Diễm an tỉnh lại: đây chẳng phải cung của mình sao, sao mình lại ở đâu, chẳng phải mình bị lý danh gϊếŧ chết rồi ư?
nàng đang mơ hồ nhìn qua nhìn lại thì đột nhiên có tiếng gọi: công chúa điện hạ người tỉnh rồi, tốt quá để nô tỳ đi bẩm báo hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.
Đây là Như hoa, là tì nữ thân cận bên cạnh diễm an
Diễm an: đợi đã, như hoa không phải ngươi chết rồi sao?
như hoa: người nói gì vậy điện hạ
Diễm an vừa hỏi xong câu này thì chợt nhận ra chẳng lẽ nàng trọng sinh rồi, nàng véo mạnh vào tay cảm thấy cảm giác đau giống như thật
Nàng: đây không phải mơ
như hoa bên cạnh thấy diễm an từ lúc tỉnh cứ nói năng toàn những câu khó hiểu thì nói: điện hạ người không sao chứ?
Diễm An còn đang nghĩ đây không phải mơ,- ta nhất định sẽ không để bi kịch tiếp diễn thì nghe như hoa hỏi, nàng nói: ta không sao, đây là năm thứ bao nhiêu rồi
như hoa: thưa điện hạ đây là năm thứ 22 ạ. Nàng chợt hiểu ra, thì ra là nàng thật sự đã trọng sinh rồi, còn thật sự trọng sinh về 2 năm trước đây nữa. Đây là năm thứ 22 là năm nàng vừa bị trượt chân xuống nước được Lý Danh cứu, cộng thêm việc lúc đó nàng đang say đắm hắn, vì việc này mà nhất kiến chung tình với hắn
như hoa: cũng may điện hạ được Lý thiếu gia cứu nên không nguy hiểm đến tính mạng, hoàng thượng và hoàng hậu rất lo lắng cho người
nàng trọng sinh trở lại chắc chắn sẽ không rơi vào ái tình với Lý danh nữa, còn phải để hắn chịu hết những nỗi đau mất nước nhà tan của nàng.
diễm an: ta biết rồi, giờ ta đã không sao rồi ngươi ra ngoài trước đi
như hoa hành lễ rồi đi ra ngoài, chưa được nửa canh giờ đã nghe thấy tiếng từ xa: tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương.
đột nhiên cửa phòng bị mở ra
Diễm Triết: An nhi con tỉnh rồi nào để phụ hoàng xem có bị thương chỗ nào không
hoàng đế còn chưa nói xong hoàng hậu đã chạy sang ôm chặt nàng nói: An nhi của ta, sao lại bất cẩn như vậy, nào để mẫu hậu xem con có sao không
nói rồi hai người cứ khóc ngắn khóc dài ôm chặt lấy nàng
Diễm an: phụ hoàng, mẫu hậu con không sao, chỉ bị sặc nước tí thôi mọi người đừng lo lắng
lúc này hai người mới bình tĩnh
Diễm triết: con không sao là tốt, không sao là tốt. nếu con có chuyện gì ta sẽ lôi những kẻ đó ra chém hết. ý là đang chỉ các cung nữ thái dám đi theo hầu hạ nàng
Diễm an: con không sao rồi mà, người đừng trách họ, là do con bất cẩn
Hoàng hậu: ta chỉ có con là con gái nếu như con xảy ra chuyện gì ta không sống nữa, vừa dứt lời nàng liền lau nước mắt đang chảy ròng
diễm an biết họ rất lo cho mình nên nàng an ủi: mẫu hậu, con gái không sao rồi mà hai người đừng lo lắng, hai người bận bịu việc không cần lo cho con quá
hoàng hậu: chính vì thế mà bọn ta không có nhiều thời gian đến thăm con, con gái à phụ hoàng mẫu hậu đang nghĩ
An Ngọc chưa dứt lời
Diễm an: phụ hoàng mẫu hậu, con vẫn chưa muốn thành thân đâu, con muốn ở bên hai người, với lại con muốn lấy người con yêu
diễm triết: đúng đúng, con gái ta cao quý như vậy, phải lấy người nó yêu, phải sống thật hạnh phúc. hoàng đế và hoàng hậu vừa nói vừa hiện rõ vẻ vui mừng khôn siết.
