Chương 33

“Ông Sáu muốn nhà con nhận nuôi ba đứa bé này, không phải không thể, nhưng mà ông Sáu và các vị trưởng bối đây cũng đâu thể vì nhà con có chút điều kiện mà việc gì cũng viện lý do này chứ. Hiện tại điều kiện nhà nào cũng không tốt, người trong thôn thấy nhà con vừa có gia súc vừa có gà có lẽ nghĩ nhà con sinh hoạt tốt lắm, nhưng thật ra chẳng khác gì mọi người đâu ạ.” Khương Thần ngồi trên giường đất góc phía Nam, tay cầm chiếc ly nhìn ông chú Sáu và từng vị trưởng bối ngồi ở giường đối diện.

“Lương thực trong nhà con chẳng còn bao nhiêu, chỉ là năm ngoái nội con muốn chờ giá tăng kiếm thêm chút tiền nên giữ lại không vội bán bắp, còn chú Hai thì bán đi một phần, lúc con trở về mọi người cũng nhìn thấy đó, chả mang được cái gì về cho nhà, sau này đi mấy chuyến là do Vick nhờ chúng con giúp đỡ, một người bạn của anh ta sống trong thành phố trữ được ít vật tư, chia cho anh ta một ít cũng chỉ đủ mình anh ta ăn.” Khương Thần dừng lại một chút “Ông bà nội con đều là người nhân từ, bằng không trước đây đã không thu nhận con rồi, con luôn nhớ kỹ đại ân này, thu nhận ba đứa bé đồng cảnh ngộ cũng nên, nhưng cần phải nói rõ với các ông các cụ tiền bối đây là sau này không thể cứ lôi nhà con ra đỡ. Sức lao động trong nhà con chỉ được mấy người, nội con giờ bảy mươi rồi không thể làm việc nặng nhọc, Đại Bảo thì như vậy, tính đi tính lại chỉ có chú Hai, anh Cẩm Dương, con và Cẩm Khê, bốn người phải nuôi một gia đình khó khăn lắm chứ.”

Lục thúc gia cũng ngại lắm, nghe Khương Thần nói năng nương tình như vậy thì thở phào nhẹ nhõm hẳn “Ông biết chuyện này khó xử cho cả nhà lắm, nhưng cả nhà cũng biết người thôn mình đó, ngoài nhà con ra bọn ông không nghĩ được nhà nào sẽ chịu nhận nuôi ba đứa bé này, hầu như các hộ ở bên Đông thôn người vợ Triệu gia đều đắc tội hết, các nhà khác cũng nương theo đó từ chối. Bản thân ông là trưởng thôn nên đứng ra gánh vác, nhưng cháu biết đấy, bà Sáu của cháu đã nằm liệt giường nhiều năm nay, hai đứa dâu nhà ông vừa phải chăm sóc bà vừa chăm lo nhà cửa ruộng vườn, hai gia đình chú của cháu còn phải ở chung với nhau, thật sự không thể thu xếp chỗ cho đám trẻ được.”

Khương Thần gật đầu “Chuyện nhà ông Sáu con biết mà, nhưng phải nói đến nhà chú thím Hai con nữa, chị dâu con biết bọn trẻ chưa ăn sáng liền lập tức làm mì cho chúng ăn, chỉ việc này thôi chắc mọi người nhìn ra nhà chú con đều là người tốt bụng, cũng dễ nói chuyện, nếu là ngày trước chỉ cần các vị đến khuyên giải khẳng định họ lập tức gật đầu đáp ứng ngay, nhưng nay không giống xưa, xin lỗi con thô tục không nói được lời hay, nhưng ở bên ngoài đi lính hai năm rồi lang thang kiếm sống vài năm, cũng gặp không ít cảnh đời, hiện tại thói đời thay đổi, sau này có khi trong thôn chưa chắc kiếm được một người thành thật. Ông Sáu nghĩ xem từ năm ngoái trong thôn bắt đầu gặp nạn, có lần nào nhà con không đi hỗ trợ, năm nay gà mái nhà con đẻ trứng, gà con ấp được cũng cho đi hết, nhiêu đó đâu tính là chút lương thực, nhà con hy sinh khá lớn chứ, nếu là người khác thì chưa hẳn chịu nhả ra đâu.”

