Bị đồng hồ sinh học quấy phá, Dịch Nghiêu dậy thật sớm. Rón rén đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Tần Văn, bảo cô tìm người đưa một bộ quần áo cùng đồ lót theo size của mình tới. Trong lòng Tần Văn bách chuyển thiên hồi, nhưng căn cứ nguyên tắc của một thư ký tốt, cũng không có hỏi nhiều.”Dịch tổng còn có gì phân phó hay không?” Tần Văn rất tẫn trách, đúng chuẩn của một lão bản cần, Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Đừng để cho Khang Từ tới.”
“Dịch tổng, ngài cùng Khang trợ lý…?” Trong lòng Tần Văn hiểu, Dịch Nghiêu khẳng định cùng người nào đó xảy ra chuyện gì, nếu không cũng sẽ không để cho cô đi đưa quần áo tới, nhưng là cô vẫn cảm thấy tình cảm Dịch Nghiêu đối với Khang Từ cũng không phải tầm thường, không muốn lão bản của mình làm kẻ một chân đứng hai thuyền, thậm chí là một tên cặn bã… hơn nữa cô còn phải hướng chủ tịch báo cáo nữa là, rốt cục nhịn không được hỏi một chút.
Dịch Nghiêu trầm mặc một chút, đối với suy nghĩ mơ hồ của Tần Văn có chút hiểu: “Có phải chị Tần suy nghĩ nhiều quá rồi không?” Tần Văn ấp úng nửa ngày, cuối cùng quyết định nói thẳng ra, dù sao Dịch Nghiêu cũng không phải là người cô có thể qua mặt: “Dịch tổng, có phải cô có tình cảm khác biệt với Khang trợ lý?” Mặt Dịch Nghiêu tối sầm, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Chị nói hưu nói vượn cái gì? Tình cảm khác biệt? Tôi đối với nàng không có bất kỳ thứ tình cảm nào!”
“A, tôi xem thấy ngài rất là chiếu cố nàng a, tôi còn tưởng rằng…” Tần Văn có chút ngượng ngùng, Dịch Nghiêu ngồi ở trên ghế sa lon, lần đầu tiên cảm thấy Tần Văn không đáng tin cậy: “Tôi không có chiếu cố nàng, tôi chỉ sợ nàng kéo lại tiến trình công việc của tôi. Chị Tần, tôi hy vọng chị nhớ kỹ, trong lòng tôi sớm đã có người, không thể nào tùy tùy tiện tiện liền động tâm đối với trợ lý của mình.” Tần Văn vội vàng bảo đảm một phen, thề bản thân sẽ không bao giờ suy đoán lung tung nữa.
“Người yêu của Dịch tổng, có phải cái người lần trước, mẹ của con gái ngài không?” Tần Văn lại hỏi một câu, Dịch Nghiêu cũng không có ý giấu giếm, trực tiếp trả lời đúng rồi. Lại nói thêm mấy câu về phương diện công việc, Dịch Nghiêu cúp điện thoại, đi phòng rửa tay lấy ra bàn chãi đánh răng mới, đơn giản rửa mặt một phen, lại trở về phòng ngủ. Thời Ngộ An còn chưa có tỉnh, chẳng qua là đổi cái tư thế, nghiêng thân ôm chăn ngủ say, tấm lưng trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Dịch Nghiêu nằm ở sau lưng cô, vòng tay ôm cô vào trong ngực lại kéo chăn đắp kín cho cô. Thời Ngộ An rầm rì mấy tiếng, xoay người mơ mơ màng màng mở mắt ra, Dịch Nghiêu hôn một cái lên môi của cô, cười híp mắt: “Thời gian vẫn còn sớm, ngủ tiếp một chút đi.” Thời Ngộ An núp ở trong ngực nàng, ngáp một cái: “Chị không đi làm sao?” “Buổi chiều sẽ đi.” Dịch Nghiêu đưa tay vuốt vuốt mặt của cô, Thời Ngộ An bất mãn nhìn chằm chằm nàng, Dịch Nghiêu bày ra một vẻ mặt rất vô tội, Thời Ngộ An dùng dằng muốn đứng lên, lại bị ôm thật chặt.
“Làm gì nữa, em muốn dậy ăn chút gì, tối hôm qua bị chị tức giận không có khẩu vị, chết đói em bây giờ.” Thời Ngộ An đẩy cánh tay Dịch Nghiêu ra, đáng tiếc không có khí lực bằng nàng, làm thế nào cũng đẩy không ra. Dịch Nghiêu lật người áp xuống phía dưới, đâm đâm mặt của cô: “Tôi cũng chưa ăn cơm a.” Thời Ngộ An cầm cổ tay của nàng, phòng ngừa nàng lại đâm bản thân: “Vậy chị mau dậy đi, em đi nấu cơm.”
