cùng lứa nhiều. Đôi mắt Khương Thần lạnh lùng nhìm chằm chằm Triệu Thịnh Nam khiến cô bé sợ đến phát run.
“Trước đây thì không nhiều, nhưng hôm qua hắn uống một chút rượu, sau đó đối với em như vậy, mẹ bèn đuổi em ra ngoài, em sợ hắn nên lén giấu một cây kéo, khoảng chín giờ thì mẹ gọi em vào pha trà nên em cầm bình nước vào…” Triệu Thịnh Nam nuốt nước miếng, môi hơi run run, “Em vừa vào phòng thì đột nhiên người nọ nắm tay em, mẹ em cũng bị doạ đi lên kéo hắn ra, kết quả hắn đẩy một cái làm mẹ em ngã đập vào cạnh giường, hắn thấy mẹ em ngã trên đất thì giật mình, em liền cầm cây kéo đâm hắn.”
Khương Thần cau mày, xác thực giống như anh nghĩ, Triệu Thịnh Nam không phải vô tình vớ được cây kéo mà là giấu sẵn trước cho nên hiện trường mới không có nhiều vết tích, thời điểm ra tay không xảy ra xô xát “Ý em là Tào Tam Hổ vừa đến nhà là tìm em, sau đó mẹ em ngăn cản, sau hai giờ lại tìm em lần nữa, phải không?”
Triệu Thịnh Nam gật đầu, cảm thấy nói ra cũng không khó chịu như đã nghĩ, nên sau đó lưu loát kể lại “Tào Tam Hổ không phải là lần đầu tiên tới nhà tụi em, mẹ em cũng không cho em chạm mặt hắn. Em cũng không qua gian phòng đó, hôm qua hắn vừa đến liền xông vào phòng nhỏ tụi em ở.” Tuy bé nhỏ tuổi nhưng đi theo một người mẹ không đáng tin cậy như vậy nên đã sớm hiểu chuyện, em trai em gái bé gần như là do bé nuôi lớn, cũng khôn ngoan hơn những đứa nhỏ cùng lứa.
Khương Thần gật đầu, thuận tay móc dao găm sau lưng ra, “Anh cũng không coi em như một đứa trẻ, trong xã hội rối loạn hiện nay chỉ có bản thân mới bảo vệ được cho mình.” Nói xong thì đưa dao găm cho Triệu Thịnh Nam.
Thịnh Nam nhận lấy, tay nắm chặt dao găm, đôi mắt sáng ngời.
Khương Thần vẫn đang quan sát đứa nhỏ này, sở dĩ anh thuyết phục người nhà tiếp nhận Triệu Thịnh Nam nguyên nhân chủ yếu là vì đánh giá cao sự linh hoạt gọn gẽ khi cô bé động thủ gϊếŧ Tào Tam Hổ, chỉ là một đứa trẻ mà còn kiên cường hơn cả người lớn, hơn nữa có thể do không có cha mẹ dạy bảo, thế giới quan của bé không giống mấy đứa trẻ khác, sau khi Tào Tam Hổ chết, Khương Thần phát hiện đứa nhỏ này không hề e ngại, giống như đối mặt với câu hỏi của anh khi nãy, mới đầu còn hơi sợ nhưng khôi phục bình thường rất nhanh. Bé có sợ hãi vì khẩn trương khi đối mặt với Tào Tam Hổ, nhưng không có sợ hãi sau khi gϊếŧ người xong, anh đã hỏi bà Năm, hôm qua bọn nhóc qua nhà bà ở tạm, đứa bé còn ngủ rất ngon, không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đối với bé, Tào Tam Hổ đã chết, bé không cần sợ hắn nữa.
