Thời Ngộ An về đến nhà, Thời Sướиɠ đã buồn ngủ, Khang Diệu ở trong phòng khách vừa làm việc vừa chờ cô. “Đã trở về.” Khang Diệu nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên mỉm cười. Thời Ngộ An gật đầu một cái, đổi giày đi vào trong phòng nhìn Thời Sướиɠ, lại trở về phòng khách. Tâm tình của Khang Diệu thoạt nhìn không tệ, khép lại máy vi tính cười tủm tỉm nhìn cô.
Thời Ngộ An đi tới ngồi vào phía đối diện của hắn, hít sâu một hơi: “Khang Diệu, có chút chuyện chúng ta cần nói rõ ràng.” Khang Diệu tán đồng gật đầu một cái, mở miệng cười: “Anh cũng đang có ý đó đây. Tiểu An, bây giờ trong nhà của em đã tha thứ cho em, cũng tiếp nhận anh. Chúng ta, còn có tiểu Sướиɠ, một nhà ba người thật tốt? Ba năm nay, anh vẫn tôn trọng em, nhưng mà Tiểu An, em thật tính toán tiếp tục cả đời như vậy sao?”
Thời Ngộ An không lên tiếng, Khang Diệu tiếp tục nói: “Em biết, anh thật lòng yêu em. Tiểu An, em có thể thử một chút, xem anh là chồng của em, mà không phải ân nhân. Để cho anh chiếu cố cho em cùng tiểu Sướиɠ, cả đời, có được hay không?” Ánh mắt của hắn khẩn thiết, trong tâm Thời Ngộ An vừa xấu hổ lại rối rắm, nhưng mà nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Dịch Nghiêu, rốt cục vẫn phải ngoan hạ quyết tâm: “Khang Diệu, anh có thể nghe em nói một câu hay không?”
Khang Diệu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Thời Ngộ An chăm chú nhìn hắn, ngữ điệu rất chậm: “Em cũng chỉ có một đời này, không thể khẳng khái tặng cho người không thương.” Hai mắt Khang Diệu hơi trợn to, vẻ mặt có chút ngốc trệ, hồi lâu, mới từ từ nở nụ cười khổ: “Như vậy, em có người trong lòng sao?” Ánh mắt Thời Ngộ An khẽ run, từ từ gật đầu: “Phải “
Khang Diệu hít một hơi, gật đầu liên tục: “Thì ra là như thế. Như vậy, là em muốn anh thành toàn bọn em sao?” Thời Ngộ An cúi đầu, thanh âm có chút thấp: “Em nợ anh quá nhiều, Khang Diệu, em không dám yêu cầu anh thành toàn cho em cái gì, em không có tư cách đó. Cho tới nay đều là không công bình a, vô luận đối với anh, hay là đối với nàng. Em yêu nàng, nhưng em vẫn luôn tổn thương nàng, em không thương anh, em cũng vẫn đang tổn thương anh. Em thật không biết nên làm cái gì bây giờ, Khang Diệu, thật xin lỗi…”
“Để cho anh suy nghĩ. “ Khang Diệu nắm chặt quả đấm, ẩn nhẫn nhíu lại mi: “Cho anh thêm một chút thời gian, để anh suy nghĩ thật kỹ.” Thời Ngộ An cắn môi dưới, dùng sức gật đầu một cái. Khang Diệu đứng lên cầm áo khoác cùng máy vi tính xách tay, thật sâu nhìn Thời Ngộ An một cái, sãi bước đi ra cửa nhà.
Thời Ngộ An mím chặc môi, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Dịch Nghiêu: “Có lẽ bởi vì chị là người dịu dàng nhất trên thế giới này.” Cho nên em mới có thể không kìm hãm được dễ dàng như vậy liền yêu chị. Đợi một lúc lâu không nhận được tin trả lời, Thời Ngộ An đặt điện thoại ở trên bàn, yên lặng lấy hai tay che mặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Mami về rồi.” Thời Sướиɠ xoa mắt, từ trong phòng đi ra ngoài, từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Thời Ngộ An. Thời Ngộ An vươn tay, ôm cô bé vào trong ngực, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn: “Thế nào tỉnh?” Thời Sướиɠ hơi chu cái miệng nhỏ, ôm cổ của cô cọ tới cọ lui: “Con ngủ đủ rồi. Mami, Khang tiên sinh nói mami đi tìm Dịch tổng, Dịch tổng chính là daddy sao?”
