Dịch Nghiêu thay quần áo xong đi ra ngoài, Thời Ngộ An còn đang ngẩn người, nàng đi tới vuốt vuốt mặt Thời Ngộ An, cười nhẹ nói: “Không có chuyện gì phải rối rắm, nếu em có thời gian, còn không bằng suy nghĩ xem lúc nào thì ly hôn với vị Khang tiên sinh kia.” Thời Ngộ An bĩu môi, không nói gì.
“Tôi cũng không muốn bởi vì chuyện của Khang Diệu mà chiến tranh lạnh với em nữa, em cũng đừng ỷ vào tôi yêu em mà đối với tôi muốn làm gì thì làm. Nếu em thật sự chọc giận tới tôi, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Dịch Nghiêu tiến tới trước mặt Thời Ngộ An, kề sát mặt vào chóp mũi cô, chậm rãi uy hϊếp. Thời Ngộ An nhăn cái mũi nhạo báng nàng: “Không trách được Giang Trừng nói chị là một đại hôi lang, rốt cục lộ ra cái đuôi rồi.”
Dịch Nghiêu nâng mặt của cô lên, hôn lung tung khắp nơi: “Tôi chính là đại hôi lang, phải trông chừng em con tiểu bạch thỏ này.” Thời Ngộ An đưa tay đẩy nàng ra: “Em mới không phải tiểu bạch thỏ gì.” Dịch Nghiêu thuận thế buông cô ra, vuốt phẳng vạt áo, lại đẩy mắt kiếng một cái, bày ra một bộ dáng vẻ nghiêm túc: “Tốt lắm, tôi phải đến công ty, còn có việc cần xử lý, tôi đi trước. Buổi trưa em đến tìm tôi đi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, nếu không mẹ tôi còn không mắng chết tôi mới lạ.”
Thời Ngộ An lười biếng đáp ứng một tiếng, Dịch Nghiêu cười cười, lại tiến tới kề cận cô: “Thân ái, ngày hôm qua tôi vội vã chạy ra ngoài đuổi theo em, điện thoại di động ví tiền cái gì cũng không có mang, dù sao em cũng không có bận việc gì, nếu không chúng ta trực tiếp cùng nhau đi công ty đi?” Thời Ngộ An liếc mắt, mặc kệ nàng, chậm chạp trở về phòng thay quần áo.
Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An ra cửa đã trễ lắm rồi, đón chiếc taxi chạy thẳng tới Dịch thị, đến nơi đã gần mười giờ. Tần Văn rất kinh ngạc lúc này Dịch Nghiêu lại đến công ty, nhìn lại một chút Thời Ngộ An phía sau nàng, vẻ mặt rất là ý vị thâm trường. Hai vị này xem ra đều là tay mới a, cứ như vậy liền ra cửa một chút biện pháp gì cũng đều không có làm.
Tần Văn thần kỳ lấy ra hai miếng băng keo cá nhân, đưa cho Thời Ngộ An: “Người trẻ tuổi a, có một số việc thỉnh thoảng nên chú ý một chút.” Thời Ngộ An cầm miếng băng keo, nghi hoặc nhìn Tần Văn, Tần Văn thể thϊếp mở ra giúp cô, sau đó dán vào trên cổ cô, che lại một ít dấu vết mập mờ: “Như vậy là tốt rồi, có thể phòng ngừa rất nhiều phiền toái. Ngài nói có phải hay không a Dịch tổng?”
“Nga…” Dịch Nghiêu xoa lỗ mũi: “Chị Tần bận rộn, tôi đi vào trước.” Nói xong cũng lôi kéo Thời Ngộ An vào phòng làm việc, không thấy Tần Văn đang ở phía sau kêu gọi nàng. “Gấp như vậy làm gì, bên trong có chút thứ dễ dàng gây ra hiểu lầm nha.” Tần Văn lầm bầm lầu bầu một câu, ở trong lòng lo lắng thay Dịch Nghiêu.
Dịch Nghiêu mới vừa đóng cửa lại, Thời Ngộ An liền tiến tới bên tai, sâu kín hỏi: “A nghiêu, chị thích huân y thảo nga?” Dịch Nghiêu buồn bực, xoay người nhìn cô, dư quang liếc về phía một bó huân y thảo to đặt trên bàn làm việc. Nàng có chút im lặng, đi tới cầm bó hoa lên nhìn một chút, từ bên trong lấy ra tấm thẻ.
