Chỉ là sinh hoạt sau khi thành thân, hoàng đế kính trọng nàng, nhưng con thì khác, từ sau khi Thừa Hỗ hết bệnh, độ yêu thích của Huyền Diệp dành cho con, nếu không khéo, Thừa Hỗ sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác.Đây là điều mà một mẫu thân không thể nào chấp nhận, con Huyền Diệp lại nhiều, vậy cũng không phải thịt rơi từ trên người nàng xuống, lúc sinh Thừa Hỗ, thiếu chút nữa đã khó sinh, dưỡng dục một đứa bé không dễ, không chỉ là thân thể mà còn là tinh thần.
Vướng bận về con, thời khắc nào cũng liên lụy đến đầu óc nàng, đặc biệt là trong hậu cung.
Cũng chính vì lẽ đó mà Hách Xá Lí thị nhìn Khang Hi trông con, không đi theo Khang Hi lý luận, có Khang Hi nhìn, nàng có thể không cần ra tay mà vẫn rửa sạch được hậu cung, trước khi con bệnh nặng, luôn cảm thấy kỳ lạ, nhiều người chăm sóc như vậy, sao có thể xảy ra chuyện.
Phải biết rằng chỉ là chăm sóc Thừa Hỗ, đã là ba mươi mấy người vì Khang Hi rất coi trọng con vợ cả.
Nhưng chính như vậy, Thừa Hỗ vẫn bị bệnh, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng, nếu Thừa Hỗ không phúc lớn mạng lớn, nàng sẽ không còn được gặp lại con.
Giống như mẫu tử liền tâm, Thừa Hỗ duỗi tay cầm ngón tay Hách Xá Lí thị, khiến Hách Xá Lí thị vô cùng yên tâm, con nàng còn ở đây.
Khang Hi kêu Hách Xá Lí thị ở lại cùng dùng cơm, điều này đúng là hiếm thấy, chủ yếu là ngày thường Khang Hi không có cơ hội, hắn vội muốn chết, nào có phi tần dám quấy rầy.
Hoàng đế không lật thẻ bài, chủ động đi gặp hoàng đế, hành vi không có quy củ, sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
Mặc dù Hách Xá Lí thị là Hoàng Hậu, ngày thường nàng ít đặt chân đến Càn Thanh Cung, nếu không vì con, nàng cũng không thích tới đây, đừng nói chi là ở lại dùng cơm.
Hoàng Hậu và hoàng đế cùng dùng cơm, thiện phòng dùng hết công lực, không cho phép có sai lầm.
So với những người khác khẩn trương, Thừa Hỗ ăn vô cùng vui vẻ, ngạch nương bên trái, a mã bên phải.
Lúc này Khang Hi vẫn rất tiết kiệm, ngày thường ăn thanh đạm, vừa lúc thích hợp trẻ nhỏ, còn Hách Xá Lí thị không phải người khẩu vị nặng, một nhà ba người ăn cơm, hòa thuận vui vẻ.
Đặc biệt là có Thừa Hỗ, nếu không sao Khang Hi và Hách Xá Lí thị có thể ngồi bên cạnh hắn, là do tiểu tử này làm nũng yêu cầu.
Hắn đã sớm muốn thể nghiệm vui vẻ của dân thường, ngồi như vậy thật xa, khó chịu.
Thừa Hỗ dùng đũa không thuần thục, gắp đồ ăn cho ngạch nương, thấy Khang Hi nhìn chằm chằm tiểu tử, đúng là mẹ ruột, không sai chút nào.
Chắc là ánh mắt Khang Hi quá nóng, cuối cùng Thừa Hỗ cho a mã một ánh mắt, miễn cưỡng gắp rau dưa trước mặt cho Khang Hi, nhe răng cười nói, "A mã, ăn."
"Đa tạ." Khang Hi chờ nhi tử gắp đồ ăn, ngây người."Thừa Hỗ chúng ta thật ngoan." Hách Xá Lí thị thấy nhi tử mắt trông mong nhìn a mã, duỗi tay sờ đầu nhãi con nói.