Thời Ngộ An không nhịn được cười ra tiếng: “Đúng vậy, Dịch tổng chính là daddy, bất quá Sướиɠ bảo bảo tại sao kêu ba ba là Khang tiên sinh?” Thời Sướиɠ mếu máo, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh ba nói, daddy không thích bảo bảo kêu Khang tiên sinh là ba ba nha, bảo bảo không muốn để cho daddy không vui. Mami, mami còn không có nói cho bảo bảo biết có nhìn thấy daddy hay không? Sướиɠ bảo bảo thật là nhớ daddy nga.”
“Gặp được.” Gương mặt cười của Thời Ngộ An ảm đạm xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Nàng rất tốt.” Thời Sướиɠ bĩu môi, bất mãn đung đưa thân thể: “Sướиɠ bảo bảo cũng muốn gặp daddy, mami hãy gọi điện thoại cho daddy, bảo bảo muốn daddy dẫn bảo bảo đi chơi công viên trò chơi.” Thời Ngộ An liếc mắt nhìn điện thoại di động trên bàn, sờ sờ tóc Thời Sướиɠ: “Ngoan, nàng rất bận rộn, chúng ta không nên quấy rầy nàng có được hay không?”
Thời Sướиɠ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vươn cánh tay cầm lên điện thoại di động, nhét vào trong tay Thời Ngộ An: “Gọi đi gọi đi, daddy nói qua, người nhà so công việc quan trọng hơn nhiều.” Thời Ngộ An cầm điện thoại di động, do dự một chút, vẫn là không nhịn được bấm số gọi cho Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu hồi lâu mới nhận điện thoại, nàng vừa ra tiếng, Thời Ngộ An trực tiếp kín đáo đưa điện thoại cho Thời Sướиɠ.
Thời Sướиɠ ngược lại không có phát giác cái gì khác thường, hưng phấn ôm điện thoại di động cùng Dịch Nghiêu nói chuyện: “Daddy, Sướиɠ bảo bảo rất nhớ daddy nha.” Thời Ngộ An không lòng dạ nào đi nghe Thời Sướиɠ cùng Dịch Nghiêu nói cái gì, cũng không muốn biết Dịch Nghiêu là thế nào đáp lại. Cô có chút thất thần, trong đầu tràn đầy đều là khuôn mặt của Dịch Nghiêu, cho đến lúc Thời Sướиɠ trả điện thoại lại, Thời Ngộ An mới phục hồi tinh thần.
“Daddy bảo ngày mai mang bảo bảo đi công viên trò chơi nga.” Thời Sướиɠ nghễnh càm, cười rất đắc ý, Thời Ngộ An không nhịn được cũng cười theo Thời Sướиɠ: “Vậy chúng ta đi ngủ đi? Nếu không ngày mai cũng không có tinh thần chơi nga.” Thời Sướиɠ dùng sức gật đầu một cái: “Dạ! Mami cũng nhanh đi ngủ nha!” Thời Sướиɠ từ trong lòng Thời Ngộ An nhảy xuống đất, nhón chân lên hôn một cái trên mặt cô: “Mami ngủ ngon!”
Nhìn Thời Sướиɠ sôi nổi trở về phòng, Thời Ngộ An không nhịn được cong lên khóe miệng. Âm báo tin nhắn trên điện thoại di động vang lên, Thời Ngộ An cúi đầu mở ra, là tin hồi âm của Dịch Nghiêu: “Mà em cũng là người tàn nhẫn nhất.” Chóp mũi Thời Ngộ An đau xót, rơi lệ: “Chị hẳn là không ngại cô độc, nhưng em không thể không có chị.” Tin nhắn gửi đi, cũng không có đáp lại, Thời Ngộ An để điện thoại di động xuống, rửa mặt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thời Sướиɠ chạy vào phòng Thời Ngộ An kêu to, muốn Thời Ngộ An tìm quần áo xinh đẹp cho mình. Chờ Thời Ngộ An dậy, hơn nữa hết thảy đều thu thập xong, chuông cửa vừa đúng vang lên. Thời Sướиɠ chạy tới mở cửa, cao giọng hô tiếng daddy, Thời Ngộ An dò người nhìn về phía cửa, Dịch Nghiêu đang ôm Thời Sướиɠ vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn xuống mặt của cô bé.
