Thừa Hỗ trọng sinh nên mặc kệ, nhưng mà a mã gian trá, dùng góc độ xảo quyệt đến mức hắn không thể phản bác, chỉ có thể nhịn.Hách Xá Lí thị nhìn ra khát vọng trong mắt nhi tử, chủ động tiến lên, duỗi tay sờ đầu tiểu nhãi con, "Hôm nay có vui không?"
"Vui lắm, a mã không ngoan không uống sữa, con uống hết sạch." Thừa Hỗ kiêu ngạo, còn không quên cáo trạng.
"Nga? Thừa Hỗ của chúng ta ngoan vậy sao?" Hách Xá Lí thị biết dỗ trẻ nhỏ, nghe nhi tử nói, ra vẻ kinh ngạc nói.
"Dạ dạ." Thừa Hỗ còn đắc ý liếc Khang Hi, Khang Hi đen mặt, sợ là nhi tử béo lại ngứa da.
Khang Hi thanh giọng nói, "A mã đã là người lớn, có thể không uống."
"Không uống không cao lên được." Thừa Hỗ nhìn hắn, lời nói thấm thía.
???
Khang Hi không ngờ, nhi tử sẽ nhảy ra một câu như vậy, "Con nghe từ đâu?"
"Ngủ nên biết." Thừa Hỗ không thể nói, là bị đời sau ảnh hưởng, dù sau trước khi hắn trọng sinh còn nhìn thấy một đứa bé, bác sĩ đoán sẽ cao hơn 1m7, không ai ngờ rằng, hắn cuồng uống sữa bò cùng với vận động nên cao hơn 1m8, mọi người sợ ngây người.
"Sao ta lại không biết ngủ là có thể biết được." Khang Hi cạn lời, nhưng mà ngẫm lại lần trước, hình như nhi tử béo cũng nói là mơ thấy, hay là giấc mơ của nhi tử béo khác với người thường?
"Hôm nay Hoàng Thượng không xem sổ con?" Hách Xá Lí thị làm Hoàng Hậu, vẫn có nghĩa vụ đốc xúc, không thể nhìn hoàng đế mê muội mất đi ý chí.
"Lát nữa xem, là do đang chơi cùng Thừa Hỗ." Khang Hi ngượng ngùng cười, chủ yếu là không ngờ tới, đồ chơi dựa theo yêu cầu nhi tử sẽ thú vị tới vậy, vô ý trầm mê.
Còn bị lão bà bắt gặp, cũng may Khang Hi tương đối trấn định, rốt cuộc tám tuổi đăng cơ, đối mặt với nhiều lão nhân, phải biết rằng những lão nhân đó đều là nhân tinh, quyền thần tồn tại, một ánh mắt cũng khiến người ta có cảm giác áp bách, đừng nói chi Ngao Bái lúc trước bị hắn xử lý.
Hắn có thể mặt không đổi sắc mượn sức những người khác xử lý Ngao Bái, dù có chút kỹ thuật diễn, nhưng lúc trước Ngao Bái cũng đủ tự đại, nếu không Khang Hi cũng không dễ dàng đắc thủ.
Đối với chuyện sủng con, Khang Hi có thể nói là không có điểm mấu chốt, nga, trước mắt hắn chỉ có một đứa chơi cùng, không sủng hắn thì sủng ai được.
Tựa như hắn tò mò với người truyền giáo, Khang Hi cũng mặc hắn, Thừa Hỗ tò mò dò hỏi Nam Hoài Nhân các loại vấn đề thiên mã hành không, cuối cùng còn quấn lấy Nam Hoài Nhân muốn xem hạt cát.Người bên cạnh Khang Hi sầu chết mất, từ đáy lòng cảm thấy người nước ngoài không có ánh mắt, dỗ con nít còn không biết, cuối cùng còn tìm việc cho bọn họ, tìm hạt cát tới.
Thừa Hỗ dẫn đường, dù sao không ai hoài nghi trẻ con như hắn, bảo bối hơn hai tuổi có ý xấu gì được đâu, chỉ là tò mò đại thúc người nước ngoài từ đâu tới.
