Nóng quá...Trong tiểu noãn các ở Khôn Ninh Cung, tất cả cung nhân đều bận rộn, liên tục giặt khăn bưng nước, trong đó một vị mặc quần áo không hề hoa lệ, tuy đơn giản nhưng cũng không giấu được tuổi trẻ sáng rọi, sắc mặt tiều tụy đang nghiêm túc đắp khăn ướt lên người đứa bé.
"Thừa Hỗ, Thừa Hỗ của ngạch nương." Nữ tử rơi lệ, sờ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của đứa bé.
"Hoàng Hậu nương nương bớt sầu, a ca, a ca sẽ không sao." Ma ma đau lòng nhìn nữ tử, vì chăm sóc con, đã mấy ngày nàng không ngủ, tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi.
"Ngươi kêu ta bớt sầu thế nào? Thừa Hỗ của ta còn nhỏ thế này." Hách Xá Lí thị duỗi tay xoa nhẹ mặt nhi tử.
Bệnh trên người con, đau ở thân nương.
Ngạch nương?
Thừa Hỗ chỉ cảm thấy xưng hô này thật xa lạ, nhưng hắn không muốn rời xa cái ôm ấm áp này, cho nên bằng vào bản năng, Thừa Hỗ cọ đôi tay mềm mại.
"A ca có phản ứng!" Hách Xá Lí thị nhận ra hành động của nhi tử, bất ngờ trừng to hai mắt, bất chấp lễ nghĩa, cao giọng kêu, "Thái y!"
Noãn các vốn dĩ nhỏ bé, vài người ùa vào, bọn họ chờ bên ngoài từ sớm, thấp thỏm vì bệnh của hoàng tử, tuổi mụ là 4, thực ra chỉ hơn hai tuổi, rất là buồn rầu.
Có hắn, với bệnh này, kê thuốc mạnh chỉ sợ mất mạng nhỏ của hoàng tử, còn thuốc nhẹ thì không đúng bệnh, chỉ có thể kéo dài.
Hoàng tử sốt cao nên hôn mê bỗng có phản ứng, các thái y trán đầy mồ hôi, không tại sao hết, chỉ sợ tiểu hoàng tử hồi quang phản chiếu, bọn họ không có trái ngon để ăn.
Đây chính là con vợ cả duy nhất của Hoàng Thượng và hoàng hậu, có một chút sơ suất nào, bọn họ sẽ mất đầu!
"A ca, hạ sốt!" Ma ma đổi khăn lông trên đầu Thừa Hỗ kinh hỉ hô.
Bởi vì sợ người trẻ tuổi làm không vừa ý, đều là ma ma bên người Hoàng Hậu thay khăn lông cho hoàng tử, Hách Xá Lí thị nghe vậy lập tức đứng lên, giờ phút này, Hoàng Hậu nên có dáng vẻ thế nào, đều mất sạch hết rồi!
"Thừa Hỗ, Thừa Hỗ của ngạch nương." Hách Xá Lí thị ôm con không buông tay, đầu tiên là sờ trán con, dùng cằm chạm vào trán con, xác nhận hạ sốt thật.
Lúc này thái y mới lại đây, kiểm tra hoàng tử, mặt không giấu được ý cười, "Hạ sốt, uống thuốc vài lần nữa là khỏi hẳn."
Đối với tin a ca hạ sốt, không có ai vui mừng hơn thái y, xem như đầu được bảo vệ.
Tuy Khang Hi không tàn bạo như các hoàng đế khác, nhưng nếu nhi tử mất, biết đâu chừng sẽ cho bọn họ chôn cùng.
Cũng may, a ca không sao.
Hách Xá Lí thị nhanh chóng sai người thông báo cho Hoàng Thượng, nói nhi tử hạ sốt, Hách Xá Lí thị không ngủ mấy ngày, Khang Hi cũng như thế, hắn tự mình chấp chính không lâu, những lão già trên triều đình ỷ mình lớn tuổi, khi dễ hắn trẻ tuổi nên Khang hi càng phải nỗ lực nhiều hơn.
Nghe tin nhi tử hạ sốt, Khang Hi ném công việc sang một bên, chạy tới noãn các Khôn Ninh Cung, vì thuận tiện chăm sóc con trai, Hoàng Hậu đã chuẩn bị riêng chỗ này.
"Thừa Hỗ thế nào?" Khang Hi vừa bước vào đã hỏi một cung nhân."Hồi Hoàng Thượng, a ca đã tỉnh." Cung nhân bị bắt, chỉ có thể cúi đầu, thành thật trả lời.
Khang Hi nghe thấy, buông hắn ra, bay thẳng vào trong, nhìn thấy nhi tử bảo bối, đang làm nũng trong lòng ngạch nương, thuốc đó thật sự rất đắng.
"Không được, cần phải uống, như vậy mới nhanh hết." Hách Xá Lí thị đau lòng nhi tử, nhưng hắn vừa mới hạ sốt, thân thể còn rất suy yếu, không uống thuốc là không được.
"Nương nương, dùng chút cháo đi, đã một ngày rồi ngài không ăn gì." Ma ma đau lòng nói.
"Ngạch nương, muốn." Nhất định là Thừa Hỗ kế thừa ưu điểm của cha mẹ, tuổi còn nhỏ đã nói chuyện rõ ràng, bởi vì sinh bệnh nên hơi gầy yếu, khiến Hách Xá Lí thị không đành lòng cự tuyệt hắn, muốn ăn cái gì, chứng minh cơ thể bắt đầu hồi phục, Hách Xá Lí thị gật đầu với ma ma.
Lúc này Hách Xá Lí thị mới phát hiện sự tồn tại của Khang Hi, lập tức mỉm cười nói, "Hoàng Thượng."
"Thừa Hỗ thế nào? Đỡ hơn chưa?" Khang Hi đến gần một bước, nghe nhi tử hạ sốt, rốt cuộc đỡ lo hơn.
"..." Thừa Hỗ ngốc nghếch nhìn Khang Hi cao lớn, ít nhất trong mắt đứa bé hai tuổi, a mã của hắn nhất định cao lớn, không biết thế nào, chui vào lòng ngạch nương, dẫu cổ.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Khang Hi há hốc mồm, hỏi.