Chỉ vì Thừa Hỗ cũng không muốn đi đầu thai chuyển thế, hắn muốn tiếp tục làm bạn bên cạnh a mã và ngạch nương, thành một con quạ đen nhỏ trong hoàng thành, không ngờ còn thành tinh.Bản lĩnh giữ nhà, miệng quạ đen!
Có thể trở thành Thừa Hỗ một lần nữa, hắn cũng thực bất ngờ, rốt cuộc trong những năm hắn sống, đã trải qua đỉnh hoàng quyền, cũng nhìn thấy nhi tử của tứ đệ phá của, sau đó là các thế hệ về sau ngày càng kém cỏi, nói thật Thừa Hỗ không có cảm giác gì nhiều, hắn chỉ là một con quạ đen nhỏ, liên quan gì đâu chứ?
Thực ra Thừa Hỗ đầu thai thành quạ đen đều là đi ngang hoàng thành, quạ đen chính là thần điểu đối với Ái Tân Giác La, ăn ngon uống tốt, nếu không hắn cũng không sống đến khi thành tinh.
Tới cũng tới rồi, làm gì được nữa đâu.
Thừa Hỗ vẫn luôn nghĩ thoáng, tiếc nuối đời trước, có thể đền bù rồi.
"Thừa Hỗ." Khang Hi sờ đầu trơn bóng của nhi tử, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy yếu không ít, tràn đầy đau lòng.
Khang Hi rất bận rộn, cho dù là hỏi thăm, cũng là bớt thời gian đến đây, rốt cuộc cũng có tình cảm đặc biệt đối với con vợ cả.
Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác mất mà tìm lại được, nguyên nhân là vì như thế, Khang Hi sai người đắp thảm lông lên người Thừa Hỗ, đóng gói mang đi.
Hắn không quên nói với cung nhân, nếu Hoàng Hậu tỉnh lại không nhìn thấy con, nói với nàng, mình mang đi rồi.
Khang Hi lúc này, mặc dù là cung nhân hầu hạ, thật ra cũng không tín nhiệm quá mức, nếu hầu hạ cẩn thận thật, Thừa Hỗ của hắn sẽ không nhiễm bệnh, không sai, là Khang Hi đang giận chó đánh mèo.
Ôm con về tới Càn Thanh Cung, nơi này có noãn các riêng, tuy đã là tháng tư, buổi tối kinh thành vẫn hơi lạnh, người lớn thì không sao, bệnh nặng mới khỏi như Thừa Hỗ, không chịu nổi lăn lộn.
Chờ hắn mang con đến đây, cung nhân đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là khϊếp sợ nhìn Khang Hi, ai từng thấy hoàng đế ôm con?
Khang Hi vì duy trì uy nghiêm hoàng đế của hắn, sẽ rất ít đi ôm con, khác với mọi khi, cảm giác mất mà tìm lại được, khiến một đường đến đây đều do một tay hắn ôm, Khang Hi bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Cho nên mặc dù có người nhìn cảm thấy kỳ lạ, cũng không ai dám nói gì, từ 14 tuổi Khang Hi tự mình chấp chính tới nay, quản lý nghiêm khắc người bên cạnh, ai cũng biết Khang Hi nói một không hai.
Thừa Hỗ ngủ mơ màng, trợn mắt nhìn thấy mặt a mã, dại ra hai giây, vươn tay béo, vỗ lạch cạch lên mặt Khang Hi, "A mã." Tiếp theo rụt tay lại, thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Khang Hi nhìn nhi tử làm chuyện xấu xong lại ngủ tiếp, thiếu chút nữa bật cười, tiểu tử này.
Luyến tiếc giáo huấn hắn, chỉ nhìn khuôn mặt gầy yếu, lần này chịu tội lớn, cẩn thận buông con, Khang Hi lại tiếp tục xem tấu chương.
Mỗi lần phê tấu chương, Khang Hi cảm thấy những lão già đó muốn hắn mệt chết, nếu không tại sao tấu chương vấn an cũng đưa tới trước mặt hắn.
Là vì cách quá xa, Khang Hi không thể ném tấu chương lên đầu bọn họ.
