Chương 6

"Nàng nghỉ ngơi đi." Khang Hi chưa từng thấy Na Lạp thị như vậy, phải biết rằng mỗi lần nhìn thấy Na Lạp thị, hắn luôn nhìn thấy một mặt tốt nhất của nàng, nếu nhi tử béo không nói muốn đi xem đệ đệ, nói không chừng Khang Hi sẽ không gặp nàng trước khi ở cữ xong."Chắc hẳn muội muội còn chưa biết, Hoàng Thượng đã đặt tên cho đứa nhỏ, gọi là Bảo Thanh." Hách Xá Lí thị mỉm cười nói.

"Nô tài, tạ Hoàng Thượng ban tên." Na Lạp thị lại muốn đứng dậy lần nữa, trong cung quy củ nghiêm ngặt, Na Lạp thị không dám không làm.

Rốt cuộc phòng ở cữ không được thoải mái, không bao lâu Khang Hi đã ra ngoài, tới đón nhi tử béo trở về, nhìn thấy nhi tử ngốc nhà mình, đang dựa vào người Bảo Thanh, lẩm nhẩm gì đó.

Chờ hắn đến gần nghe được, tiểu tử này đang nói, "Đệ đệ lớn nhanh lên đi, chơi cùng Thừa Hỗ nha."

"Đừng làm ồn Bảo Thanh." Khang Hi đồng tình với Bảo Thanh, không nỡ nhìn đứa nhỏ bị làm ồn đến mức dùng tay che tai lại, bị tàn phá đủ rồi, một chữ thảm để hình dung cũng không đủ.

Thừa Hỗ bị a mã mạnh mẽ ôm đi, cuối cùng Bảo Thanh được thanh tĩnh, khuôn mặt nhíu chặt giãn ra.

Khang Hi thấy kỳ quái, cái miệng nhỏ này có thể nói tới vậy sao, hắn và Hoàng Hậu đều không phải người lảm nhảm, nhưng nhãi con sinh ra thì nói được lắm.

Thừa Hỗ không biết a mã đang chửi thầm hắn, dù biết cũng không sao, có con chim nào mà không lảm nhảm!

Đây là thiên phú của chủng tộc!

Về tới thời kỳ ấu tể, đó chính là thời kỳ vui vẻ khi còn nhỏ của Thừa Hỗ, tuy rằng hắn đã không nhớ nổi, lúc này đời trước đang ăn chơi cái gì.

Nhưng, cần phải có ăn uống ngon!

Toàn bộ hoàng cung chỉ có một đứa bé là hắn, đúng là nhàm chán, những tiểu thái giám rất vui lòng trông trẻ, cố tình không biết a mã trúng gió gì, một hai phải mang hắn theo.

Đổi lại thời gian khác, lúc này đang phê tấu chương, ai dám nói chuyện?

Thừa Hỗ ghét bỏ vứt búp bê vải, hắn không phải con nít hai tuổi chỉ muốn chơi búp bê, chỉ thấy một đứa bé bụ bẫm, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc dựa vào thảm lông xù.

Đây là Thừa Hỗ kêu cung nhân làm, có thảm lông lót, mông của hắn mới không thấy cứng.

Khang Hi nhìn qua hai lần, cảm thấy nhi tử béo rất biết hưởng thụ, cũng yên tâm cho hắn chơi trên thảm.

"Thừa Hỗ làm sao vậy?" Khang Hi phê tấu chương, phát hiện bên kia không có tiếng động, ngẩng đầu phát hiện nhi tử nằm bò bất động nên hỏi.

"A mã, nhàm chán." Thừa Hỗ lẩm bẩm.

"A mã không nhàm chán chút nào." Khang Hi nhìn vẻ mặt đáng yêu của nhi tử, muốn ghẹo hắn.

"Thừa Hỗ nhàm chán." A mã xấu!

Thừa Hỗ còn có thể không biết suy nghĩ của người lớn?

Dù a mã là hoàng đế, cũng không thay đổi được bệnh chung của cha mẹ trẻ tuổi, thích chơi với con!

"Nhàm chán? A mã dạy con luyện chữ được không." Khang Hi cười tủm tỉm vẫy tay với Thừa Hỗ, hiền từ giống như bà ngoại trong truyện cổ tích!