Dịch Nghiêu cúi đầu cọ a cọ ở trên người cô: “Em không mệt mỏi sao?” Thời Ngộ An hừ một tiếng, cúi đầu cắn một cái trên cổ tay Dịch Nghiêu: “Tối ngày hôm qua còn nói không cắn người đâu, em xem cái dấu răng này nè.” Dịch Nghiêu hút một ngụm lãnh khí, từ trên người Thời Ngộ An lật đi xuống, che dấu răng trên cổ tay oán trách. Thời Ngộ An vừa đưa lưng về phía nàng mặc quần áo, vừa có chút hả hê: “Đáng đời chị.”
Dịch Nghiêu bĩu môi, không muốn chấp nhặt với cô, đặt hai tay đệm ở dưới ót nhìn trần nhà: “Tôi muốn ăn trứng chần nước sôi, cùng với cháo thịt nạc trứng muối.” Thời Ngộ An mặc quần áo tử tế, quay đầu lại nhìn nàng: “Em không biết làm.” Dịch Nghiêu nghiêng đầu, buồn cười nhìn thẳng vào mắt cô: “Bình thường Sướиɠ bảo bảo cũng ăn thức ăn mua bên ngoài?” Thời Ngộ An liếc mắt nhìn nàng: “Đại tiểu thư, chị yêu cầu quá cao, em không biết làm cái gì cháo thịt nạc trứng muối. Canh suông mì sợi, chị có ăn hay không.”
“Chưa nói không ăn a.” Dịch Nghiêu ngồi dậy, từ bên kia xuống giường, rất là đắc ý nhướng mày: “Em đi giặt quần áo của tôi, tôi nấu cơm cho em ăn.” Thời Ngộ An liếc mắt, hết sức không tín nhiệm nàng: “Chị biết nấu cơm?” Dịch đại tiểu thư thoạt nhìn vào là dáng vẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có điểm nào giống người biết nấu cơm? Dịch Nghiêu ôm cánh tay, khinh phiêu phiêu thở dài: “Dầu gì tôi cũng một mình ở nước ngoài ngây người bốn năm, thức ăn nơi đó tôi ăn không quen, lại không thể ngày ngày chạy đến phố người Hoa nên bản thân học nấu cơm.”
Thời Ngộ An chớp chớp mắt: “Vậy sau này chị đều phải nấu cơm cho em ăn a!” Dịch Nghiêu mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người cô mang theo cưng chìu: “tốt, sau này đều làm cho em ăn.” Thời Ngộ An chạy tới hôn một cái trên mặt nàng: “Vậy em đi rửa mặt, sau đó giặt quần áo cho chị, chị đi làm cơm nhanh lên một chút đi!” Thời Ngộ An hơi ngưỡng đầu, Dịch Nghiêu liếc nhìn ấn ký màu đỏ sậm trên cổ cô, cười càng ngày càng có thâm ý. Nàng cúi đầu, tiến tới bên tai Thời Ngộ An, nhẹ giọng nói: “Thuận tiện, giặt luôn tấm grap trải giường đi.”
“??” Thời Ngộ An còn không kịp phản ứng, Dịch Nghiêu đã lắc mình ra khỏi phòng ngủ, Thời Ngộ An xoay người nhìn trên giường, cúi người xuống đẩy chăn sang một bên, mấy vệt máu màu đỏ sậm rất rõ ràng bại lộ ở trong tầm mắt. Trên mặt Thời Ngộ An hiện ra một vầng mây đỏ, cô lầu bầu mấy câu, lấy gối đầu cùng cái ly ôm đến trên cửa sổ, rồi kéo tấm grap trải giường đi giặt.
Dịch Nghiêu còn chưa làm cơm xong, chuông cửa liền vang lên, nàng quay đầu lại nhìn một cái, kêu Thời Ngộ An đi mở cửa. Thời Ngộ An mới vừa treo quần áo ở ban công xong, lau khô tay đi mở cửa.”Chào cô, xin hỏi Dịch tổng có ở đây không? Tôi là nhị thứ ký của Dịch tổng, tôi mang quần áo đến cho cô ấy.” Bảo mẫu toàn năng Thành Nhai tiên sinh giơ lên hai túi giấy, cười híp mắt đứng ở cửa. Thời Ngộ An theo bản năng quay đầu lại kêu Dịch Nghiêu: “A Nghiêu, có người tìm chị.”
