Rạng sáng hôm sau, Túc Cẩm Diên liền chạy đến Dịch gia tìm Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu còn chưa rời giường, Túc Cẩm Diên ngồi ở phòng khách cùng Dịch Trữ uống trà. Dịch Trữ pha trà, liếc Túc Cẩm Diên đang ngồi đoan đoan chánh chánh nói: “Cẩm Diên có chuyện gì cần tới chị họ?” Túc Cẩm Diên nháy mắt mấy cái, cẩn thận trả lời: “Ngày hôm qua gặp chị họ, nàng đáp ứng giúp con một chuyện.”
Dịch Trữ rót ly trà, đẩy tới trước mặt Túc Cẩm Diên: “Giúp cái gì?” Túc Cẩm Diên không biết nên nói như thế nào, gãi gãi ót, châm chước nói: “Chính là, làm việc tốt…” Dịch Trữ cười, ông biết tính tình Túc Cẩm Diên có chút hay xấu hổ, hắn không muốn nói, Dịch Trữ cũng không hỏi, hai người trò chuyện, chờ Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An xuống lầu.
Không đợi bao lâu, Dịch Nghiêu xuống lầu, trong tay dắt Thời Sướиɠ. Thời Sướиɠ có chút cảm mạo, chóp mũi hồng hồng, mượn cớ không muốn đi học, bị Dịch Nghiêu cứng rắn lôi kéo đi xuống lầu. “Daddy hư, người ta ngã bệnh, cũng không quan tâm người ta.” Oán niệm của Thời Sướиɠ rất lớn, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Dịch Nghiêu phiếm đầy nước mắt.
Dịch Nghiêu ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng ném lên ghế sa lon, cười híp mắt nói: “Nghe lời, cũng hai ngày rồi con không có đi học, bây giờ cũng sắp khỏi, nên đến trường.” Thời Sướиɠ bò dậy muốn tìm Dịch Trữ làm nũng, xoay mặt thấy được Túc Cẩm Diên: “Anh này là ai vậy?” Túc Cẩm Diên thật thích mấy đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của Thời Sướиɠ, nhịn không được đưa tay sờ sờ: “Con phải gọi ta là chú nga.”
“Chú?” Thời Sướиɠ nhìn về phía Dịch Trữ, Dịch Trữ sờ sờ đầu của Thời Sướиɠ: “Cứ kêu chú đi.” Thời Sướиɠ mở ra hai tay, nhào vào trong lòng Túc Cẩm Diên, ủy ủy khuất khuất nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn: “Chú, chú dẫn Sướиɠ bảo bảo đi ra ngoài chơi có được hay không? Bảo bảo không muốn đi học, khụ khụ, bảo bảo cũng ngã bệnh rồi a.”
Túc Cẩm Diên ngẩng đầu nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu nghiêm túc lắc đầu một cái, Túc Cẩm Diên bất đắc dĩ: “Thật xin lỗi a, chú không thể dẫn con đi chơi được, con vẫn nên đi học đi.” Cả người Thời Sướиɠ cũng trở nên ủ rũ ỉu xìu, chu miệng lầu bầu: “Không có ai thương bảo bảo, bảo bảo muốn rời nhà trốn đi. Daddy với mami đều ghét bỏ, còn có chú cũng đều không chịu giúp bảo bảo.”
Mặt Túc Cẩm Diên đen lại, Thời Ngộ An mang túi từ trên lầu đi xuống, đi tới kéo Thời Sướиɠ từ trong lòng Túc Cẩm Diên ra: “Thời Sướиɠ, mami phát hiện con càng ngày càng không nghe lời a.” Thời Sướиɠ bỉu môi: “Mami cũng càng ngày càng đáng ghét.” Thời Ngộ An nổi giận, đưa tay nhéo mặt của Thời Sướиɠ: “Còn dám ghét ta!” Thời Sướиɠ bị Thời Ngộ An bóp đến gào khóc kêu gọi, giùng giằng tìm kiếm cứu binh: “Daddy, mami nổi điên rồi, daddy mau cứu con! Mami bóp mặt của con thật là đau a!”
