Cứ như vậy, lại một lần nữa trình diễn ở Càn Thanh Cung, Khang Hi tức giận phấn đấu phê duyệt tấu chương, Thừa Hỗ có tiểu thái giám hầu hạ ăn điểm tâm, hắn chỉ huy tiểu thái giám khác xếp gỗ.Đúng vậy, sức hắn quá nhỏ, không thể cố định trụ gỗ, cho nên cần người khác hỗ trợ, ngược lại khiến hắn có thể chơi được, lại không cần phí nhiều sức lực, quả thực một công đôi việc, đây là niềm vui của kẻ có tiền!
Nói đến Thừa Hỗ cũng chưa bao giờ nghèo, không nói trước hai tuổi rưỡi làm hoàng tử, qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, dù chuyển sinh thành quạ đen, quạ đen ở trong hoàng cung, vậy cũng là ăn uống ngon được hầu hạ.
Thừa Hỗ cũng chưa từng chịu khổ, sau này nhìn thấy Khang Hi khi dễ đệ đệ, hắn đi một vòng quanh tư khố Khang Hi, lấy vài món đồ, hết cách rồi, ăn mã thật sự quá nhiều thứ tốt.
Dù sau chờ sau khi Dận Chân kế vị, hắn không nhổ lông dê trong tư khố a mã nữa.
Mặc dù là như vậy, Thừa Hỗ cũng tích cóp không ít bảo bối sáng lấp lánh, giấu trong căn cứ bí mật, cho đến khi vương triều hủy diệt, hắn đem bảo bối ra ủng hộ người trẻ tuổi mà mình thưởng thức.
Khang Hi nhìn tư thế thoải mái của nhi tử béo, cảm thấy khó chịu, khi mình chăm chỉ làm việc, nhìn thấy một người thảnh thơi ăn điểm tâm, còn có cả người đút, bên trái là điểm tâm, bên phải là trà sữa ấm áp.
Đúng vậy, trà sữa là phải nóng, Thừa Hỗ tỏ vẻ, trà sữa nhất định phải nóng!
Cho nên dưới yêu cầu mãnh liệt của Thừa Hỗ, hắn rốt cuộc có được một ly trà sữa nóng đậu đỏ mềm mại, rất ngon luôn!
Đây mới gọi là cuộc sống!
"Uống ngon vậy sao?" Khang Hi nhìn biểu cảm của nhi tử béo, lấy trà sữa trong tay tiểu thái giám, uống một ngụm, phát hiện hương vị đúng là khác ngày thường, tuy hắn không thích đồ ngọt cho lắm, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt mỹ vị, bất tri bất giác, một ly trà sữa thơm nồng xuống bụng.
"???" Thừa Hỗ trơ mắt nhìn a mã uống từng ngụm, không chừa cho hắn một giọt, bắt đầu gào khóc, "Oa!!!"
Đó là khóc thiệt tình, nước mắt trào ra từ hốc mắt, rơi xuống vạt áo hắn.
Không xong...
Phản ứng đầu tiên của Khang Hi, một tay che lại một bên tai, sau đó đưa chén trà cho tiểu thái giám, "Mau dỗ đi."
Làm hoàng đế mà dỗ con nít được ư? Thái giám nhiều như vậy là để làm gì, Khang Hi ra mệnh lệnh, tất cả thái giám vây quanh Thừa Hỗ, bắt đầu dỗ a ca, dùng đồ chơi dỗ, cũng dùng điểm tâm dỗ.
Chỉ tiếc Thừa Hỗ thương tâm muốn chết, nào có rảnh mà quan tâm bọn họ, a mã hư!
"Làm sao vậy?" Hách Xá Lí thị đi thăm Tiểu Phúc tấn, nghe nói Hoàng Thượng dẫn theo a ca, quyết định lại đây xem nhi tử, kết quả, còn chưa vào cửa, đã nghe được động tĩnh nhi tử nhà nàng gào khóc.
Nàng sốt ruột vào, phải biết rằng con trai của nàng nàng hiểu biết nhất, tính tình giống mình, ngày thường mặc kệ lăn lộn thế nào cũng rất ít khóc nháo, khóc tê tâm liệt phế tới vậy, sao Hách Xá Lí thị có thể không vội.Khang Hi xấu hổ, chọc nhi tử béo khóc bị lão bà bắt gặp.