!!!

Thừa Hỗ khϊếp sợ, hắn mới hơn hai tuổi, a mã muốn dạy hắn luyện chữ?!

Là người sao?

Đừng nói Thừa Hỗ khϊếp sợ, ngay cả thái giám bên cạnh cũng chấn kinh, Hoàng Thượng ngài có từng cảm thụ đến bàn tay ngắn của nhi tử béo chưa?

Không thể không nói, làm học thần, vốn không có khả năng suy xét những thứ này, huống chi tự hắn dạy, còn không hài lòng cái gì?

A mã, cường mua cường bán là không đúng...

Bảo bối hơn hai tuổi có thể phản kháng không?

Thừa Hỗ dùng sự thật chứng minh, không thể!

Khang Hi tay không bắt lấy nhi tử béo, nhét lên đùi mình, không cho hắn cơ hội chạy trốn, còn tấu chương trên bàn, đương nhiên là bị Cố thái giám thu đi rồi, đừng đùa, hoàng đế muốn đích thân dạy nhi tử luyện chữ, bọn họ không thể kéo chân sau.

Thừa Hỗ mặt sống không còn gì luyến tiếc, móng vuốt bị a mã bắt, sau đó từng nét bút trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, từng chút một, chữ phồn thể đẹp thì có đẹp, nét bút lại rất nhiều!

Phối hợp là chuyện không thể nào, Thừa Hỗ không quấy rối đã khá tốt, không phối hợp là quật cường cuối cùng, nằm mơ kêu hắn học tập!

Chờ Hoàng Hậu Hách Xá Lí thị đến thăm nhi tử, chỉ thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, khi nhìn thấy ngạch nương, hai mắt phát ra cảm xúc khác thường.

Thừa Hỗ đứng lên đùi a mã, tốc độ cực kỳ nhanh, "Ngạch nương!"

"Nhĩ Nhã nàng tới rồi." Khang Hi thấy Hoàng Hậu lại đây, lại nhìn nhi tử giống như con mèo hoa, chột dạ nói, chỉ có khi hắn chột dạ, mới kêu khuê danh Hoàng Hậu.

"Có chuyện gì đây?" Hách Xá Lí thị buồn cười, thật sự là mặt mèo của Thừa Hỗ quá buồn cười.

"A mã, hư!" Thừa Hỗ không thoát khỏi ma chưởng của a mã, cáo trạng với ngạch nương, chống nạnh, chỗ dựa của hắn tới rồi!

"Tiểu tử thúi, con còn đang trong tay ta đó." Khang Hi giận cười, tiểu nhãi con đúng là to gan, cho rằng ngạch nương hắn xuất hiện, là có thể thoát khỏi bàn tay hắn?

Là thời điểm tiểu nhãi con thể nghiệm hiểm ác đến từ người lớn!

"Ngạch nương!" Thừa Hỗ giãy giụa, móng vuốt vẫy lên người ngạch nương, mắt to tròn xoe chờ đợi nhìn.

"Làm sao bây giờ, Thừa Hỗ, ngạch nương không giúp con được." Hách Xá Lí thị cố nhịn cười, không hề có ý muốn hỗ trợ, chỉ cảm thấy vẻ mặt sét đánh giữa trời quang của nhãi con, thật sự là đáng yêu không chịu được.

Thừa Hỗ không ngờ, ngạch nương ôn nhu, lại giúp đỡ a mã cùng nhau khi dễ hắn?!

Điều này khiến hắn không hiểu, dù sao Khang Hi cũng là trượng phu nàng, sao có thể giúp nhi tử không giúp trượng phu, huống chi Huyền Diệp chỉ là ghẹo con, đương nhiên là nàng đứng về phía Huyền Diệp.

Đôi vợ chồng trẻ quả thực ăn ý mười phần, hết cách rồi, bọn họ còn nhỏ tuổi, ngày thường nhìn Khang Hi ổn trọng, ở trước mặt Hoàng Hậu, vẫn tháo ngụy trang xuống, mười phần trẻ con, chỉ là ra khỏi cánh cửa đó, hắn vẫn là ông cụ non đế vương.