Diễm an biết hai người họ rất yêu thương sủng ái nàng, mặc dù trong 5 người con chỉ có nàng là nữ nhi nhưng họ vẫn yêu chiều nàng nhất, cả bốn vị hoàng tử kia cũng hết mực yeu thương nàng.
diễm an: phụ hoàng, mẫu hậu, tứ ca con đâu
diễm triết: nó vừa đi Giang nam chưa được mấy ngày chắc sắp về rồi
An ngọc nhìn nàng định hỏi thì lên tiếng: đại ca, con đang ở bên hàn châu xử lý chút việc, còn nhị ca đang chăm lo cho nhị tẩu con, nó vừa sinh xong sức khỏe còn đang yếu
diễm an: nhị tẩu sinh rồi, vài hôm nữa con sẽ đi thăm đứa bé
nàng sực nhớ ra mình vừa trọng sinh trở về nên quên mất, Nhị tẩu nàng sinh một đứa bé gái cực kỳ đáng yêu
kiếp trước khi chưa gặp Lý danh cuộc sống của nàng thật hạnh phúc.vậy mà chỉ qua vài ngài mà nước mất... nhà tan
nàng vừa nghĩ có chút tự trách, nàng nói: mọi người đừng lo, sau này con không khiến mọi người lo lắng nữa
hai người nghe vậy liền ôm nàng vào lòng an ủi dỗ dành nàng
Diễm triết: nếu con thích tên lý danh đó ta sẽ ban hôn mặc cho hắn có đồng ý hay không, con gái ta xinh như hoa đẹp như ngọc mà hắn lại dám từ hôm, lần này
đúng vậy, kiếp trước nàng vì yêu hắn mà bắt phụ hoàng hạ chiếu thư ban hôn, nhưng hắn lại nhất quyết từ chối, nhưng vậy nàng vẫn một lòng si mê hắn
Diễm An: phụ hoàng, con không thích hắn nữa
hoàng hậu: con nghĩ thông rồi ư? tên Lý danh đó thì có gì tốt chứ, an nhi của ta xinh đẹp vậy, có nhiều người thích vậy sao phải thích tên đó chứ.
Diễm an cười hìhì nói: ayai mọi người đừng nhắc đến hắn nữa. rồi cả ba cứ trò truyện đến hơn nửa canh về thì hoàng để và hoàng hậu còn có việc nên đi về
Diễm an: phụ hoàng mẫu hậu hai người về cẩn thận
hai người vừa về diễm an đã gọi: như hoa vào đây
như hoa trong lòng còn có chút sợ hãi, nếu không phải diễm an không sao thì cả cung công chúa sẽ bị chém đầu mất. nàng: dạ
nàng đi vào thì thấy diễm an đang ngồi trên giương hướng mắt nhìn mấy bức tranh
như hoa hành lễ:người gọi nô tỳ
nàng vừa nói xong hướng mắt lên nhìn thì thấy diễm an hình như đang suy nghĩ gì đấy gắt gao nhìn chằm mấy bức tranh kia
diễm an: đem đi đốt hết, ngay cả trong thư phòng, cái gì liên quan đến Lý danh thì đốt hết cho ta
lời vừa nói ra như hoa nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc: không phải điện hạ vẫn luôn yêu Lý công tử sao ạ, sao người lại muốn
lời chưa dứt diễm an liền lên tiếng: ta bảo đốt thì đốt đi
như hoa sợ hãi nói: dạ
nàng nói liền sai người hầu chia nhau đi lấy đem ra đốt hết
diễm an bây giờ nhìn thấy nó chỉ muốn đốt hết, còn muốn mạng hắn nữa
diễm an: đỡ ta dậy, ra ngoài hóng gió chút
như hoa nghe vậy liền dìu nàng ra cửa, rồi sai người mang ghế ra giữa sân để nàng ngồi
như hoa: điện hạ còn cần gì không ạ?
diễm an: ta đói rồi bảo người chuẩn mực cơm đi
như hoa: vâng thưa công chúa điện hạ
nàng vừa đi, diễm an đã ngồi đó rất lâu rất lâu, nàng nghĩ lại chuyện kiếp trước, sau đó nàng thở dài nói: sau này sẽ không như vậy nữa
Trải qua một kiếp nàng đã hiểu và đã trải qua rất nhìu chuyện, nhưng mà nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa