Chương 8

Sao có thể không cáo trạng!Một lóng tay nhỏ của hắn, là muốn cho Ô Khố mụ mụ biết, a mã quá mức thế nào!

"Đây là?" Đương nhiên là Thái Hoàng Thái Hậu không theo kịp mạch não của tằng tôn, mê mang nhìn cháu dâu.

"Hồi hoàng mã ma, đứa nhỏ này ngày hôm qua chơi cùng Hoàng Thượng kết quả Hoàng Thượng đột phát kỳ tưởng, nói muốn dạy Thừa Hỗ luyện chữ." Hách Xá Lí thị đương nhiên là hiểu ý nhi tử, nhấp miệng cười khẽ, "Khiến mặt đứa nhỏ toàn là mực, đều nói hắn giống con mèo hoa, có lẽ là hắn nhớ kỹ."

Chỉ là không ngờ trí nhớ con nít tốt như vậy, cho tới hôm nay còn nhớ phải cáo trạng với Ô Khố mụ mụ.

Thừa Hỗ tỏ vẻ, là hắn cố ý!

"Thì ra là thế." Thái Hoàng Thái Hậu nắm móng vuốt béo của Thừa Hỗ, đau lòng nói, "Thừa Hỗ của chúng ta còn nhỏ thế này, luyện chữ làm gì chứ."

"Ô Khố mụ mụ, Thừa Hỗ không luyện." Thừa Hỗ làm nũng chỉ kém lăn lộn.

"Ừ ừ, Thừa Hỗ của chúng ta không luyện." Thái Hoàng Thái Hậu không đỡ nổi trò làm nũng, ôm cháu trai gật đầu nói, nếu như bị Khang Hi nghe thấy, sợ sẽ phun một ngụm máu, hoàng mã ma đối với hắn và Thừa Hỗ, hoàn toàn là hai thái độ.

Ai có ngờ, Khang Hi tới thật, cái khác không nghe được, nghe được âm cuối, nghi hoặc hỏi, "Không luyện cái gì?"

Không xong!

Cáo trạng, bị đương sự nghe thấy!

"Ô Khố mụ mụ!" Thừa Hỗ nắm tay áo Thái Hoàng Thái Hậu, cảm giác có chỗ dựa, kiên định!

"Không sợ, có Ô Khố mụ mụ ở đây, a mã không dám làm gì con." Trái tim của Thái Hoàng Thái Hậu sắp bị hòa tan, mặc kệ nói thế nào, trong hậu cung, có thể làm nũng với bà, chỉ có duy nhất Thừa Hỗ.

Hai đệ đệ của hắn, đừng nói làm nũng, một đứa vừa mới đầy tháng, một đứa vừa mới sinh ra.

Thừa Hỗ là người thắng ngay từ vạch xuất phát, tâm của người ở trên trời, cả trái tim của Thái Hoàng Thái Hậu đều ở trên người tằng tôn.

"?" Khang Hi thấy nhi tử béo chột dạ, luôn có dự cảm xấu, sợ là tiểu tử này cáo trạng hắn?

"Con dạy Thừa Hỗ luyện chữ?" Thái Hoàng Thái Hậu thấy tôn nhi ngơ mặt, cười hỏi.

"Đúng vậy, là do Thừa Hỗ kêu nhàm chán." Mặt Khang Hi vô tội, tỏ vẻ mình cũng hết cách.

"Vậy cũng không thể để đứa bé luyện chữ." Giọng Thái Hoàng Thái Hậu dần dần mềm mại.

"Là tôn nhi muốn, thân cận với Thừa Hỗ nhiều hơn." Chuyện Khang Hi thưởng thức con, vậy là lời lẽ chính đáng, ai có thể ngăn cản phụ thân thân cận với con mình?

Chính Thái Hoàng Thái Hậu, cũng không phản bác được, rốt cuộc Khang Hi chỉ có một con vợ cả, mặc dù là Thái Hoàng Thái Hậu cũng không cản được thân cận với nhãi con, huống chi là thiên tính phụ tử.

Thừa Hỗ nhìn Ô Khố mụ mụ bị dao động, nhanh dẩu mông, "Ô Khố mụ mụ~"

"Ai ai, Ô Khố mụ mụ ở đây." Thái Hoàng Thái Hậu nghe tiếng nói run rẩy, tâm sắp hòa tan, nhanh chóng kiên định trở lại, giáo dục tôn tử, "Vậy cũng không thể ép đứa bé nhỏ thế này luyện chữ, tay của Thừa Hỗ còn chưa có dài đâu, không cầm bút được."