Thời gian làm lính đánh thuê Khương Thần gặp qua đủ loại người, tư tưởng của Triệu Thịnh Nam có chút tương tự với tín ngưỡng của dân đột kích, bọn họ không sợ chết cũng không e ngại thứ gì, chỉ cần cho họ một tín ngưỡng một mục tiêu, họ sẽ liều mạng đi làm, có lẽ Triệu Thịnh Nam cũng chưa đến mức đó. Sau khi xem xét, anh nhận thấy tâm lý Triệu Thịnh Nam khá đơn giản, hay là nói cô bé không được cha mẹ dạy bảo bao nhiêu, có đi học cũng chỉ được một năm, nhưng càng như vậy, cô bé sẽ càng không dễ bị bên ngoài ảnh hưởng.
Khương Thần rất tán thưởng loại tính cách này, người như vậy chỉ cần anh nắm bắt được tâm lý và hướng dẫn một chút, Triệu Thịnh Nam sẽ trở thành người bảo vệ đặc thù cho cả nhà, anh không phải thánh nhân, làm việc luôn có mục đích, Triệu Thịnh Nam có thể sức mạnh và giá trị vũ lực không sánh bằng người lớn, nhưng vào thời khắc sinh tử, năng lực của cô bé có khi còn vượt qua cả chú Hai và Cẩm Dương. Khương Thần không phải muốn Triệu Thịnh Nam thật mạnh, cũng không phải muốn cô bé đi gϊếŧ người, bé vẫn còn nhỏ, bất quá có bé ở nhà cùng các phụ nữ trong nhà cũng coi như một lực lượng ngầm.
Vì vậy anh cho Triệu Thịnh Nam một cây dao găm, còn về phần Triệu Thịnh Nam liệu có giơ dao găm với người trong nhà hay không thì anh rất tự tin. Năm đó lúc anh mới đến Diệp gia, tâm tư so với Triệu Thịnh Nam còn nhiều hơn gấp bội nhưng cuối cùng vẫn bị người nhà này cảm hoá đó thôi, Triệu Thịnh Nam càng không có gì phức tạp, vì em trai em gái cũng ở đây, không bao lâu bé sẽ thực sự trở thành một bộ phận của gia đình này.
Khương Thần nhìn Triệu Thịnh Nam đi khỏi, rũ mi, ha ha, tâm tư này không cần phải nói cho người khác biết, trong nhà ngoại trừ ông nội chắc không ai lý giải được việc làm này của anh, mọi người bà nội hẳn là nghĩ anh mềm lòng mới giữ lại đám trẻ, nên mới nói anh cần phải mạnh hơn nữa, không thì người nhà anh sẽ ra sao.
“Làm sao vậy?” Cẩm Khê đã đóng xong tất cả cửa hành lang, chỉ chừa lại cửa gian giữa thông với cổng chính.
“Nếu tối qua Tào Tam Hổ ra tay thành công với Triệu Thịnh Nam, để cho người trong thôn biết được thì sẽ phản ứng như thế nào?” Khương Thần muốn xác định suy đoán của anh.
Cẩm Khê sửng sốt một chút, biết Khương Thần ám chỉ điều gì “Nhất định thôn mình sẽ không bỏ qua, chín phần là đến Tào gia thôn náo loạn. Trong thôn lại có đội tuần tra, được huấn luyện không ít, tâm huyết càng tăng lên, khả năng chín phần cũng biến thành mười phần.” Thôn họ không giống các thôn khác, không biết là do thuỷ thổ hay do gien di truyền mà nam nhiều nữ ít, nên giới nữ trong thôn được hưởng đãi ngộ rất tốt, trước đây Triệu gia có thể thuận lợi định cư trong thôn nguyên nhân có một phần là do trong nhà có hai cô con gái.
Trước kia đàn ông ra ngoài làm công còn chưa nhiều nên thanh niên trẻ tuổi trong thôn nhiều lắm, muốn cưới được vợ không dễ, nếu nhà nào có con gái, đầu tiên sẽ kiểm tra gia phả, chỉ cần không nằm trong phạm vi cận huyết sẽ có người đến hỏi cưới, cô gái của thôn cơ bản đều gả cho người cùng thôn, nên người Diệp gia thôn cực kỳ sẵn lòng đón nhận các gia đình nhiều con gái. Sau đó có nhiều đàn ông ra ngoài làm công hơn, nhưng đa số đều cảm thấy con dâu lạ không bằng con dâu quen. Trong mắt người Diệp gia thôn, Thịnh Nam, Noãn Tình đều là con dâu tương lai của Diệp gia, chỉ là sau này tác phong của người mẹ Triệu gia không tốt, người trong thôn ghét bỏ nên cũng không thèm quan tâm đến hai đứa bé.