“Nhưng mới sáng sớm ông Sáu và các vị tiền bối đã qua nhà con, không phải muốn ép nhà con nhận vụ này ư, vì sao vậy, có phải có người rỉ bên tai mọi người nói nhà con sinh hoạt dư dả tốt đẹp lắm? Con không chỉ đích danh người nào, các vị hiểu rõ trong lòng là được, chỉ là mong sau này mọi người đừng bị người đó tẩy não, chuyện cả làng thì người cả làng cùng nhau giải quyết, đừng tiếp tục nghĩ nhà con coi tiền như rác nữa” Khương Thần lạnh mặt, giọng nói anh không cao, ánh mắt lại sắc bén, trên giường liền có người chột dạ.

Ông chú Sáu cũng lộ vẻ luống cuống xấu hổ, thực sự họ có phần không đúng, hôm nay kéo nhau tới đây đúng là muốn đẩy ba chị em kia cho nhà này, hơn nữa thật sự có người lén nói với mọi người như vậy, cũng không biết Khương Thần làm sao biết được chuyện này “Yên tâm, chuyện nhà mình làm các ông đều chứng kiến, hôm nay cả nhà giữ ba chị em coi như là giúp cho thôn giải quyết vấn đề khó khăn. Đây sẽ là lần cuối cùng, sau này có ai trong thôn nói nhà mình cái gì, ông là người đầu tiên phản đối.”

“Được, có lời này của ông Sáu thì nhà con yên tâm rồi.” Khương Thần cười cười “Vừa vặn khi nãy Cẩm Khê đào được một ít cây tề thái, trong nhà đang làm sủi cảo, lát nữa ông Sáu và mọi người cùng ông nội con uống vài chén nhé. Rượu ngoại Vick tặng nhà con vẫn còn nửa chai.”

“Không không, các ông phải về rồi, đã ở đây cả nửa ngày rồi.” Ông Sáu vội vã xuống giường.

“Các chú ở lại ăn cơm với nhà tôi cho vui.” Lão gia tử nhanh chóng giữ khách.

“Không được không được, em về nhà có việc.” Ông Năm cũng xuống đất, thời gian làm khách quá dài rồi. Lão gia tử còn chuẩn bị lên tiếng giữ lại thì thấy cụ lớn xuống đất, lê giày đi ra ngoài, ngay cả tạm biệt cũng không nói, sắc mặt đen kịt. Khương Thần nhìn bóng lưng của cụ, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.

Ông Sáu lấy tay chọc chọc anh, “Cháu đó nha.”

“Ông Sáu cũng đâu thể trách con được.” Khương Thần bình chân như vại.

“Được rồi, nhưng lần sau không thể nói cứng rắn như vậy.” Tuy Khương Thần nói năng đả kích người, nhưng ông Sáu chỉ là có chút lúng túng ngượng ngùng, cũng không mất hứng, ông biết rõ Khương Thần nói tới ai.

“Còn nữa ông Sáu, ba chị em chúng ở nhà con, nhưng nhà của chúng không thể để người khác khi không chiếm mất.”

“Nhưng căn nhà đó vốn không thuộc về họ, khi đó nhà cũ của chúng bị sập mới cho họ ở tạm chỗ hiện tại.”

“Lúc họ vào ở có đưa cho thôn hai bao tải bột bắp, không phải là ở chùa, trong thôn cũng nói nhà kia là cho cô nhi quả phụ họ, bây giờ người nhà họ vẫn còn, căn nhà lại vừa tu sửa xong mấy ngày trước, lúc này thu hồi nhà chúng thì có khác gì muốn đuổi đám trẻ đi. Hơn nữa mọi người ông Sáu vội vàng thu xếp cho ba chị em này không phải là vì muốn chiếm nhà chúng chứ.”

“Vậy cháu nói xem phải làm sao?” Diệp lão lục bối rối, lại nói chuyện này đúng là có phần liên quan đến căn nhà kia.

“Đem mảnh đất phía sau nhà con bù lại cho ba đứa bé, tạm thời vây lại trước, chờ chúng trưởng thành mới xây nhà sau.”