Buổi sáng Thừa Hỗ mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đổi chỗ, đầu nhỏ dùng hai giây khởi động, nhìn thấy mặt a mã, Thừa Hỗ chớp đôi mắt, lúc này a mã còn trẻ tuổi, hắn thò lại gần nhìn.
Thừa Hỗ vừa nhúc nhích, Khang Hi đã tỉnh lại, đối diện với ánh mắt to tròn của con trai, trong mắt tràn ngập tò mò.
"Thừa Hỗ tỉnh?" Khang Hi ngồi dậy, ôm nhi tử, sợ hắn bị lạnh.
Thừa Hỗ chưa trả lời, đã rơi xuống tay a mã, đây là gói bánh chưng đúng không?!
Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám, Khang Hi cho người vào, một hàng người hầu hạ, mỗi người đều có công việc riêng, có bưng chậu rửa mặt, có giơ khăn, sau đó còn cầm quần áo tắm rửa.
Cung nhân đương nhiên biết hoàng tử ở chỗ Khang Hi, phía sau là quần áo của hắn, Khang Hi kêu người thay cho Thừa Hỗ trước, miễn để hắn lại nhiễm phong hàn.
Sau đó là Khang Hi tự vắt khăn lông chà lau cho cậu nhóc, sau đó là ăn sáng, hắn cảm thấy không sao cả, hắn đói rồi, hoàng mã ma muốn nắm lỗ tai hắn.
"A." Thừa Hỗ ngoan ngoãn há mồm, không ngượng ngùng vì được a mã hầu hạ.
"Thật ngoan." Đúng thật đây là lần đầu tiên của Khang Hi, từ 8 tuổi lên làm hoàng đế, thiên hạ này tìm không ra người để hắn đút cơm.
Nga, con của hắn xem như người đầu tiên ở Đại Thanh.
Không chỉ bị đút đồ ăn, thậm chí Khang Hi còn phải tủm tỉm cười khen, đây tuyệt đối là điều Khang Hi không thể tin được.
"Hoàng Thượng, để nô tài làm cho? Ngài đừng để bị đói." Thái giám đứng bên cạnh trong lòng run sợ, Hoàng Thượng tranh công việc với bọn họ, kinh hãi kêu.
"Không cần, Thừa Hỗ sắp ăn xong rồi." Khang Hi cự tuyệt, không có ý cho thái giám làm.
"Thừa Hỗ no rồi, muốn ngạch nương." Thừa Hỗ tự giác sờ bụng, cự tuyệt ăn cơm tiếp, bởi vì Khang Hi khẩu vị thanh đạm, bữa sáng ăn theo khẩu vị Khang Hi, hắn cảm giác miệng mình quá nhạt, lấp đầy bụng là đủ rồi, không muốn khó xử bản thân.
Hưởng qua các loại mỹ thực đời sau, ăn canh suông quả thủy là được rồi, hắn chính là quạ đen thành tinh gặp qua việc đời.
"Ngạch nương con gần đây vất vả, phải để nghỉ ngơi nhiều." Khang Hi thấy nhi tử muốn ngạch nương, quyết định nói đạo lý với nhi tử. "Thừa Hỗ phải ngoan."
"Thừa Hỗ ngoan, ngạch nương nghỉ ngơi." Thừa Hỗ ra vẻ người lớn gật đầu, ngạch nương của mình thì mình đau lòng, lúc hắn sinh bệnh, nhớ rõ ngạch nương luôn ở bên cạnh.
"Đúng vậy, Thừa Hỗ của a mã ngoan nhất." Khang Hi không ngờ nhi tử dễ nói chuyện như vậy, lập tức cười khanh khách sờ đầu nhỏ của cậu bé.
Rốt cuộc Thừa Hỗ không phải con nít chân chính, khóc nháo là không thể nào, quạ gia không thể mất mặt như vậy được.
Vì để cậu bé yên lặng, Khang Hi phân phó người phía dưới chuẩn bị đầy đủ, đồ chơi ít nhất là mười mấy món, đừng nói chi là điểm tâm con nít thích ăn, đều là thiện phòng chuẩn bị tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không bị nghẹn.