Thừa Hỗ hai mắt đẫm lệ thấy ngạch nương tới, duỗi tay muốn được ôm, hắn muốn tìm Ô Khố mụ mụ cáo trạng!
Hắn biết, nếu ngạch nương không tới, mình không thể chạy ra cáo trạng.
Thật là trùng hợp!
Trời cao chú định, hắn muốn đi tìm Ô Khố mụ mụ cáo trạng!
Hách Xá Lí thị không biết tâm tư tiểu nhãi con, chỉ là đau lòng bế nhi tử lên, mới mấy ngày, sao lại thấy tiểu nhãi con nặng hơn?
Nga, không quan trọng, Hách Xá Lí thị nhìn trượng phu, ánh mắt như đang dò hỏi, người khi dễ nhi tử thế nào?
"Chỉ uống chút trà sữa của hắn." Khang Hi nói đầy vô tội, "Nhìn đi, còn cả một bình lớn."
Hách Xá Lí thị nghe trượng phu nói, khó tin chớp mắt, là nàng bị ảo giác?
"Hư!" Thừa Hỗ nghe a mã thừa nhận, còn là chính miệng thừa nhận! Lập tức vươn móng vuốt béo, chỉ vào Khang Hi phẫn nộ nói.
"Hoàng Thượng, sao người có thể làm vậy." Hách Xá Lí thị dở khóc dở cười, bởi vì nhi tử muốn thiện phòng làm ra trà sữa ngọt, nên nàng phân phó xuống dưới, không thể cho con uống nhiều, không phải là Hách Xá Lí thị không cho ăn nhiều đường, mà là biết ăn ngọt nhiều, dễ sâu răng.
Đau răng không phải bệnh, nhưng đau thì phải chịu khổ, Hách Xá Lí thị từng gặp có người lăn lộn vì đau răng, cho nên không hy vọng Thừa Hỗ nhỏ tuổi mà cũng bị.
Đặt ra ba điều không thể uống trà sữa với Thừa Hỗ, không thể ăn nhiều điểm tâm, đều có số lượng, tuyệt đối không có nhiều hơn.
Tiểu thái giám bên cạnh hắn, đều nghe theo phân phó của Hách Xá Lí thị, tuân theo kĩ càng.
Lúc này Khang Hi uống sạch trà sữa của tiểu nhãi con, khiến tiểu nhãi con bùng nổ, hắn quý trọng trà sữa cỡ nào, bị a mã uống sạch.
Đúng là Trư Bát Giới ăn nhân sâm! Không biết mùi vị!
Sau khi nghe Hách Xá Lí thị giải thích Khang Hi mới biết được, tại sao nhi tử béo nhà hắn khóc thảm tới vậy, hắn uống hết phần hôm nay của nhi tử béo, biết sai mà sửa chính là a mã tốt, Khang Hi tỏ vẻ sẽ bồi thường, nhưng dưới ánh mắt của Hoàng Hậu, cũng không bồi thường trà sữa, đương nhiên, Thừa Hỗ cũng không cần trà sữa.
Hắn không phải đồ ngốc!
Dù a mã bồi thường hai phần trà sữa, cũng không vào miệng hắn được, ngạch nương quy định mỗi ngày chỉ được một ly, hôm nay đã uống hơn một nửa, không lỗ.
Hắn chính là bảo bối ngoan của ngạch nương, không thể cãi lại ý ngạch nương, đương nhiên, nói ngầm, vẫn là có.
Chỉ là đối với một đứa nhỏ hơn hai tuổi mà nói, đó là chuyện không thể nào, nếu mà hắn có thể hóa thân thành quạ đen thì còn được, giống như bây giờ, đừng hòng nghĩ.
Tất cả cung nhân bên người đều nghe theo lời ngạch nương, ai bảo ngạch nương hắn là Hoàng Hậu chứ (kiêu ngạo).
Khang Hi cũng sủng nhi tử béo nhà mình, nếu không trong hậu cung này, ai có thể mắng hắn, trừ phi là không muốn sống nữa, cũng chỉ có nhãi con của mình, mới có thể kiêu ngạo như vậy.