“Được. Nhưng mảnh đất kia không lớn.”

“Từ bờ tường chốt dân phòng đến hàng cây nhà con tính ra vừa vặn một khối đất, vậy cũng đủ rồi ạ.” Trước khi Khương Thần đưa ra ý kiến đã nghĩ đến điều này.

Ông Sáu nhìn Khương Thần một chút rồi bất đắc dĩ cười cười “Được rồi, vậy mà lại bị cháu tính kế. Dù sao tường vây cũng chắc chắn, mọi người tự xem rồi xử lý đi” Mảnh đất kia gần ao trũng, lúc đào đất làm móng chốt dân phòng đều đắp qua chỗ này nên không được bằng phẳng, không ai động đến, thời điểm xây tường vây bởi vì phải vây cả chốt dân phòng và hàng cây bên ngoài nhà Cẩm Khê nên khuếch trương thêm một chút, bây giờ nhìn mảnh đất đó hẹp dài, nếu san phẳng rào lại xác thực có thể trồng trọt.

Khương Thần cười cười tiễn các trưởng bối ra ngoài, là anh cố ý đòi hỏi, mà đằng sau nhà họ quả thật có thể vây ra một khối nền nhà, anh lo sau này bị ai đó chiếm, lỡ đυ.ng phải người tâm địa không tốt nhà họ sẽ gặp bất lợi.

Hồi nãy sau khi bàn với Cẩm Khê chuyện nhận nuôi mấy đứa trẻ này xong Khương Thần liền ra ngoài, đầu tiên hỏi thăm người trong thôn làm sao tìm được nhà họ, trước đó nghe mọi người ông chú Sáu ngươi một câu ta một câu đều hướng về nhà họ thì Khương Thần biết mọi người ông chú Sáu đã thương lượng xong hết rồi.

Cho nên anh ra ngoài hỏi thăm một chút, từ khi Khương Thần huấn luyện cho người trong thôn thì anh rất có uy tín đối với đám thanh niên trẻ, người trẻ tuổi đều sùng bái kẻ mạnh, thậm chí có vài người còn coi Khương Thần là thần tượng.

Muốn hỏi thăm tin tức gì đó, không ít người sẵn sàng nói cho anh đâu.



Lại nói tiếp việc này liên quan đến cụ lớn chi bên kia, cụ lớn này là ông nội của Diệp Trình, ngụ ở đầu phía Đông thôn. Ở trong thôn, có lẽ do khoảng cách địa lý nên đầu Đông đầu Tây liên hệ không nhiều với nhau, cụ lớn này là ông nội Diệp Trình nhưng ngoại trừ con trai út Diệp Thế thì không gần gũi với bốn người con lớn khác. Nguyên nhân khá là sâu xa, mẹ Diệp Thế là vợ hai của cụ lớn, trong nhà họ phát sinh một số chuyện, người ngoài không rõ ràng cho lắm, chỉ biết mấy anh em Diệp Thạc không thân thiết với ông cụ nhà mình, mặc dù Diệp Thế đứng thứ năm nhưng thực tế tuổi chú ấy tương đương tuổi Diệp Thạc, bất quá gia phả đã ghi như vậy nên mọi người không nói gì.

Cha Cẩm Khê có quan hệ tốt với Diệp Thạc, bà nội Diệp lại thân thiết với người vợ lớn, sau khi vợ lớn mất thì hai nhà không qua lại với nhau nữa, sau Diệp Thạc lấy vợ ra riêng thì lập lại quan hệ cùng nhà Cẩm Khê, cơ bản không hướng về nhà cụ lớn mà còn có chút mâu thuẫn, nói là mâu thuẫn cũng hơi quá, cùng lắm là nhìn nhau không vừa mắt thôi.

Lần cả thôn hùn lương thực góp vốn, ba người nhà cụ lớn oán giận, còn nói nhà Cẩm Dương còn nuôi lừa nuôi dê đó, sao không bảo nhà họ đóng góp nhiều hơn. Bất quá người trong thôn ít khi hùa theo, nhà anh cũng thèm không so đo, sau đó lần nhà họ bắt gà, bởi vì chỉ bắt được hai con gà mái nên oán giận thêm một trận nữa, Khương Thần nghe được tin tức, là Diệp Thế nói với ông chú Sáu, đại khái là điều kiện nhà ông Hai rất tốt, thôi thì cứ tống lũ trẻ cho nhà họ.