Dịch Nghiêu im lặng, bế Thời Sướиɠ lên, thoát khỏi ma trảo của Thời Ngộ An: “Tốt lắm, con ngoan ngoãn đi học, đừng chọc giận mami của con nữa!” Thời Sướиɠ bụm mặt, hết sức không tình nguyện dạ một tiếng, Thời Ngộ An ôm cánh tay trừng Dịch Nghiêu: “Đứa trẻ này cũng là bị chị chiều hư!”
“Ba, ngài đưa Sướиɠ Sướиɠ đi học đi, con với Cẩm Diên còn có việc.” Dịch Nghiêu nói sang chuyện khác, đặt Thời Sướиɠ xuống, vỗ vỗ đầu của cô bé, Thời Sướиɠ tung tăng vòng qua Thời Ngộ An chạy tới bên người Dịch Trữ. Dịch Trữ vuốt đầu của Thời Sướиɠ, cười nói: “Đi đi, đừng quên ăn điểm tâm, buổi trưa nhsơ về sớm.”
Dịch Nghiêu đáp ứng, lôi kéo tay Thời Ngộ An đi ra cửa, Túc Cẩm Diên cũng đi theo. Thời Sướиɠ thấy bọn họ cũng đi, đáng thương nghễnh khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Dịch Trữ: “Ông nội, bảo bảo có thể không đi học hay không a?” Dịch Trữ có chút khó xử, Thời Sướиɠ ôm cánh tay của ông lay lay lắc lắc: “Chẳng lẽ ngay cả ông nội cũng không thương bảo bảo sao?” Dịch Trữ nhìn thấy Thời Sướиɠ sắp khóc, liền vội vàng gật đầu đồng ý: “Được được được, không đi học, ông nội dẫn con đi ra ngoài chơi có được hay không?”
“Cám ơn ông nội!” Mục đích của Thời Sướиɠ đạt được, mặt mày lập tức hớn hở lên: “Ông nội tốt nhất!” Dịch Trữ lắc đầu một cái, thở dài cười: “Quỷ tinh linh này a, mau ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi chúng ta đi.” Thời Sướиɠ không rên một tiếng, như một làn khói chạy vào phòng ăn.
Túc Cẩm Diên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An ngồi ở phía sau, xe lên đường đi đến cô nhi viện. Tâm tình Thời Ngộ An không tốt, Dịch Nghiêu đưa tay đâm đâm cô: “Con nít mà, em thật tức giận nga?” Thời Ngộ An trừng nàng: “Là em giận chị!” Mặt Dịch Nghiêu vô tội, Thời Ngộ An cắn răng: “Trước kia Sướиɠ Sướиɠ rất là ngoan đi, chị xem bây giờ bị chị chiều hư, đứa nhỏ có thể nuôi dạy như vậy sao?”
Dịch Nghiêu xoa xoa lỗ mũi, đưa tay kéo người vào trong lòng, cười nói: “Tùy tính một chút mà thôi, con nít đều không là như vậy sao? Ba mẹ còn chiều con hơn cả tôi, sao em chỉ phát tiết với thôi a.” Thời Ngộ An hừ một tiếng: “Em không thích hùng hài tử chút nào, ngoan ngoãn thật tốt.”
“Vậy chúng ta nuôi thêm một đứa ngoan ngoãn thì thật là tốt.” Dịch Nghiêu cười: “Đến cô nhi viện, em xem đứa bé nào ngoan chọn một đứa chúng ta mang về nhà nuôi đi.” Thời Ngộ An ngáp một cái, tựa vào trong ngực nàng nhắm mắt lại: “Thôi đi, theo như phương thức dạy dỗ đứa nhỏ của nhà chị, đến lúc đó lại có thêm một Hỗn Thế Ma Vương.”
Dịch Nghiêu cười: “Sướиɠ Sướиɠ là ngoài ý muốn, em nhìn tôi xem, còn có mấy anh em Dịch Thuấn, không phải đều là thanh niên năm tốt cả sao?” Thời Ngộ An lười để ý nàng, nhắm hai mắt không nói lời nào, Dịch Nghiêu tự mình vui vẻ, cúi đầu hôn một cái trên trán cô. Túc Cẩm Diên liếc mắt nhìn các nàng qua kính trong xe, cười nói: “Tình cảm của chị họ với chị Tiểu An thật là tốt nha.”