“Cái tên Lưu Minh Hề này, thật là được voi đòi tiên a.” Dịch Nghiêu tiện tay xé rồi vứt chung với hoa vào thùng rác. Thời Ngộ An hé miệng, đang muốn nhạo báng nàng mấy câu, cửa phòng làm việc bị gõ vang.”Vào đi.” Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An ngồi ở trên ghế sa lon, đưa cuốn tạp chí cho cô.
Cửa bị đẩy ra, Khang Từ đi vào: “Dịch tổng, Hồ Tử Ngọc của Hưng Thịnh… Thời Ngộ An, tại sao cô lại ở chỗ này?” Khang Từ thấy Thời Ngộ An ngồi ở bên người Dịch Nghiêu, phản ứng đầu tiên là trợn to hai mắt, tiếp theo đó là ghen tỵ. Một cánh tay của Dịch Nghiêu khoác lên trên vai Thời Ngộ An, hai người không khỏi ngồi quá gần nhau đi.
“Tại sao tôi không thể ở chỗ này?” Thời Ngộ An nhìn Khang Từ một chút, rồi cúi đầu lật tạp chí Dịch Nghiêu vừa nhét vào tay cô. Khang Từ vốn là muốn mắng, nhưng lại ngại vì có Dịch Nghiêu ở đây, thế nào cũng không mở miệng được. Dịch Nghiêu nhướng mày nhìn Khang Từ: “Khang trợ lý, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Khang Từ yên lặng trợn mắt nhìn Thời Ngộ An một cái, cưỡng bách bản thân dời đi lực chú ý vào công việc “Hồ Tử Ngọc nói khu biệt thự số bảy sắp bắt đầu khởi công, ngài có muốn giữ một cái hay không?” Dịch Nghiêu sờ sờ càm, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt “Giang Trừng khẳng định đã chọn xong chỗ tốt, tôi cũng không cần phí khí lực đi thăm dò, giữ cho tôi cái bên cạnh nàng.”
Khang Từ đáp một tiếng vâng, Dịch Nghiêu phất tay một cái để cho Khang Từ đi xuống công tác, Khang Từ có chút không tình nguyện xoay người, thấy được bó hoa trong thùng rác. “Hoa này là Lưu Tổng giám đưa tới?” Khang Từ hỏi một câu, Dịch Nghiêu có chút lãnh đạm nhìn Khang Từ: “Quên nói cho cô biết, lần sau nếu có người đưa thứ gì tới, liền trực tiếp cự tuyệt, cự tuyệt không được thì vứt bỏ, dù sao cũng không nên để cho những thứ đó xuất hiện ở trước mắt của tôi.”
Khang Từ đối với thái độ của Dịch Nghiêu rất là bất mãn, trong lòng khó chịu, có chút âm dương quái khí nói: “Lưu Tổng giám cũng coi như là một nhân tài, hơn nữa gia thế cùng Dịch tổng cũng tương xứng. Nghe nói hắn thích ngài rất nhiều năm, cuồng dại đối với ngài như vậy, ngài thật sự không suy nghĩ đến hắn một chút sao?” Dịch Nghiêu kéo khóe miệng, híp mắt cười: “Lưu Minh Hề cho cô bao nhiêu tiền a?”
“Anh ta không có cho tôi một phân tiền nào a, là tự tôi cảm thấy Lưu tổng giám và chị rất xứng đôi, Kim đồng Ngọc nữ ông trời tác hợp.” Giọng Khang Từ có chút chua chát, đáng tiếc Dịch Nghiêu không có nghe vào tai, chỉ lo cúi đầu quan sát Thời Ngộ An. Sắc mặt Thời Ngộ An như thường, nhưng Dịch Nghiêu có thể minh xác cảm nhận được cô có chút tức giận.
Dịch Nghiêu cau mày, không nhịn được mở miệng: “Chuyện riêng của tôi cũng không nhọc đến Khang trợ lý quan tâm, huống chi tôi sớm nói qua lòng đã có ngươi, Khang trợ lý loạn điểm uyên ương như vậy, sẽ làm tôi cảm thấy rất khổ não, đây cũng không phải là hành động của một nhân viên tốt nên có.” Khang Từ bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn tâm loạn như ma, cắn môi nói không ra lời.