“Có thể đi rồi chưa?” Thái độ Dịch Nghiêu đối với Thời Sướиɠ vẫn là giống như lúc trước, đối với Thời Ngộ An lại rõ ràng lãnh đạm. Thời Ngộ An mím môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Dịch Nghiêu nhìn cô, thanh âm vẫn như cũ lãnh đạm: “Vậy đi thôi.” Nàng ôm Thời Sướиɠ xoay người đi ra ngoài, Thời Sướиɠ nằm ở trên vai nàng phất tay với Thời Ngộ An: “Mami nhanh lên một chút!” Thời Ngộ An cúi đầu, cầm túi lên đi theo.
Lão Ngô lái xe đưa các nàng đi công viên trò chơi, dọc theo đường đi đều là Thời Sướиɠ líu ríu, Dịch Nghiêu đáp lại nàng, Thời Ngộ An vẫn không lên tiếng. Đến cửa công viên trò chơi, Thời Sướиɠ giống như chim nhỏ vừa thoát ra khỏi l*иg tre, sung sướиɠ không chịu được. Một tay Thời Sướиɠ lôi kéo Thời Ngộ An, một tay lôi kéo Dịch Nghiêu, nhanh chóng xông vào khu trò chơi: “Mau mau mua vé, bảo bảo muốn ngồi xe vượt núi!”
“Quá nguy hiểm.” Dịch Nghiêu kéo tiểu hài tử quá độ hưng phấn: “Ngồi đu quay ngựa gỗ có được hay không?” Thời Sướиɠ chu cái miệng nhỏ: “Mami mới thích cái đó, bảo bảo thích chơi xe vượt núi.” Dịch Nghiêu nhìn Thời Ngộ An một chút, ngắt cái mũi nhỏ của Thời Sướиɠ: “Vậy đợi lát nữa daddy cùng ngồi với con, Sướиɠ bảo bảo ngoan ngoãn cùng mami đứng ở chỗ này đợi không nên chạy loạn, daddy đi mua vé.” Thời Sướиɠ dùng sức gật đầu, Dịch Nghiêu buông ra tay cánh tay nhỏ bé, bước chân đi về phía chỗ bán vé.
“Thật đúng là ngày xấu, ở chỗ này cũng có thể đυ.ng phải các người.” Dịch Nghiêu mới vừa đi không lâu, Khang Từ liền cùng một cô gái bộ dáng thanh tú đi tới trước mặt mẹ con Thời Ngộ An, trên mặt ghét bỏ không nói nên lời. Thời Sướиɠ ngậm miệng không nói gì, Thời Ngộ An cũng không muốn cùng Khang Từ nhiều lời, nhưng mà Khang Từ giống như một khi đối mặt với Thời Ngộ An liền thay đổi tính tình, vô cùng chua ngoa đanh đá, hoàn toàn không giống dáng vẻ khi ở trước mặt Dịch Nghiêu.
Khang Từ ôm hai cánh tay, khıêυ khí©h nhìn Thời Ngộ An: “Mang đứa con hoang tới công viên trò chơi a? Chỉ có một mình cô? Không có tên ngu ngốc nào tới đài thọ cho các người?” Sắc mặt Thời Ngộ An có chút tái xanh, lại như cũ không nói lời nào, Khang Từ lại hăng hái hơn, vừa định lại nói ra lời châm chọc, thanh âm Dịch Nghiêu ở phía sau lạnh lùng vang lên: “Cô lại phát thần kinh cái gì?”
“Dịch tổng.” Khang Từ xoay người, có chút bối rối nhìn Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu quét mắt nhìn cô một cái, giao vé cho Thời Ngộ An: “Cô nói có chuyện xin nghỉ, là vì tới nơi này chơi sao?” Khang Từ liền vội vàng lắc đầu, lôi kéo cô gái bên cạnh tới cho Dịch Nghiêu nhìn: “Đây là bạn học thời đại học của em, lần đầu tiên tới thành phố X, em mang nàng đi dạo, đi tới nơi này, chẳng qua là đúng dịp.” Dịch Nghiêu không có phản ứng gì, đưa một cây kẹo que tới trước mặt Thời Sướиɠ, cô bé đưa tay nhận, nghễnh đầu đối với nàng ngọt ngào cười một tiếng: “Cám ơn daddy!”