Triệu gia không phải là nhà đầu tiên trong thôn hưởng phúc của con gái, khoảng hai mươi mấy năm trước có một gia đình họ Trần đến thôn, gia chủ Trần Cốc có bốn cô con gái, là hai cặp song sinh, khi đó Trần Cốc nhìn trúng Diệp gia thôn, muốn ở lại định cư, kết quả Diệp gia thôn thấy nhà họ Trần có bốn cô gái bèn lập tức đồng ý, còn hí hửng nghĩ nhà này có đến hai cặp song sinh nữ, gien này không chừng tương lai cũng sẽ sinh con gái. Sau bốn cô gái trưởng thành đều gả cho thanh niên Diệp gia thôn, có đến mười mấy chàng trai cùng lứa cho các cô chọn, cũng là tập tục đặc thù của Diệp gia thôn. Bất quá các cô cũng có sinh đôi đấy, nhưng toàn là trai thôi.
Bởi trong thôn toàn là thân thích với thân thích, cũng sợ gây ra chuyện không tốt nên con gái của thôn được tăm tia rất nhanh, hơn nữa thanh niên trai tráng của thôn rất ăn ý, nếu không có đính hôn trước ai cũng không được làm chuyện vượt rào, mọi người cạnh tranh công bằng, tương lai kết hôn rồi cũng không được gây sự nữa, dù sao mọi người đều là thân thích, làm không tốt sẽ thành thù. Quy củ như thế đã kéo dài gần trăm năm.
Nên mặc dù vì người vợ Triệu gia, mọi người không quá chào đón ba đứa con, nhưng nếu Triệu Thịnh Nam gặp chuyện không may chính là đánh vào mặt người Diệp gia thôn. Việc này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
“Nếu thật sự phát sinh chuyện đó, e là già trẻ trong thôn ngay đem sẽ kéo qua Tào gia thôn tính sổ” Cẩm Khê khẳng định, nếu việc này xảy ra thật cậu cũng sẽ không coi như chẳng liên quan đến mình, bởi vì đây là chuyện cả làng, đại biểu cho tôn nghiêm của đàn ông trong thôn đó. Có lẽ người ngoài cảm thấy suy nghĩ này rất không bình thường, nhưng ở Diệp gia thôn lại là chuyện đương nhiên.
Tuy Khương Thần không phải là người họ Diệp, nhưng sống trong thôn sáu bảy năm, anh sớm đã rõ nếp sống của thôn này, giờ hỏi lại chỉ là muốn xác định một chút “Nên mục đích Tào Tam Hổ đến đây là để gây chuyện. Hắn muốn chọc giận người thôn mình, nếu đêm qua hắn thành công thì sẽ bỏ chạy về thôn mình, sau đó chuyện này to ra, dựa theo tính cách của người trong thôn sẽ đến Tào gia thôn tìm hắn báo thù.”
“Vậy sẽ có một bộ phận rời khỏi thôn, trong thôn trống rỗng, nếu lúc này có người thừa dịp lẻn vào thì cả thôn sẽ gặp nguy hiểm.” Cẩm Khê hiểu ra.
“Không chỉ như vậy, những người đi Tào gia thôn có khả năng cũng bị mai phục, phỏng chừng đều không về được, đến lúc đó người trong thôn đều mặc cho người ta làm thịt”
“Nhưng bọn họ không ngờ Tào Tam Hổ thất bại, còn hại chết vợ Triệu gia, Thịnh Nam thì dám ra tay gϊếŧ Tào Tam Hổ.” Ngẫm lại hành vi của Tào Tam Hổ, cứ coi như phẩm hạnh người vợ Triệu gia không tốt cũng sẽ không vứt bỏ con gái mình, nên hành vi Tào Tam Hổ có vấn đề, nếu hắn thật có ý đồ xấu xa kia thì sẽ làm sau lưng người vợ Triệu gia, không trắng trợn lộ liễu ngu như vậy.