Lần một lần hai nhà anh không tính toán, tuy đâm bang như vậy cũng chả gây được chuyện gì nhưng cách làm này khiến người ta chán ghét. Nên Khương Thần tận dụng cơ hội này kiếm thêm chút đỉnh, còn nói rõ lần sau còn nói cái gì anh sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên sở dĩ lần này Diệp Thế vội vã nhảy ra như vậy là vì căn nhà của Triệu gia. Căn nhà này vừa lúc gần sát nhà cụ lớn, Diệp Thế có ba con trai, con cả con thứ đều cưới vợ, không thể ở chung với nhau, bất quá lần trước căn nhà của con thứ bị sập, hư hại hết phân nửa không thể ở nên dọn về nhà cụ lớn, toàn gia hơn mười miệng ăn chen chúc một chỗ, ban đầu trong thôn để cho họ qua Tây thôn chọn một mảnh đất xây nhà mới, nhưng gia đình nhà con thứ không muốn đi, nhà hắn chỉ có hai vợ chồng mang theo con nhỏ cách xa nhà lớn không an toàn, chuyện xây nhà mới cũng trì hoãn đến giờ, vừa vặn nhà Triệu gia kế bên tối qua gặp chuyện không may, nhà họ liền nghĩ đến nơi này, cũng không sợ nhà kia có người chết, nửa đêm không ngủ thương lượng chuyện này, cuối cùng suy xét nhất định phải mau chóng tống ba đứa trẻ kia đi mới dễ làm nên mới sáng sớm đã đến gõ cửa từng nhà, ngoài miệng sốt sắng nói là vì tốt cho lũ trẻ, mỗi câu mỗi chữ dẫn dắt tới nhà Cẩm Khê.

Mấy ông chú của Cẩm Khê không ngốc, biết ý đồ nhà họ, không nỡ để nhà Cẩm Khê gánh vác chuyện này, nhưng nói tới nói lui một hồi lại sợ rước chuyện lên người mình nên đành phụ hoạ theo.

Khương Thần sau khi biết chuyện xảy ra, trước hết đến hỏi chú thím Hai và vợ chồng Cẩm Dương xem mọi người có đồng ý hay không.

Bằng không sao lại nói chú thím Hai tốt tính, không hỏi gì liền đồng ý, chị dâu Anh Tử thì không quản mọi chuyện, cha mẹ chồng và chồng cô không có ý kiến thì cô cũng không có ý kiến, dù sao cô biết nếu trong nhà chỉ còn một miếng ăn thì chắc chắn sẽ dành cho Hổ Tử. Cẩm Khê cũng không biết chị dâu Anh Tử là người thông minh hay khờ khạo, chuyện gì cũng mặc kệ, còn có thể tìm được điểm tựa riêng, đối với cô mọi người làm chuyện gì gây ra chuyện gì cũng chẳng sao, dù sao cả nhà đâu thể bỏ mặc hai mẹ con cô được. Giống như vạn sự không quản vạn sự an.

Mọi người chú Hai không có vấn đề, Khương Thần liền tìm lão gia tử nói cho ông biết suy nghĩ của anh, có một số chuyện đen tối Khương Thần không muốn nói cho Cẩm Khê, nhưng đối với lão gia tử có thể không giữ lại gì. Anh luôn cảm thấy trong nhà người cơ trí nhất là ông cụ, chỉ nhìn tính cách từng người trong nhà là có thể nhìn ra, cha Cẩm Khê là trưởng tử, trước kia ông cụ giáo dục chú ấy đúng cách, trong trí nhớ của Khương Thần, chú ấy là người đàn ông có thể gánh vác mọi chuyện, tuyệt đối đảm đương được vai trò nhất gia chi chủ.

