Cố thái giám hầu hạ trước mặt còn kinh ngạc, chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng ngủ trưa.Một giấc ngủ dậy, Khang Hi cảm thấy quả thực thần thanh khí sảng, hiệu suất công việc cao không ít, đương nhiên, hắn cũng không để nhi tử béo ngủ lâu, xem tấu chương xong, hắn tự mình đánh thức nhi tử béo."..." Mặt Thừa Hỗ ngốc, đương nhiên còn chưa tỉnh táo, hắn lại mơ thấy đệ đệ.
Nhớ tới đệ đệ đáng thương, nhìn tra nam vô cùng chướng mắt!
"Làm sao vậy? Đói bụng?" Khang Hi thấy Thừa Hỗ ngồi không nhúc nhích, lo lắng đi tới, duỗi tay sờ trán nhi tử béo, ừ, không nóng, hạ sốt là được.
Sau đó nhãi cao bị vô số điểm tâm cháo vây quanh, thiện phòng vì làm đồ ăn cho nhãi con, cũng hao tổn tâm huyết, đều... Đều không phải món hắn thích ăn!
Một người khẩu vị nặng đến từ đời sau, cháo sữa gì đó, mấy món nhão nhão dính dính, ai thích ăn thì ăn đi!
Lại là một ngày nhớ cải bẹ và trứng luộc trong nước trà...
Nhưng mà xét lại thân hình nhỏ yếu của mình, chỉ có thể thành thật, sinh bệnh thật sự rất khó chịu, trẻ con nhân loại cũng thật yếu ớt, không chịu nổi một chút lăn lộn.
Thừa Hỗ không quên, con của a mã đều chết non vào lúc hai ba tuổi, ngay cả mình cũng...
Cũng may thân thể đại đệ đệ khỏe mạnh, tránh thoát vận rủi chết non, nhưng mà dù sau Thừa Hỗ cũng từng học tri thức tiên tiến đời sau, đừng tưởng rằng thành tinh thì hắn được ăn không ngồi rồi.
Hắn chính là nhi tử học thần Khang Hi, dù thành quạ đen, hắn cũng là ưu tú nhất!
Kết thúc niên đại chiến hỏa bay tán loạn, vô số người dùng máu tươi đổi lấy mảnh đất này, khiến Thừa Hỗ cảm nhận được cuộc sống tự do tự tại không hề dễ dàng.
Ai nghĩ tới, có thể trở về mình khi còn nhỏ, không có chết non, tung tăng nhảy nhót thì không nói, còn kiến thức gương mặt thật của a mã! Tên vô lại khi dễ tiểu bằng hũu!
"Đệ đệ đâu?" Thừa Hỗ nếm một ngụm cháo, hàm hồ ngẩng đầu hỏi.
"Đệ đệ gì?" Khang Hi ngây người hỏi.
"Sinh, đệ đệ." Thừa Hỗ chỉ cảm thấy a mã choáng váng, còn có thể là đệ đệ nào, đương nhiên là đại đệ đệ của hắn.
Còn một người đệ đệ khác, không thể trách Thừa Hỗ không có ấn tượng, khi đệ đệ sinh ra, chính Thừa Hỗ cũng sinh bệnh, chờ hắn đầu thai thành tiểu quạ đen, chưa được hai năm đệ đệ đã mất, không kịp tiếp xúc.
Không giống đại đệ đệ Bảo Thanh ấn tượng khắc sâu, càng không hấp dẫn sự chú ý như đệ đệ ruột thịt của Thừa Hỗ.
"Hoàng Thượng, ý a ca là đứa bé do Tiểu Phúc tấn sinh." Cố thái giám nhắc nhở.
"Con đúng là nhọc lòng." Khang Hi dở khóc dở cười nhìn nhi tử béo, "Con lại biết là đệ đệ?"
"Đệ đệ." Thừa Hỗ lười cho a mã ngốc một ánh mắt, trong tay cầm điểm tâm, chậm rãi gặm, quai hàm phồng lên.
"Nếu là đệ đệ thật, trẫm nhất định thưởng cho con." Khang Hi ôm nhi tử vui vẻ nói, ai sẽ ghét bỏ nhi tử nhiều, trước mắt mà nói, Khang Hi cũng chỉ có hai nhi tử, chỉ gặp mặt Thừa Hỗ là nhiều, đứa còn lại còn trog tã lót, chỉ là đứa bé đó vừa sinh ra đã yếu ớt, thái y đã nói phải dưỡng kĩ.