Khang Từ có chút sững sờ: “Con hoang… Thời Sướиɠ gọi chị là gì?” Dịch Nghiêu bĩu môi không để ý tới Khang Từ, khom lưng bế Thời Sướиɠ lên, Thời Sướиɠ hiểu chuyện sửa mắt kiếng có chút bị lệch của nàng lại ngay ngắn, Dịch Nghiêu mỉm cười: “Người rất nhiều, ngàn vạn lần chớ để bị lạc nga.” Thời Sướиɠ ngoan ngoãn dạ một tiếng. Trong lòng Khang Từ có chút không bình tĩnh, Dịch Nghiêu cư nhiên đối với Thời Sướиɠ dịu dàng như vậy? Hơn nữa, lần đầu tiên cô gặp Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cũng giúp Thời Ngộ An, quan hệ giữa các nàng là như thế nào?
Suy nghĩ như vậy cũng liền hỏi ra khỏi miệng: “Dịch tổng cùng Thời Ngộ An là quan hệ như thế nào?” Dịch Nghiêu có chút nhịn không được, sao vấn đề của Khang Từ nhiều như vậy? Nàng vốn không muốn trả lời, liếc thấy Thời Ngộ An cũng đang nhìn nàng, không nhịn được nổi lên chút ý định: “Bạn học cũ mà thôi, có thể có quan hệ gì?” Giọng nói của nàng cực kỳ tràn đầy lơ đãng, ánh mắt dư quang vẫn nhìn Thời Ngộ An, suy nghĩ muốn nhìn xem cô sẽ có phản ứng gì, giống như ở trước mặt Lưu Minh Hề vậy, có toát ra một câu người yêu nữa hay không?
Thời Ngộ An lại giống như không có nghe được, cúi đầu mím chặc môi. Trong lòng Dịch Nghiêu cười lạnh, sắc mặt cũng không tốt, thế nào, ngay trước mặt cô em chồng liền cái gì cũng không dám nói? Khang Từ nghe lời của nàng xong cũng rất là cao hứng, cô còn tưởng rằng Dịch Nghiêu đối với Thời Ngộ An có cái tình cảm gì không bình thường chứ.
Thời Sướиɠ không thích Dịch Nghiêu cùng Khang Từ nói chuyện, len lén kéo quần áo của nàng, Dịch Nghiêu hiểu ý, bày ra công thức hóa mỉm cười tới: “Khang trợ lý tùy ý, tôi đi vào trước.” Nói xong cũng không trông nom phản ứng của Khang Từ, ôm Thời Sướиɠ đi vào khu trò chơi, Thời Ngộ An liếc mắt nhìn Khang Từ, cũng đi theo.
“Quan hệ giữa các nàng rất đặc biệt a, tuyệt đối không phải thuần túy là bạn học cũ.” Cô gái bên cạnh Khang Từ chậm rãi mở miệng, tâm tình tốt đẹp của Khang Từ nhất thời lập tức biến mất: “Tịch Cẩn Chi, cậu có ý gì a?” Cô gái tên Tịch Cẩn Chi khẽ mỉm cười, vô tội buông tay: “Tôi không có ý gì a. Bất quá Khang Từ, thì ra là cậu cũng có một mặt đanh đá như vậy nga, thật là… khó coi.”
Sắc mặt Khang Từ tái xanh, tức giận nhìn chằm chằm Tịch Cẩn Chi: “Đối đãi hạng người gì thì dùng cái dạng thái độ đó!” Tịch Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu, một bộ dáng như ngày tận thế: “Cậu ngay cả người nào là dạng gì cũng nhìn không rõ, còn dám nói lời như thế? Ai, ngu xuẩn a.” Khang Từ tức giận muốn xù lông, Tịch Cẩn Chi bỗng nhiên nói: “Cậu thích Dịch tổng kia đi?”
“Cậu… Nói càn cái gì!” Vẻ mặt Khang Từ lập tức trở nên mất tự nhiên, vẻ mặt Tịch Cẩn Chi lộ ra một bộ hiểu rõ: “Đáng tiếc, dường như nàng cũng không có thích cậu.” Tịch Cẩn Chi nói xong, híp mắt nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người chậm rãi đi ra ngoài, Khang Từ có chút thất bại, nhẹ giọng mắng nàng một câu, rất không tình nguyện đi theo.
==========================================
Ko biết editor Ami có nghỉ Tết ko nữa:))