Không sai!

"Dei!" Thừa Hỗ gật đầu thật mạnh, giọng non nớt nói.

"Tôn nhi đã biết." Khang Hi không thể cãi cọ với hoàng mã ma, chỉ là nhìn vẻ mặt khoe khoang của nhi tử béo, tay ngứa ngáy là thế nào?

Nhưng Thừa Hỗ cũng không khoe khoang bao lâu, rốt cuộc hắn vẫn phải theo ngạch nương trở về, những đứa bé chừng tuổi hắn, phải ở trong A Ca Sở, còn có quy củ không thể quá thân cận với mẫu thân, lúc sinh bệnh, đã sớm phá vỡ.

Là Hách Xá Lí thị chăm sóc con ngày đêm không ngủ không nghỉ, mặc dù là Khang Hi cũng không đành lòng, ép nàng và con tách ra, huống chi đứa bé còn nhỏ tuổi.

Quan trọng nhất là, Hách Xá Lí gia hiểu chuyện.

Đúng vậy, trước mắt Khang Hi vẫn thực vừa lòng với Hách Xá Lí gia, tuy sức khỏe của nhạc phụ Cát Bố Lạt không được tốt, nhưng ít nhất không kéo chân sau, càng không ỷ vào nữ nhi mình là Hoàng Hậu mà tác oai tác phúc ở dân gian, đối với điểm này, Khang Hi vẫn thực vừa lòng.

Còn đệ đệ nhạc phụ Cát Bố Lạt, cũng chính là Tác Ngạch Đồ, cũng là người hiểu chuyện, chuyện giao cho hắn làm, không nói hoàn thành xinh đẹp trăm phần trăm, nói thế nào cũng chưa từng bại lộ.

So sánh với những đại thần không phối hợp, Tác Ngạch Đồ đã khá tốt.

Nguyên nhân là vì như thế, hắn cũng nể trọng Tác Ngạch Đồ vài phần, nhìn Hoàng Hậu càng thêm ôn hòa, đương nhiên, hắn và Hoàng Hậu là phu thê từ thuở thiếu niên, tình cảm vốn không tồi, chuyện nhà mẹ đẻ chỉ là điểm cộng.

"Hôm nay Thừa Hỗ vẫn đi theo ta, nàng nghỉ ngơi đi." Khang Hi làm trượng phu, vẫn thực săn sóc, chủ yếu hắn cũng hiểu một đạo lý, mặc kệ thế nào, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

"Được." Hoàng đế mở miệng như vậy, nào có đạo lý Hách Xá Lí thị không đồng ý, gật đầu ngoan ngoãn đáp.

???

Thừa Hỗ không ngờ tới, mình rơi xuống tay a mã nhanh như vậy, Ô Khố mụ mụ cứu mạng!

"Hừ hừ, bây giờ kêu Ô Khố mụ mụ cũng vô dụng." Khang Hi nhéo mặt nhãi con, miệng lưỡi lạnh căm nói.

Đúng vậy, vừa rồi Thừa Hỗ kêu Ô Khố mụ mụ tới, chỉ tiếc, bọn họ đã sớm đi xa Từ Ninh Cung, dù Thừa Hỗ kêu rách yết hầu, cũng không làm nên chuyện gì.

Khang Hi cũng không thể làm gì nhãi con thật, đùa cái gì chứ, đây chính là nhi tử béo con ruột của hắn.

Hắn từng có nỗi đau mất con, phải chú ý con nhỏ tuổi nhiều hơn.

Sau khi biết Thừa Hỗ không muốn luyện chữ, hắn cũng không ép con, chuyện luyện chữ đương nhiên tương lai có sư phụ ở Thượng Thư Phòng dạy.

Nhưng mà đứa bé đúng là cơ linh, còn biết tìm chỗ dựa cáo trạng.

Nghĩ đến đây, Khang Hi cười, con hắn, chỉ sợ không đủ cơ linh, tương lai phải đối mặt với nhiều tài lang hổ báo, nếu ngốc thì không được.

Nhưng trong mắt Thừa Hỗ, chỉ cảm thấy a mã vô cùng đáng sợ, vừa rồi còn đang hù dọa hắn, tiếp theo đã cười rộ lên!