Vốn dĩ chính là đệ đệ mà...
Hoàng hậu Hách Xá Lí thị vẫn luôn ở bên ngoài phòng sinh, có nàng ở đây, mọi người đều an tâm không ít, trong phòng sinh cũng trật tự ngay ngắn, lăn lộn gần hai canh giờ, theo lý thuyết Na Lạp thị đã sinh một lần, vốn nên thuận lợi.
"Nói, sao lại thế này." Hách Xá Lí thị nhìn chằm chằm bà đỡ quỳ trên mặt đất hỏi.
"Hồi Hoàng Hậu nương nương, lần này Tiểu Phúc tấn mang thai quá lớn, chỉ sợ..." Dù bà đỡ không nói thêm, người ở đây cũng đều hiểu.
Nữ tử sinh sản chính là vào quỷ môn quan một chuyến, rõ ràng là Na Lạp thị khó sinh, Hách Xá Lí thị lập tức sai người tìm thái y đến đây.
Hoàng tử quan trọng, nhưng tánh mạng của Na Lạp thị cũng không kém!
Chờ Khang Hi biết tin tức, Na Lạp thị đã thuận lợi sinh hạ một a ca, còn Na Lạp thị sau này chỉ sợ khó mang thai, Khang Hi cũng chỉ ban thưởng vài thứ.
Theo sau là ban thưởng của Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu cũng lục tục đưa đến chỗ Na Lạp thị.
Đương nhiên quan trọng nhất, Khang Hi cũng không quên lời hứa của mình, ban thưởng một đống thứ tốt cho nhi tử, thậm chí còn muốn nhiều hơn so với Na Lạp thị sinh nhi tử.
Không biết, còn tưởng rằng nhi tử là do Thừa Hỗ mang đến.
May tin tức này không truyền vào tai Na Lạp thị, nếu không dù nàng không ngại, vẫn sẽ có chút cách ứng.
Đối với Hoàng Hậu, Na Lạp thị rất cảm kích, bởi vì Hách Xá Lí thị quyết định nhanh chóng, gọi thái y tới, nàng mới bảo vệ một cái mệnh, lúc này mới hiểu thêm một đạo lí, tồn tại mới có hi vọng.
Cách ngày, Thừa Hỗ được như ý nguyện gặp đại đệ đệ, chủ yếu là Khang Hi cũng muốn tới gặp đứa bé mới sinh, nhân tiện ôm nhi tử béo đến đây.
"Oa, là đệ đệ." Khi Thừa Hỗ nhìn thấy đệ đệ rất là kinh hỉ, đệ đệ trắng béo không xấu chút nào, khác hoàn toàn với những em bé trong ấn tượng của Thừa Hỗ, hắn từng nhìn thấy em bé mới sinh ra một lần, mặt nhăn dúm dó như con khỉ nhỏ.
Có khi nào là, bởi vì quá béo, nên mới như vậy?
"Không sai, là đệ đệ." Hách Xá Lí thị đương nhiên cũng đến xem con của Na Lạp thị, đối với nhi tử béo nhà mình, nàng cười vẻ mặt từ ái phụ họa.
"Bảo Thanh, mau lớn lên." Thừa Hỗ nhìn đệ đệ còn đang trong giấc mộng, lập tức hô một tiếng.
"Bảo Thanh? Tên này hay, vậy kêu là Bảo Thanh." Khang Hi vừa nghe, cảm thấy tên này không tồi, vỗ bàn quyết định, đứa con trai này gọi là Bảo Thanh.
Mọi người cạn lời nhìn hoàng đế, một cái tên đứa trẻ con thuận miệng nói ra, ngài lấy dùng luôn?
"Bảo Thanh đúng là tên hay, phù hộ Đại Thanh ta." Hách Xá Lí thị gật đầu, tán đồng.
Thừa Hỗ được gặp đệ đệ, ở chỗ này chơi đồ chơi với đệ đệ, còn Khang Hi đi thăm Na Lạp thị, rốt cuộc sinh hạ một tiểu tử to béo cho hắn, nhất định phải đi thăm.
"Gặp qua Hoàng Thượng, thứ nô tài không thể đứng dậy nghênh đón." Na Lạp thị trải qua khó sinh, vất vả sinh hạ một a ca, đến bây giờ chỉ gặp nhi tử một lần, mặt không có một tia huyết sắc, nàng đã biết, đứa con trai này sẽ là đứa con duy nhất của nàng.