“Anh đoán sáng nay họ không tới là vì mất cả buổi bàn tính xem nên làm sao, kéo dài đến giờ e là có kế hoạch mới. Anh đi ra ngoài xem sẵn tiện ghé qua nhà Trương Trung, sẽ về nhanh thôi. Nếu có chuyện gì thì em cứ trực tiếp nổ súng.”
“Anh đi đi, trong nhà sẽ không có gì đâu.” Trên người cậu cũng có súng đấy.
Khương Thần trước tiên ra chỗ tường vây phía Tây quan sát một chút, không phát hiện tình trạng lạ thì mới đi.
*Nhắc lại: Nhà Cẩm Khê ở góc tường vây phía Tây
Anh tìm nhóm Trương Trung trước, nói sơ qua một lần, “Các anh cũng qua bên kia đi, tôi cứ cảm thấy bọn họ náo như vậy hơi không bình thường.”
Trương Trung gật đầu “Chúng tôi sẽ đi liền.” Nói xong thì vào phòng lấy vũ khí, không cầm súng Khương Thần cho, anh theo thói quen dùng dao phẫu thuật, trên người luôn có vài cái để phòng thân.
Chỉ khoá lại cửa chính, họ cũng không sợ ai vào ăn trộm, thời điểm sửa nhà họ nhân cơ hội đào một hầm ngầm giống như của nhà Cẩm Khê, vô cùng rắn chắc, cửa hầm ngầm làm vừa nặng vừa dày, không có chìa khoá thì không dễ mở ra, cửa vào ở trong nhà, còn gia tăng thêm lối thoát hiểm.
Theo như bàn bạc trước đó, nếu như xảy ra chuyện mọi người sẽ tụ tập ở nhà Cẩm Khê, cùng nhau phòng ngự so với đơn đả độc đấu tốt hơn nhiều.
“Cẩm Khê, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Trương Thành thấy kỳ lạ nên hỏi, những người khác cũng muốn biết tình hình cụ thể.
Cẩm Khê giải thích một chút, Vick mơ máy truy cập vào hệ thống an ninh trong thôn, rất nhanh những hình ảnh camera gắn trong thôn thu được hiển thị trên máy tính.
“Ồ ồ, đông như vậy cơ à.” Vick cúi sát nhìn một phân cảnh, nói.
Cẩm Khê tới gần xem “Anh có thể làm hình ảnh rõ hơn một chút được không?”
“Không được, hiện tại chỉ có thể như vậy, từ trường hỗn loạn, công nghệ cao quá không thể sử dụng.” Vick nhún nhún vai.
“Cho tôi nhìn một chút.” Tào nhị tiên nói, đi tới.
Tào nhị tiên vốn là người Tào gia thôn, tuy hình ảnh không rõ nhưng ông vẫn có thể nhận ra hơn phân nửa “Những người này là người trong thôn.” Tào nhị tiên chỉ vài người phía sau “Tôi chưa từng thấy mấy người này.”
“Ông nội, ông nhìn họ thử xem.” Cẩm Khê gọi một tiếng.
Diệp lão gia tử nhìn, cũng gật đầu “Mấy người này ông cũng chưa từng gặp.” Đừng nghĩ họ không cùng làng thì chả biết gì, nhân khẩu một thôn biến hoá ít nhiều thế nào họ đều biết.
“Có thể những người này ở bên kia chợ, bình thường quan hệ hai bên không tệ, nhưng không có anh trai Tào Tam Hổ trong đây.” Tào nhị tiên cẩn thận phân biệt “Tuy bình thường anh nó chướng mắt cách làm việc của nó, bất quá chúng là anh em ruột thịt, quan hệ khá là thân thiết, chỉ nhìn thằng anh luôn giáo huấn thằng em là biết anh nó vẫn luôn lưu ý đến nó.”