"Dạ dạ, Thừa Hỗ ngoan nhất." Thừa Hỗ cảm thấy mỹ mãn, a mã ngu ngốc không khen hắn, thật sự là quá ngu ngốc, con nít phải được khen mới lớn nhanh.
Khang Hi không ngờ, còn có bước này ư, cứng đờ giơ tay, đặt trên đầu nhi tử béo, "Ừ, ngoan."
Thừa Hỗ: ...
A mã người không biết sờ đầu thì đừng sầu, cánh tay cứng đờ!
Ăn cơm xong, Khang Hi nắm tay nhi tử béo, cùng với Hoàng Hậu dạo quanh Ngự Hoa Viên, Thừa Hỗ nhìn thoáng qua a mã, đúng là thẳng nam sắt thép, không có một chút nhãn lực.
"Ngạch nương ngồi kiệu." Thừa Hỗ kiên trì muốn ngạch nương ngồi kiệu, ngạch nương của mình thì mình đau lòng, không cần tra nam!
Khang Hi còn buồn bực nói, "Sau khi ăn phải đi bộ một chút mới tốt cho cơ thể, hoa trong Ngự Hoa Viên cũng nở rồi."
"Ngạch nương đau chân." Ngạch nương chỉ vào giày, tuy nói Đại Thanh chưa có chuyện bọc chân nhỏ, nhưng đế giày chậu hoa cũng không dành cho người bình thường mang?
Nếu không tại sao lại biến mất ở đời sau, ngoại trừ một ít phim ảnh, quần áo đều tiến hóa thành sườn xám xinh đẹp.
Trong thẩm mỹ của Thừa Hỗ, các loại Hán phục tương đối đẹp, không giống trang phục phụ nữ Mãn Thanh, nhìn như cái ống trúc.
Đương nhiên, mỹ mạo của ngạch nương, dù quần áo xấu cũng không che đậy được!
Thừa Hỗ cảm thấy mình giống ngạch nương, lớn lên đẹp, không phải nói Khang Hi khó coi, tuổi trẻ mà, da đẹp, ngũ quan đoan chính thì không đến mức quá xấu.
Có thể kế thừa đại thống giống như Khang Hi, không thể nào quá xấu, ngoại trừ vóc dáng không quá cao, tóm lại phải đạt tiêu chuẩn trở lên.
Nhan sắc không cao, tuyệt đối là do kiểu tóc.
Không mấy ai có thể gánh nổi đầu trọc, Thừa Hỗ ưu sầu sờ đầu mình, chờ sau này tóc hắn giống a mã thì phải làm sao, phải tốn chút bạc tìm Tát Mãn hỗ trợ.
Ngẫm lại cũng không được, nhưng hắn thật sự không muốn biến thành đầu trọc đuôi chuột!
Ai, nhãi con sầu sắp rụng hết tóc rồi...
Dưới sự nhắc nhở của nhi tử béo, Khang Hi chú ý tới chân Hoàng Hậu, giày... Giày này đúng là cơ hơi bất tiện, tri kỷ như vậy không hổ là con hắn!
Thừa Hỗ: ???
Một nhà ba người đi Ngự Hoa Viên, Khang Hi nắm tay nhi tử tản bộ, Hách Xá Lí thị ở bên cạnh nhìn phụ tử hai người, nụ cười chưa từng biến mất.
Từng có kinh nghiệm lúc trước, bây giờ Khang Hi nắm tay nhi tử có thể nói là vô cùng thuận tay, chỉ thấy Thừa Hỗ tung tăng nhảy nhót, hắn nhíu mày, "Đi đàng hoàng."Ngày thường hắn có thể sủng con, nhưng khi có quy củ, không thể tùy ý con làm bậy.
"Như vậy sẽ cao lên." Thừa Hỗ trả lời đúng lý hợp tình.
"Ai nói với con?" Khang Hi nghiêm túc ngồi xổm xuống, đối diện nhi tử hỏi.
"Nằm mơ thấy." Thừa Hỗ không thể nói đời sau đều như vậy, muốn cao lên phải vận động nhiều, tốt nhất chính là chơi bóng rổ, cử tạ thì thôi, không có mấy người cao lên.
Khang Hi chau mày, lại là nằm mơ?