Chú Hai Diệp thì không được, ông cụ giáo dục chú có phần châm chước, cuối cùng chú Hai Diệp trở thành người trọng nghĩa khí không tranh giành có chủ kiến cũng không quá chấp nhất, với tính cách này của chú nếu cha Cẩm Khê không mất sớm thì hai anh em ở trong thôn nâng đỡ lẫn nhau khẳng định không kém. Chớ thấy nhà họ liên tiếp gặp chuyện nhưng chưa từng thực sự suy sụp, chỉ cần cho họ cơ hội lấy sức là có thể đứng lên lần nữa.

Anh từng nghe bà nội kể hai con dâu một cháu dâu trong nhà đều do ông cụ xem qua mới rước vào, cuối cùng người một nhà hoà thuận vui vẻ, tới bây giờ cũng chưa từng trở mặt.

Anh cảm thấy ông cụ nhìn thấu được sự việc, ngoại trừ phần tình cảm không nên có dành cho Cẩm Khê này, những chuyện khác không cần thiết phải che giấu, lão gia tử còn thay anh quyết định.

Cho nên mới có một đoạn trò chuyện với ông chú Sáu và các trưởng bối kia, Diệp lão gia tử cũng là nương theo miệng anh nhắc nhở những người khác.

“Đi thôi, anh đi cùng em về nhà thụ dọn đồ đạc.” Khương Thần nói với bé lớn, bé lớn mở to cặp mắt luôn không do động nhìn anh.

Khương Thần cười cười quay đầu nói với lão gia tử “Nội, ba đứa nhóc này còn chưa có tên, hay là ông đặt tên cho chúng đi.”

Diệp lão gia tử miệng ngậm tẩu thuốc cười cười, “Ông thì biết tên hay gì mà đặt, tên của chú Cả và chú Hai con đều do ông Sáu con đặt đấy. Hay là Cẩm Khê đặt đi, cháu ăn học biết nhiều chữ hay.”

Cẩm Khê nghe xong mặt hơi đỏ lên “Con làm sao có tư cách đặt tên cho các em.”

“Không việc gì, nội bảo em đặt thì em cứ suy nghĩ đi.” Khương Thần cười cười.

Cẩm Khê nhìn ba đứa trẻ, bé lớn tâm để phòng nặng, từ nhỏ chăm sóc các em mình nên tính cách tương đối mạnh mẽ, tuy ánh mắt không dao động nhưng Cẩm Khê cảm thấy bé đang quan sát nhà họ, nếu thấy không thích hợp sẽ lập tức dẫn em trai em gái đi.

“Bé lớn luôn chăm lo cho các em, con trai còn phải thua kém, hay gọi là Thắng Nam. Mà hai chữ này không tốt, Thịnh Nam đi, ‘thịnh’ trong thịnh vượng, ‘nam’ trong cây lim (từ gốc: nam mộc), cây lim cao lớn chắc khoẻ, là cây gỗ quý, hai chữ này hợp lại mang ý nghĩ sức sống dồi dào, từ hôm nay trở đi là cuộc sống mới của em, hy vọng em có thể giống cây lim kiên cường cao ngất dồi dào sức sống.”

Bé lớn lắng tai nghe, khuôn mặt cuối cùng lộ ra biểu tình, miệng khẽ thì thầm tên mình, đôi mắt nhìn Cẩm Khê hơi sáng lên giống như thực sự toả ra sức sống, lúc cha còn sống luôn khen bé, nói bé so với con trai lớn hơn còn hiểu chuyện hơn, biết chăm lo cho em trai em gái, sau đó còn nói nếu em trai có thể giống như bé thì cha an tâm. Cha kỳ vọng vào mình, Thịnh Nam, thắng nam, bé muốn mạnh hơn con trai, bé muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ các em mình.

Cẩm Khê nhìn bé Hai, đứa nhỏ này khá nhát, có lẽ do được chị gái bảo vệ, ánh mắt vô cùng trong trẻo “Bé Hai xinh xắn có một đôi mắt khiến người khác cảm thấy ấm áp, gọi là Noãn Tình đi, ánh nắng ấm áp, hy vọng bé toả nắng sưởi ấm và mình và cho mọi người, giống như ánh sáng mặt trời tươi đẹp rực rỡ vậy.”