Tìm hạt cát tới là bước đầu tiên, rốt cuộc, không có cửa kính trong suốt bảo vệ, hắn thực xin lỗi những tiểu thuyết xuyên qua!
Trong đầu nhớ kỹ cách làm, đều là những thứ hắn từng làm trong lúc nhàm chán mà không cần dùng đến điện.
Làm quạ đen hiểu khoa học, được lắm đó!
Cố tình ở chỗ a mã không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không hắn sẽ không được ở Càn Thanh Cung, mà ở chỗ trừ yêu.Đương nhiên, Thừa Hỗ cũng không sợ hãi những thứ đó, đời sau cũng không nghe nói động vật thành tinh, có thể nói hắn tồn tại là độc nhất vô nhị.
Huống chi là hắn trọng sinh chứ không phải đoạt hồn, nhưng có thể giấu giếm, thì giấu giếm vẫn tốt hơn, nhìn kết cục bi thảm của những đệ đệ, nên thôi đi.
Nói đến đệ đệ...
"A mã, thăm đệ đệ." Thừa Hỗ muốn đi thăm đại đệ đệ Bảo Thanh, Bảo Thanh đã sinh ra, Bảo Thành còn xa không?
Dù sao hạt cát có người đi chuẩn bị, hắn làm hoàng tử cũng không cần nhìn chằm chằm, phía dưới có rất nhiều người đi giải quyết vấn đề cho hắn, hắn chỉ cần làm nũng trước mặt a mã và ngạch nương là được.
Nhi tử béo nhắc tới việc muốn thăm đệ đệ, Khang Hi cũng không cự tuyệt, thương huynh đệ là chuyện không tồi trong mắt Khang Hi, bởi vì hắn làm hoàng đế sớm, không thân cận với các huynh đệ, mọi người đều vì vấn đề thân phận, không dám tới gần hắn.
Hơn nữa nếu không vì Thang Nhược Vọng, thậm chí không thể lướt qua Phúc Toàn trở thành hoàng đế, rõ ràng hai người chỉ kém một tuổi, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ nhớ tới, hắn ta có không cam lòng hay không?Nhưng nhớ tới tính cách Phúc Toàn, chỉ là mình nghĩ nhiều thôi.
Ngẫm lại Bảo Thanh sinh ra cũng được mấy ngày rồi, đi xem cũng phải, Khang Hi mang theo nhi tử béo ra cửa, trời tháng ba vẫn còn hơi lạnh, hắn bọc Thừa Hỗ thành hình cầu.
Từ xa nhìn lại, không biết còn tưởng rằng một đống biết đi, Thừa Hỗ không muốn bị ôm, đề nghị tự xuống đất đi, kết quả bởi vì mặc quá nhiều, đi rất là chậm.
"A mã!" Thừa Hỗ khó tin, cha ruột của hắn chính là thẳng nam!
Sao ngạch nương lại gả cho tra nam này?!
"Sao vậy?" Khang Hi quay đầu lại chỉ chờ tiểu tử này năn nỉ hắn, đồ lùn, còn muốn tự đi, chân ngắn làm sao đi nhanh được?
Quá xem thường chân ngắn rồi...
"Nắm nắm." Thừa Hỗ vươn tay nhỏ, muốn a mã nắm.
Khang Hi tức giận nhìn hắn, nhưng vẫn vươn tay, tay tiểu nhãi con bụ bẫm mềm mại không xương, nóng hổi, hơn nữa cảm giác vô cùng thần kỳ.
Tay Thừa Hỗ nằm trong tay Khang Hi, tự nhiên để a mã kéo hắn đi, thoải mái!
Tiếp theo, Thừa Hỗ sợ hãi kêu, "Nha!"
Đúng vậy, đi không bao lâu, Khang Hi mất kiên nhẫn, tốc độ chậm rì của nhãi con, quá tra tấn người khác, hắn bế nhãi con khiêng lên vai đi nhanh.
"A a a a~" Thừa Hỗ bị a mã khiêng, theo bước đi của Khang Hi, giọng hắn cũng thay đổi theo.
A mã hư!!!