Gọi thân mật như vậy? Lông mày Thành Nhai run lên một cái, nghiêm túc quan sát Thời Ngộ An một chút. Ừ, một em gái rất xinh đẹp, bất quá xem vết hôn ở trên cổ kia, có lẽ cũng cùng Dịch tổng không thoát được quan hệ. Nói vậy, vị này chính là lão bản nương chính thức đi? Trong lòng Thành Nhai đang tiến hành phỏng đoán, Dịch Nghiêu đã mặc áo choàng tắm đi tới cửa, trong tay còn cầm cái muỗng to.
*vợ của lão bản
“Tần Văn thế nào lại để cho anh tới?” Dịch Nghiêu nhìn Thành Nhai một cái, đưa tay nhận lấy túi giấy trong tay hắn. Cái mặt Thành Nhai nhăn nhó, ánh mắt u oán nhìn Dịch Nghiêu: “Thư ký Tần bề bộn nhiều việc, ngài lại không để cho Khang trợ lý tới, cũng chỉ còn sót lại mình tôi.” Một đại nam nhân như hắn chạy tới đưa áσ ɭóŧ, cũng rất là không cam nguyện đi? Dịch Nghiêu ồ một tiếng, bắt đầu đuổi người: “Đồ đạc đã đưa đến, anh trở về tiếp tục công việc đi.”
Thành Nhai yếu yếu vâng một câu, Dịch Nghiêu cười cười: “Tiền xe trở về bảo chị Tần thanh toán, cuối tháng phát thêm tiền thưởng cho anh.” Thành Nhai lập tức nghiêm nghị, vỗ l*иg ngực bảo đảm: “Vì lão bản tận trung tẫn trách, đến chết không thôi!” Dịch Nghiêu mắng hắn một câu ba hoa, Thành Nhai nịnh hót cười: “Kia Dịch tổng, vậy tôi đi trước.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Thành Nhai nhìn nàng một chút, lại nhìn Thời Ngộ An một chút, mặt cười mập mờ, xoay người đi.
Thời Ngộ An đóng cửa lại, Dịch Nghiêu đưa túi giấy túi cho cô: “Cháo của tôi còn chưa có xong nha, tôi phải vào phòng bếp.” Thời Ngộ An nhìn nàng, ánh mắt có chút quái dị, Dịch Nghiêu không hiểu, đưa tay ngắt ngắt mặt của cô: “Ánh mắt này của em là sao a?” Thời Ngộ An bĩu môi, ôm túi giấy âm dương quái khí hỏi: “Từ lúc nào thì chị có thêm một Khang trợ lý a? Không phải là Khang Từ đi?”
“Thời gian dài cùng một chỗ với tôi, trở nên càng ngày càng thông minh.” Dịch Nghiêu buồn cười, Thời Ngộ An nhăn mũi: “Thật đúng là cô ấy sao?” Dịch Nghiêu vô tội buông tay: “Người là do chị Tần tuyển, chuyện này không liên quan đến tôi nha.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn, không có thật để ở trong lòng: “Tốt lắm, chị nhanh đi xem cháo của chị đi.”
Dịch Nghiêu trở về phòng bếp, Thời Ngộ An mang quần áo của nàng vào phòng ngủ, ở phòng khách đợi một lát, Dịch Nghiêu cầm một tô cháo đi ra. “Đi lấy chén đũa.” Dịch Nghiêu đặt cháo ở trên bàn, lôi kéo Thời Ngộ An vào phòng bếp. Thời Ngộ An cầm hai bộ chén đũa, Dịch Nghiêu bưng tiếp mấy thứ còn lại, hết thảy chuẩn bị xong, hai người liền bắt đầu ăn cơm.
Cơm ăn đến một nửa, Dịch Nghiêu đột nhiên mở miệng: “Đừng để cho tôi chờ đợi quá lâu.” Thời Ngộ An sửng sốt một chút, Dịch Nghiêu không có nhìn cô, cúi đầu dùng cái muỗng khuấy khuấy cháo trong chén: “Tôi và Khang Diệu, đến cuối cùng em cũng phải lựa chọn thôi.” Thời Ngộ An nhếch miệng, cười nói: “Em chọn chị a. Tối hôm qua không phải đã nói sao, em nhất định sẽ ly hôn với Khang Diệu.” Dịch Nghiêu ăn một muỗng cháo, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh ẩn ở phía sau tròng kính, rồi lại giống như mang theo chút sắc bén: “Đều là chuyện sớm hay muộn, tôi không biết em còn do dự cái gì.”
Thời Ngộ An nhíu lại mi, cầm cái muỗng ở trong chén lay tới lay đi: “Sau khi em ly hôn với anh ấy xong thì sao?” Dịch Nghiêu đột nhiên cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Đứa ngốc, đương nhiên là ở chung một chỗ với tôi a, danh chánh ngôn thuận.” “Danh chánh ngôn thuận.” Thời Ngộ An lập lại một lần, ngước mắt nhìn nàng: “Tổng giám đốc Dịch thị là một người đồng tính luyến ái, nếu như bị phổ biến ra bên ngoài, a Nghiêu, chị có nghĩ tới điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với chị hay không?”