“Cô có thể đi ra ngoài.” Dịch Nghiêu lạnh lùng ra lệnh, Khang Từ rốt cục không nhịn được bộc phát: “Chị có thái độ gì a Dịch Nghiêu! Đối với Thời Ngộ An dịu dàng như vậy, lại đối với tôi như vậy? Ngày hôm qua không phải là chị đối với cô ta lạnh như băng sao, cô ta đã cho chị uống thuốc mê gì a!” Chân mày Dịch Nghiêu nhăn chặt, cũng có chút tức giận: “Khang trợ lý, xin cô chú ý đến thân phận của mình một chút!”
Khang Từ cắn răng cười lạnh: “Thân phận? Đúng vậy, chị là lão bản của tôi mà, tôi phải rất cung kính đối với chị. À, nhưng rất tiếc bây giờ thì không phải, tổng giám đốc Dịch, tôi muốn từ chức!” Dịch Nghiêu đứng dậy, đi tới trước mặt Khang Từ, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính sắc bén mười phần “Tốt, cô lập tức đưa thư từ chức, tôi tùy thời đều có thể ký tên.”
Tròng mắt Khang Từ phiếm hồng, nặng nề hừ một tiếng, dùng sức mở cửa chạy ra ngoài. Dịch Nghiêu không vui dùng chân đá cửa, đi trở về ngồi xuống bên cạnh Thời Ngộ An: “Một trợ lý nho nhỏ, cũng vô pháp vô thiên như vậy.” Thời Ngộ An nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục lật tạp chí.
Dịch Nghiêu đưa tay kéo Thời Ngộ An vào trong ngực, rất tự giác chủ động giải thích: “Tôi với Lưu Minh Hề cũng không có chuyện gì, hắn nói cho hắn theo đuổi tôi một tháng nữa, nếu không được hắn sẽ buông tay, tôi chỉ đáp ứng hắn điều này.” Thời Ngộ An không có tiếp lời của nàng, ngược lại sâu kín toát ra một câu: “Khang Từ, cô ấy thích chị đi?” Dịch Nghiêu thiếu chút nữa bị cô chọc cười: “Đừng nói giỡn lung tung.”
“Ánh mắt của Khang Từ nhìn em, đơn giản cùng ánh mắt của chị lúc nhìn Khang Diệu giống nhau như đúc!” Thời Ngộ An nghiêm trang: “Bất quá Khang Từ so với chị càn rỡ hơn.” Dịch Nghiêu vẫn cảm thấy không yên lòng, vuốt vuốt tóc Thời Ngộ An mạn bất kinh tâm nói giỡn: “Em có cảm giác nguy cơ quá lớn không? Yên tâm, trong lòng tôi chỉ có em thôi.”
Thời Ngộ An đơn giản muốn đỡ trán, cô muốn hỏi Dịch Nghiêu một chút, chị không phải là thiên tài sao, thời điểm chị tỏ tình thoạt nhìn cũng không giống như người ngu ngốc về mặt tình cảm a, chị đây là ngốc thật hay là giả ngốc a? Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, vì sự không dứt khoát của mình đã để cho Dịch Nghiêu khó chịu không ít lần, vậy mình có tư cách gì đi tính toán chi li?
Dù sao Dịch Nghiêu cũng không thích Khang Từ, cũng sẽ không thích Lưu Minh Hề, vậy coi như xong đi. Trong lòng Thời Ngộ An tự mình thương lượng với mình, với Lưu Minh Hề coi như xong đi, ngay cả cái người hay khi dễ mình cư nhiên cũng thích người yêu của mình, người này còn mang bộ dạng lộn xộn, quả thực rất phiền a.
Thời Ngộ An vẫn còn đang rối rắm, Dịch Nghiêu đưa tay nâng mặt của cô, trực tiếp hôn lên. Liếʍ cắи ʍút̼ làm liền một mạch, Thời Ngộ An còn đang suy tư liền bị hôn đến đầu óc choáng váng cả người như nhũn ra. Vừa hôn xong, Dịch Nghiêu tiến tới bên tai cô, ha hả cười có chút đắc ý: “Thời Ngộ An, nếu như em còn suy nghĩ lung tung nữa… Tôi cũng không ngại cùng em đến phòng nghỉ ngơi nói chuyện rõ ràng một chút.”
“Đại sắc lang!” Thời Ngộ An đỏ mặt, dùng sức đẩy nàng ra: “Chị tới công ty đến tột cùng là để làm cái gì! Làm việc a!” Dịch Nghiêu vô tội buông tay “Phản ứng của em lớn như vậy làm cái gì nga? Làm việc thì làm việc, em còn sợ tôi nuôi không nổi em sao?” Thời Ngộ An tức giận, đưa tay chỉ vào mũi nàng: “Sau này chị đừng tiếp xúc nhiều với Giang Trừng, em cảm thấy chị càng ngày càng vô lại!”