“Nhất định có vấn đề, đến đây nhặt xác mà còn không có người nhà, bọn họ có mục đích.” Trương Thành gào lên.
“Ai cũng biết có chuyện.” Trịnh Nguyên bĩu môi. Trương Thành cảm thấy mình đã nói một câu vô nghĩa rồi.
“Tôi mới làm xong thứ này, có cần đưa cho Khương không?” Vick hí hoáy bộ đàm một hồi, trên mặt loé lên ánh đèn, rồi bỏ bảy tám cái vào trong túi, “Phạm vi trong thôn đều có thể nhận được tín hiệu.” Lúc họ đi bãi Bắc Ngư có dùng qua, nhưng sau đó không dùng được nữa, mấy ngày nay Vick làm một cái máy phát sóng điện nho nhỏ gắn trên nóc nhà Cẩm Khê, trong phạm vi thôn làng hoạt động rất tốt.
“Tôi đi đưa cho.” Trương Thành nóng lòng muốn thử.
“Đi đi, cẩn thận một chút.” Trương Trung không cảm trở thằng em mình, lúc này ai cũng cần phải mạnh lên.
Trương Thành xách túi ra ngoài, Cẩm Khê nhìn máy theo dõi, thấy Khương Thần xuất hiện ở cổng chính, không biết nói gì đó với ông chú Sáu, sau đó ông chú Sáu đột nhiên vung tay tức giận hô lên, tiếp đó có vài người mang thi thể Tào Tam Hổ ra. Cổng lớn đóng lại.
Cẩm Khê qua camera bên ngoài thấy người Tào gia thôn có vẻ không quan tâm đến xác Tào Tam Hổ, vài khuôn mặt xa lạ phía sau xúm lại nói thầm gì đó.
“Hẳn là khuya nay chúng sẽ có hành động, những người đó đều không chịu đi, ngoài mặt biểu hiện muốn dây dưa với chúng ta, thực tế là chuẩn bị phân tán chú ý của mọi người, ông chú Sáu đã bắt đầu bố trí.” Khương Thần trở về nói với mọi người.
“Vậy là Tào Tam Hổ đến đây gây chuyện thật à? Muốn dụ chúng ta ra ngoài?” Cẩm Dương không ngờ Tào gia thôn vì muốn cướp đoạt lương thực thôn họ mà tốn nhiều công phu như vậy.
“Phải” Khương Thần gật đầu “Vừa nãy thừa dịp hỗn loạn có thằng nhóc bên Tào gia thôn lén đưa một tờ giấy cho Diệp Trình, trong đó viết kế hoạch của chúng. Tuần trước có một đám người mang theo hung khí đến Tào thôn, chúng chiếm đoạt mấy căn nhà, còn gϊếŧ chết một số người, trên tay chúng có vũ khí, nghe nói còn có súng, cướp đoạt những hộ đơn độc bên đó. Người Tào thôn sợ bọn chúng bèn mang tình hình trong thôn ta nói ra, sau đó chúng lên kế hoạch, bảo Tào Tam Hổ đi chọn giận người thôn mình để người thôn mình qua đó tính sổ, trên đường có thiết lập cạm bẫy, sau đó sẽ công kích vào thôn làng, loại bỏ từng vòng một. Người chuyển tờ giấy hình như có thân thích bên thôn ta nên mới lén báo tin cho bên mình.”
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Cảm giác bị người ta coi như miếng thịt mỡ thật không tốt chút nào, Cẩm Khê lo lắng hỏi.
“Hơn hai mươi người. Có lẽ không chiếm ưu thế về nhân số nên bày ra kế này, nào ngờ kế hoạch không thành.”
Cẩm Khê còn muốn nói gì đó thì thấy Cẩm Hàng từ bên ngoài chạy vào, “Ông chú Sáu bảo con mời gia chủ qua chốt dân phòng có chuyện bàn bạc.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Điềm Báo Mạt Thế
- Chương 34