Cuối cùng là bé trai lớn hơn Hổ Tử một chút, có điều hơi gầy, nắm chặt tay của chị Hai nhóc suốt, có một đôi mắt như nghé con, đơn thuần lại sáng ngời, Cẩm Khê đột nhiên thấy rất thích Thịnh Nam, mặc kệ bé lớn thực sự có âm mưu gϊếŧ người hay không, bé ở độ tuổi rất nhỏ đã chăm sóc cho các em mình rất tốt, tuy ánh mắt hai bé có hơi e dè sợ sệt nhưng đều cực kỳ đơn thuần, cũng nói rõ chúng chưa từng tiếp xúc những mặt đen tối gì đó, mà nhút nhát là vì xa cách đám đông đã lâu nhất thời không thích ứng được, sau một thời gian sẽ dần dần cải biến.

“Nhóc là con trai, trưởng thành phải bảo vệ các chị, vậy gọi là Chí Cường, hy vọng sau này nhóc sẽ vô cùng vô cùng cường đại.”

“Triệu Thịnh Nam, Triệu Noãn Tình, Triệu Chí Cường, hay, vậy thì ba cái tên này đi.” Lão gia tử gọi qua một lần liền gật đầu, “Về sau mọi người sẽ gọi các cháu bằng tên mới này nhé.”



Khương Thần cười cười, cúi đầu nói với Triệu Thịnh Nam “Đi thôi Thịnh Nam, chúng ta đi lấy đồ đi” Nói xong thì chìa tay ra.

Triệu Thịnh Nam do dự một chút mới vươn tay nắm lấy bàn tay của Khương Thần, lại ngẩng đầu nhìn Cẩm Khê. Cẩm Khê cười gật đầu với bé. Triệu Thịnh Nam lộ ra một nụ cười trên gương mặt nho nhỏ.

Khương Thần đi theo Triệu Thịnh Nam lấy chút đồ này nọ, các vết máu trong căn nhà Triệu gia đã được lau sạch sẽ, nhưng trong căn nhà vẫn có chút âu u không sao diễn tả, có lẽ do giường đất không được đốt nóng.

“Em thu dọn đồ đi, mấy thứ không cần thiết thì không cần cầm, trong nhà đều có sẵn rồi.”

Thịnh Nam gật đầu, đi trước đến gian nhà mấy chị em ở, lấy ra quần áo của các bé, đều không phải rất tốt, có cái còn chắp vá mấy chỗ, quần áo như vậy ở trong thôn cũng ít thấy được, được cái đều rất sạch sẽ, Khương Thần cũng không nghĩ bà vợ Triệu gia này sẽ chịu giặt quần áo trẻ con, nên e là những quần áo này đều do Thịnh Nam giặt.

Quần áo của bọn trẻ không nhiều, dùng một cái khăn trải giường đã gói lại được hết, những thứ khác cũng không lấy, nhà cũ của Triệu gia bị động đất làm đổ sập, đồ đạc không lấy lại được bao nhiêu. Bất quá thứ Thịnh Nam quý nhất là một quyển album, sau này Khương Thần có xem qua, bên trong trừ ảnh của từng bé chỉ có duy nhất một tấm ảnh gia đình, trong ảnh là ba Triệu và ba đứa con, không có người vợ.

Thu dọn quần áo xong bé còn muốn lấy thêm chăn mền, Khương Thần nhìn một chút, vừa rách vừa mỏng nên nói bé đừng mang đi.

Thịnh Nam do dự một chút rồi vứt đi, sau đó bé vào hầm ngầm lấy ra ba túi lương thực. Một túi bột bắp, một túi bột kê vàng và nửa túi gạo.

Khương Thần thật không nghĩ người vợ Triệu gia chỉ trữ có chút lương thực này.

“Hết rồi à?” Khương Thần thấy Thịnh Nam không nhúc nhích thì hỏi một tiếng.

Triệu Thịnh Nam có chút ngượng ngùng, “Hết rồi ạ.” Thật ra còn chút quần áo của mẹ bé, lấy về sửa một chút là có thể mặc, nhưng bé không muốn làm thế.

Khương Thần gật đầu, xốc mấy cái túi hơi nặng lên rồi dẫn Triệu Thịnh Nam đi, Triệu Thịnh Nam chỉ cần ôm bao quần áo của bé.