“Em suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?” Dịch Nghiêu thu tay lại, ôm cánh tay nhìn thẳng vào mắt cô: “Cho dù có ảnh hưởng thì thế nào, tôi căn bản là không quan tâm. Ngộ An, nếu như em thật sẽ vì vậy mà có điều cố kỵ, tôi hoàn toàn có thể buông xuống vị trí này.” “Chị bệnh thần kinh a!” Thời Ngộ An rống nàng: “Chị đã vì em bỏ ra nhiều như vậy, a Nghiêu, em đã nợ chị quá nhiều.”
Dịch Nghiêu hít sâu một hơi, nâng lên khóe miệng cười: “Tôi yêu em, em cũng yêu tôi, chuyện này rất công bình a, không có ai nợ ai cả.” Thời Ngộ An phiền não vuốt vuốt mặt, chăm chú nhìn nàng: “Giang Trừng nói cho em biết, chị đã giúp em trả tiền cho nàng.” “Em nhất định phải cùng tôi phân rõ ràng như vậy sao?” Dịch Nghiêu cũng trầm sắc mặt, Thời Ngộ An đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng lắc lắc: “Em không phải là có ý này.”
“Em lúc nào cũng cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, căn bản có phải là em không muốn ở chung một chỗ với tôi? Thời Ngộ An, em muốn bội tình bạc nghĩa sao?” Dịch Nghiêu khó được cũng biết ăn vạ, Thời Ngộ An nghe được những lời này nhịn không được hai mắt trợn trắng: “Bội tình bạc nghĩa? Chị không phải là thiên tài sao, thế nào sẽ dùng sai thành ngữ. Tối hôm qua rõ ràng chính là chị… Ai nha nha, dù sao là chị nói không đúng!” Dịch Nghiêu một tay đè lại cái bàn, một tay đè lại lưng ghế của Thời Ngộ An, từ từ để sát vào cô, cong mắt cười: “Lúc tôi mười hai tuổi năm ấy, là em đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi nga.”
Phản ứng đầu tiên của Thời Ngộ An chính là Dịch Nghiêu đang nói hưu nói vượn: “Chị nói vậy là có ý gì nga, khi đó em biết chị sao?” Dịch Nghiêu cũng không giận, dù sao đã sớm biết Thời Ngộ An đã quên mình: “Khi đó tôi còn không có thói quen nhảy lớp, cùng một đám người bạn nhỏ ngốc học chung một chỗ. Khi đó bạn ngồi cùng bàn của tôi rất ngốc, người khác nói nàng không ai thèm lấy nàng liền bắt đầu buồn bực. Tôi đại phát thiện tâm dỗ dành nàng, nàng liền hôn tôi. Nga, đổi lại nàng cho tôi một viên kẹo, bất quá bị tôi ném đi rồi.”
Dịch Nghiêu vừa nói như thế, Thời Ngộ An giống như có chút ấn tượng: “Điều này, đây là chị đang nói em sao? Giống như có chuyện như vậy đi… Ôi chao, bất quá khi đó bạn ngồi cùng bàn của em là một người rất lợi hại đây, trong trường học của chúng em đều công nhận là thiên tài, thần đồng!” Dịch Nghiêu đưa tay đẩy xuống mắt kiếng, một tay đặt ở bụng, một tay nắm thành quyền chống cằm, ánh mắt lạnh sâu kín nhìn cô: “Vậy em suy nghĩ thêm một chút nữa, cái người bạn ngồi cùng bàn thiên tài-thần đồng đó của em, có phải gọi là Dịch Nghiêu hay không?”
Vẻ mặt Thời Ngộ An ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm, không thể tin nhìn Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu tiến tới trước mặt cô, nghiêng đầu cười, Thời Ngộ An nuốt nước miếng một cái, một tay đẩy nàng ra: “Em muốn yên tĩnh một chút, chị đừng có nói chuyện với em nữa.” Dịch Nghiêu nhún nhún vai, hơi có chút đắc ý tiếp tục ăn cháo, còn Thời Ngộ An thì ôm đầu cố gắng hồi tưởng cái dáng vẻ của bạn học thiên tài ngồi cùng bàn ra sao. Dịch Nghiêu ăn cháo xong, khinh phiêu phiêu thở dài, cũng không có quấy rầy Thời Ngộ An đang cố gắng suy tư đằng kia, xoay người đi đến phòng ngủ thay quần áo.