“Cả ngày cáu kỉnh đây, tựa như một đứa bé.” Giọng nói của Dịch Nghiêu rất dịu dàng: “May mà lòng tôi rộng lớn, không chấp nhặt với nàng.” Thời Ngộ An đưa tay muốn đánh nàng, bị nắm ở trong tay, Túc Cẩm Diên cười hắc hắc ở phía trước, Dịch Nghiêu nói: “Thật vất vả cùng một chỗ, có thể sống yên ổn qua ngày, thế nào cũng không nỡ tách ra, em nói có đúng hay không?”
Thời Ngộ An trầm mặc nửa ngày, từ trong mũi ừ một tiếng, Dịch Nghiêu vuốt tóc của cô, khe khẽ thở dài một hơi. Thời Ngộ An mở mắt ra, ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng cúi đầu, Dịch Nghiêu tò mò cúi xuống, Thời Ngộ An nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: “Chị biết không, đời này của em cũng chỉ cáu kỉnh với chị. Dịch Nghiêu, em yêu chị.”
Dịch Nghiêu cười vui vẻ, Thời Ngộ An nhắm mắt ngủ, Dịch Nghiêu cầm điện thoại di động gởi tin nhắn, dọc theo đường đi không nói nữa, cho đến xe dừng ở cửa cô nhi viện. Túc Cẩm Diên xuống xe, đi ra phía sau mở cửa xe ra, Thời Ngộ An chẳng qua là chợp mắt một chút, bị Dịch Nghiêu nhẹ nhàng lay tỉnh, hai người cũng xuống xe, cùng Túc Cẩm Diên vào cô nhi viện.
Cô nhi viện rất lớn, đi vào là một cái sân, phía sau sân là nơi ở, lúc này mấy đứa lớn một chút cũng đang giúp đỡ làm việc, đám con nít ở trong sân chơi đùa. Túc Cẩm Diên mới vừa đi vào thì có đứa nhỏ thấy được hắn, hô một tiếng: “Anh Cẩm Diên”, lập tức có một bầy trẻ nít như ong vỡ tổ ùa đến.
“Các con gần đây có tốt không? Mẹ viện trưởng đâu?” Túc Cẩm Diên một tay kéo một đứa bé, thoạt nhìn chung đυ.ng với bọn nhỏ không tệ. Một bé trai ba bốn tuổi nghễnh đầu nói: “Rất tốt a. Anh Cẩm Diên, ngày hôm qua có một chú tới, nhận nuôi Bằng Bằng rồi, Bằng Bằng bảo em nhắn cho anh biết, cậu ấy rất thích anh. Mẹ viện trưởng đang ở chỗ của Nhân Nhân, em dẫn anh đi tìm mẹ!”
Túc Cẩm Diên xoa xoa tóc thằng bé, cười nói: “Ừ, anh biết, tự anh đến đó được rồi. Anh tìm mẹ viện trưởng có chuyện mà, các em ở chỗ này chơi đi, lát nữa bọn anh trở lại cùng các em chơi có được hay không?” Đám con nít nhất tề nói được, Túc Cẩm Diên quay đầu lại nhìn Dịch Nghiêu: “Chị họ đi với em, chúng ta đến chỗ Nhân Nhân.”
Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An đi theo hắn vào bên trong, hỏi: “Nhân Nhân chính là đứa bé đó đi?” Túc Cẩm Diên gật đầu một cái: “Đúng vậy, tình huống gần đây của Nhân Nhân cũng không tốt, mẹ viện trưởng có thời gian liền sẽ đến chỗ cô bé.” Vào khu ký túc xá, lên tới lầu hai quẹo phải, gian phòng thứ hai, Túc Cẩm Diên gõ gõ cửa: “Mẹ Lương, con là Cẩm Diên.”
“Cẩm Diên a, mau vào đi.” Trong phòng truyền tới giọng của một phụ nữ trung niên, Túc Cẩm Diên đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào. Gian phòng không lớn, bên trong cũng không bày biện nhiều, chỉ có bốn cái giường, cùng cái bàn dài, phía dưới có bốn băng ghế ngồi. Lương viện trưởng là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, mặt tròn trịa, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện. Nàng đang ngồi ở trên một cái giường, trong tay cầm một quyển truyện cổ tích.