Lúc trở về không ít người thấy họ, kỳ thực người trong thôn đã sớm biết trong nhà Triệu gia chả có thứ gì, không biết vợ Triệu gia làm gì mà chỉ có chút đỉnh lương thực, chính vì vậy nhà nào cũng không muốn thu nhận ba đứa bé.

Lúc hai người về đến nhà, bà nội, thím Hai và chị dâu Anh Tử đã thu dọn sạch sẽ gian nhà xong xuôi.

“Bà nghĩ chắc trước đây các cháu cũng ở chung với nhau nên mới sắp xếp gian nhà này cho các cháu, nhưng nếu các cháu thấy sợ thì ở chung với ông bà cũng được.” Bà cụ dắt tay Thịnh Nam đi xuống gian nhà vốn là nhà dưới, hiện chỗ này biến đổi rất lớn, gian nhà có một cửa sổ bằng gỗ sơn màu giống như gian giữa, trong phòng quét sơn nhựa thông, bốn bức tường màu trắng, giường đất cũng là mới xây dựa vào tường phía Đông cùng một ngăn tủ đồng bộ, trong tủ có chăn mền và quần áo. Trên giường đất cũng trải ga giường mới toanh.

Ngoài ra còn một dãy kệ cao thấp không đồng đều kê sát tường, kiểu dáng cùng một bộ với ngăn tủ, toàn bộ đều mới và để trống. Nếu không phải gian phòng này thấp hơn các gian trên thì cũng có thể dùng làm phòng tân hôn.

“Chăn mền đều có sẵn, cháu xem còn cần gì thì nói với bà hoặc thím Hai.” Bà nội cười nói.

“Bà— nội…” Mặt Thịnh Nam hơi đỏ, gọi có chút không tự nhiên.

“Đúng đúng, về sau chúng ta là người một nhà, các cháu cứ xưng hô giống như anh Cẩm Khê là được.”

“Dạ, bà nội, phòng này quá tốt rồi, tụi cháu ở chỗ khác cũng được ạ.” Thịnh Nam thấy rất ngại, vừa nhìn căn phòng này là biết không thể trong một hai ngày là chuẩn bị xong.

“Không có gì đâu, phòng này vốn là để dành cho người nào trong nhà khi cần thì đến ở, vừa mới chuẩn bị xong thì các cháu đã đến rồi. Ha ha, không có việc gì các cháu cứ yên tâm ở. Đúng rồi! Cháu qua đây.” Bà nội kéo tay Thịnh Nam đi tới cửa.

“Các cháu ở đây cũng không cần sợ, cháu coi cửa này rất cứng cáp, dù dùng búa chém cũng không dễ bị hỏng. Cháu ra ngoài nhìn này, thứ này là chốt cửa, ngoài cửa này còn một cửa lớn có chốt nữa, ban ngày mở ra, buổi tối thì khoá chốt lại, rất chắc chắn, cháu thử đẩy đẩy xem, hơn nữa bên ngoài còn có chuồng chó, mặc dù Đại Hoàng nhà mình hơi yếu, không lợi hại như Hồng Hồng nhưng nhạy bén lắm, có chút tiếng động lạ là nó liền sủa to, có nó trông nhà cháu cứ yên tâm ngủ ngon.”

Bà cụ mô tả tính an toàn của gian phòng cho Thịnh Nam vì lo chúng mới tới lạ chỗ cảm thấy không an tâm.”Buổi tối trước khi ngủ các cháu kéo chốt cửa xuống thì ai cũng vào không được, nhà vệ sinh ở phía sau phòng cháu nhưng buổi tối qua lại không tiện, bà sẽ chuẩn bị một chậu tiểu nhỏ cho các cháu, sáng hôm sau đổ đi là được.”

Thịnh Nam lắng tai nghe, nước mắt chảy xuống, “Bà nội —— hu hu ——” kiên cường đến đâu thì vẫn là trẻ con, đã rất lâu không được nghe những câu nói quan tâm ấm áp nhường này, Thịnh Nam nhào vào lòng bà cụ khóc nức nở.

Thấy cô bé khóc bà cụ vừa đau vừa thương, vuốt nhẹ lưng Thịnh Nam, an ủi “Không sao không sao, đều đã qua rồi, ngoan, đừng khóc.”