Giang nhị tiểu thư thật sự là nằm cũng trúng đạn a, nếu như cô ở chỗ này, nhất định sẽ khóc kêu đây là bộ mặt thật của đại hôi lang lòng dạ hiểm độc a, thật không có chuyện gì liên quan đến Giang Trừng cô a… Đáng tiếc nơi này chỉ có Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An, nên Dịch tổng lòng dạ hiểm độc như không có việc gì hướng Thời Ngộ An gật đầu: “Tốt, sau này ngoại trừ hợp tác trong công việc, tôi tuyệt đối sẽ cách Giang Trừng xa thật xa.”
Giang Trừng nếu như biết Dịch Nghiêu cư nhiên nói như vậy nhất định phải khóc ngất ở trong lòng Ngụy Sở Ca… Thời Ngộ An liếc Dịch Nghiêu một cái, đi tới vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, em đi ngủ, chị làm việc cho giỏi nga.” Khóe miệng Dịch Nghiêu mơ hồ méo một chút, bất quá vẫn là bày ra dáng vẻ thật là cao hứng: “Ừ, tốt.” Thời Ngộ An che miệng ngáp một cái, xoay người nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ ngơi, Dịch Nghiêu xoa xoa huyệt Thái dương, đi tới phía sau bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Một phần văn kiện mới vừa xem được hai phần ba, điện thoại trên bàn sôi nổi kêu vang, Dịch Nghiêu tiếp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm Giang Trừng: “Chuyện gì xảy ra a Dịch Nghiêu, điện thoại di động của cô sao lại không gọi được đây?” “Điện thoại di động để ở nhà quên mang.” Dịch Nghiêu nghiêm trang, Giang Trừng cũng không có để ở trong lòng, bắt đầu balabala: “Vị trợ lý kia của cô là có chuyện gì xảy ra nha, điện thoại cũng không gọi được. Công việc trước đó bảo cô ta hỏi cô mà còn chưa thấy trả lời đây. Dịch tổng nha, khu biệt thự kia của tôi cũng bắt đầu khởi công rồi, rốt cuộc cô có muốn tôi để phần lại cho cô không?”
“Muốn a, bên cạnh cô là được.” Dịch Nghiêu vừa cùng Giang Trừng nói chuyện, vừa nhìn văn kiện, nhất tâm lưỡng dụng cũng không lao lực. Giang Trừng ở bên kia bắt đầu mắng nàng: “Cũng biết sẽ bị cô lòng dạ hiểm độc tính toán, tôi thăm dò bao lâu a, tìm được khu đất phong thủy tốt, lập tức bị cô chiếm đi một nửa linh khí.” Dịch Nghiêu ha hả: “Người tin tưởng khoa học sẽ không mê tín a Giang tổng.”
Giang Trừng lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Công sự nói xong rồi thì cúp máy đi, Ngộ An không cho tôi tiếp xúc nhiều với cô, cô sẽ dạy hư tôi.” Giang Trừng không nói, Dịch Nghiêu rất có kiên nhẫn chờ cô bạo phát, quả nhiên, trong chốc lát, Giang Trừng bắt đầu bạo phát: “Tôi? Dạy hư cô? Cô xác định nhân xưng không sai chứ! Cô không biết xấu hổ cùng Tiểu An nói hưu nói vượn cái gì! Tôi làm sao có thể dạy hư cô! Rõ ràng chính là cô lòng dạ hiểm độc, còn lúc nào cũng phải giả bộ vô cùng nghiêm chỉnh! Cô cái tên chết tiệt này, tôi nói cho cô biết Dịch Nghiêu, tôi không…”
Dịch Nghiêu để điện thoại xuống, tiện tay rút luôn dây điện thoại: “Đường đường Tổng giám đốc của Hưng Thịnh, hơn nữa người đã lớn như vậy rồi, thế nào cứ thô lỗ như vậy đây.” Dịch Nghiêu lầm bầm lầu bầu một câu, xoa xoa cái lỗ tai, tiếp tục nghiêm túc xem văn kiện.
=================================
Nghiêu Nghiêu thật là nham hiểm. Tội Giang Trừng quá
(-‿‿-)