Thấy Túc Cẩm Diên đi vào, Lương viện trưởng đặt sách xuống, đứng lên: “Sao Cẩm Diên đến giờ này?” Túc Cẩm Diên chỉ chỉ Dịch Nghiêu: “Con nói với chị họ chuyện của Nhân Nhân, xin nàng giúp một tay.” Lương viện trưởng nhìn Dịch Nghiêu, cảm thấy có chút quen mắt, vươn tay với nàng: “Chào ngài, cám ơn ngài nguyện ý giúp đỡ.” Dịch Nghiêu cầm tay tràn đầy vết chai của Lương viện trưởng, gật đầu cười: “Chào Lương viện trưởng, tôi là Dịch Nghiêu.”
“Nguyên lai là Dịch gia Đại tiểu thư nha.” Lương viện trưởng đột nhiên như nhớ tới cái gì, ánh mắt rơi vào trên người Thời Ngộ An: “Kia vị này, chính là Thời tiểu thư?” Thời Ngộ An gật đầu một cái, lúc trước nổi danh cũng đủ triệt để, ngay cả Lương viện trưởng cũng biết cô. Lương viện trưởng nhìn ra Thời Ngộ An có chút khẩn trương, thiện ý cười cười: “Mọi người đến thăm Nhân Nhân phải không? Tôi đang kể chuyện cổ tích cho con bé đây.”
Lương viện trưởng quay đầu lại nhìn về phía trên giường, nhẹ giọng nói: “Nhân Nhân, có người tới thăm con này.” Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An đi tới mép giường, một cô bé gầy yếu nằm ở trên giường, nháy đôi mắt to tò mò nhìn các nàng. Đứa bé rất nhỏ, dáng dấp rất khả ái, nhưng mà lại quá gầy, giống như trẻ mới sinh làm cho người ta không dám dễ dàng đυ.ng chạm, chỉ sợ đυ.ng vào sẽ hỏng.
Thời Ngộ An đưa tay sờ sờ đầu cô bé, cô bé đột nhiên cười, một lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, Thời Ngộ An nhìn mà mũi đau xót. Đứa bé này, làm cô nhớ đến Thời Sướиɠ khi còn bé, cũng yếu ớt như vậy, không khóc không làm khó nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ gọi cô: “Mami“. Thời Ngộ An hỏi Lương viện trưởng: “Con có thể ôm một chút không?”
Lương viện trưởng gật đầu một cái, cười nói: “Không cần quá khẩn trương, thân thể Nhân Nhân mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng chưa tới mức không thể động đến.” Thời Ngộ An vén chăn đắp trên người Nhân Nhân lên, nhẹ giọng hỏi cô bé: “Cô ôm con một cái có được hay không nha?” Nhân Nhân không nói gì, vươn ra hai cánh tay ngắn ngủn về phía cô, Thời Ngộ An cúi người xuống, rất dễ dàng bế cô bé lên.
“Con tên là Nhân Nhân a? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Thời Ngộ An rất mềm rất nhẹ, Nhân Nhân ôm cổ của cô, ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, tên con là Nhân Nhân, sắp ba tuổi.” Giọng của cô bé giống như con mèo nhỏ, mềm nhũn, có chút yếu ớt. Thời Ngộ An nhỏ giọng nói chuyện với cô bé, toàn thân tràn đầy ánh sáng tình mẹ.
Dịch Nghiêu nhìn Thời Ngộ An dỗ dành đứa bé, nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Lương viện trưởng, Nhân Nhân thật ngoan, không có ai nhận nuôi sao?” Lương viện trưởng có chút bất đắc dĩ, cười khổ thở dài: “Bé gái vốn đã ít được nhận nuôi, huống chi Nhân Nhân còn bị bệnh tim. Cũng không phải là không có người cảm thấy Nhân Nhân tốt, tuổi còn nhỏ, lại khéo léo khả ái, thế nhưng vừa nghe đến bệnh của Nhân Nhân…”
Dịch Nghiêu hiểu gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Thời Ngộ An, nghiêng đầu hỏi cô “Mang con bé về nhà đi, làm phẫu thuật xong thì đưa trở lại, được không?” Thời Ngộ An ngẩng đầu nhìn nàng: “Có thể sao?” Dịch Nghiêu cười sờ sờ mái tóc mềm mại của Nhân Nhân, cô bé híp mắt cười, Dịch Nghiêu đưa tay nhẹ nhàng chọc má lúm đồng tiền trên mặt con bé một chút: “Có thể a.”