Triệu Khả Nhiên theo
thanh âm nhìn lại, nam tử một thân cẩm bào màu tím đang từ từ đi đến chỗ các nàng. Ngũ quan tuấn dật, tóc dài bay lên, cẩm bào màu tím phụ trợ
cho bóng dáng cao lớn thon dài của hắn. Cổ tay áo cùng cổ áo thêu tơ
vàng, thể hiện thân phận cao quý, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ ra sự
tao nhã, tất cả hành động đều thuyết minh nam tử này sinh ra không phú
cũng quý.
“Uyển Nhu, sao mua một chiếc trâm cài lại lâu như vậy
a?” Nam tử đi lên phía trước hỏi, không chú ý tới Triệu Khả Nhiên đang
đứng một bên.
Uyển Nhu.
Nghe cái tên này, Triệu Khả Nhiên
cảm thấy rất quen thuộc… Uyển Nhu, Vân Uyển Nhu, đúng rồi, Vân Uyển Nhu. Triệu Khả Nhiên linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới tên nữ tử trước
mắt, Vân Uyển Nhu. Vân Uyển Nhu, hòn ngọc quý trên tay Vân tướng, cũng
giống như Triệu Khả Nhân, là một trong tứ đại mỹ nhân kinh thành, xuất
thân cao quý, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, là một mỹ nhân tài mạo song
toàn.
Vân Uyển Nhu nhìn thấy tử y nam tử, ánh mắt ngoan độc đầy ý cướp đoạt, chiếm hữu vừa nãy lập tức rút đi, trong mắt tràn đầy nhu
tình cùng ái mộ.
“Còn không phải nàng, muốn cùng tiểu thư chúng
ta đoạt trâm cài.” Vân Uyển Nhu còn chưa mở miệng, nha hoàn Băng nhi bên cạnh nàng nhanh chóng giành trước mở miệng cáo trạng.
Nghe cáo trạng nhanh nhảu độc ác của nha hoàn này, Triệu Khả Nhiên lạnh lùng cười, cũng không phản bác.
Vân Uyển Nhu cũng ảo não trừng mắt nhìn Băng nhi, rồi làm nũng lôi kéo cánh tay tử y nam tử, nũng nịu nói: “Dật ca ca, không có việc gì, ta đã mua
được, chúng ta hiện tại đi thôi!”
Nói xong, vội vàng kéo tử y nam tử rời đi, nàng không muốn Dật ca ca chú ý tới nữ tử trước mắt, mới vừa nãy, Dật ca ca đã bị nàng ta hấp dẫn, nàng tuyệt đối sẽ không để hai
người có cơ hội chạm mặt. Nhưng sự thật cố tình không như nàng mong
muốn, tử y nam tử vẫn nhìn thấy Triệu Khả Nhiên.
Tử y nam tử nhìn thấy Triệu Khả Nhiên liền sửng sốt một chút, rất nhanh một đạo ánh sáng liền thay thế kinh ngạc. Kỳ thực, thời điểm nữ tử trước mắt này đang
dạo phố, hắn cũng đã chú ý tới nàng, chẳng phải bởi vì dung mạo nàng
xinh đẹp cỡ nào, mà là bởi vì vừa rồi khi dạo phố, ánh mắt đơn thuần vui vẻ của nàng đã hấp dẫn hắn.
Nữ tử trước mắt ngũ quan cũng không xuất chúng, nhưng thần sắc của nàng đạm mạc yên tĩnh, con ngươi đen như mực giống như đầm nước sâu, nhìn không ra cảm xúc dao động khiến người
khác khi nhìn nàng không tự giác sẽ bị hút vào đôi mắt đó, dường như có
cảm giác bị nàng nhìn thấu hoàn toàn. Khóe miệng cong lên nở nụ cười như có như không châm chọc cùng nghiền ngẫm, vẻ mặt này, cái loại tự tin
cùng thái độ thản nhiên bình tĩnh, dường như tất cả mọi thứ ở trước mặt
nàng đều có vẻ nhỏ bé.
Thấy tử y nam tử trước mắt nhìn mình chằm chằm, Triệu Khả Nhiên cảm thấy không thoải mái, mày cũng không tự giác nhíu lại.
“Dật ca ca.” Vân Uyển Nhu xinh đẹp lôi kéo cánh tay tử y nam tử, tiếng nói
thật ngọt ngào, kiều mỵ. Có vẻ vô cùng thiên chân khả ái, nhưng ánh mắt
khi nhìn về phía Triệu Khả Nhiên lại tràn ngập hơi thở lạnh như băng.
Triệu Khả Nhiên thấy ánh mắt của Vân Uyển Nhu, cảm giác buồn cười, cũng không phải nàng muốn Dật ca ca của nàng ta nhìn nàng chằm chằm, Vân Uyển Nhu
kia làm gì đối với nàng lại đầy địch ý như vậy, lại nói, nam tử kia cứ
nhìn nàng thế, nàng cũng cảm thấy thật chán ghét, được không?
“Lung Nhi, chúng ta đi.” Triệu Khả Nhiên xoay người sẽ rời đi.
“Vị cô nương này chờ một chút.” Tên tử y nam tử kia đuổi theo. “Tại hạ Tư Đồ Dật, xin hỏi phương danh của tiểu thư là gì?”
Tư Đồ Dật. Triệu Khả Nhiên sửng sốt một chút, Tư Đồ là họ hoàng gia, tử y
nam tử trước mắt hiển nhiên là người trong hoàng thất, nàng cũng không
muốn cùng người trong hoàng thất có liên quan gì. Lại nói, Vân Uyển Nhu
nhất định là có tình cảm với nam tử này, nàng cũng không muốn chọc vào
phiền toái.
“Tiểu nữ còn có việc, sẽ không quấy rầy nhị vị, trước cáo từ.” Triệu Khả Nhiên tựa như không nghe thấy câu hỏi của tử y nam
tử, chỉ đáp lễ, rồi mang theo Lung Nhi vội vàng ly khai.
Tư Đồ
Dật nhìn bóng lưng Triệu Khả Nhiên rời đi, nhanh chóng thu hồi tầm mắt,
tuy rằng hắn cảm thấy Triệu Khả Nhiên thật đặc biệt, nhưng cũng không
hơn, lại nói, xem bộ dáng vị cô nương kia, dường như cũng không muốn kết giao cùng hắn, thế thì hắn cần gì phải cưỡng cầu!
Vân Uyển Nhu nhìn Tư Đồ Dật, lập tức tiến lên giữ chặt tay hắn, vui vẻ rời đi.
Mà ở vị trí cửa sổ của một ghế lâu trên lầu hai của một tửu lâu, một nam
tử mặc trường bào màu trắng, đem tất cả mọi chuyện xảy ra vừa nãy thu
vào trong mắt. Nam tử khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, gắt gao
nhìn chăm chú vào bóng lưng Triệu Khả Nhiên, trong mắt mang theo nhu
tình cùng sủng nịch.
Nam tử kia đúng là bạch y nam tử ngày đó ban đêm lẻn vào khuê phòng Triệu Khả Nhiên. Thẳng đến khi bóng dáng Triệu
Khả Nhiên hoàn toàn biến mất ở góc đường, nam tử mới thu hồi tầm mắt.
Thật sự là vật nhỏ đáng yêu, rõ ràng thích chiếc trâm cài kia, lại không
cùng người khác tranh đoạt, hơn nữa thời điểm nghe thấy tên Nhị ca, nàng lại thầm né tránh, một chút ý tứ kết giao cũng không có. Nếu đến lúc
hắn cùng nàng gặp mặt, có phải nàng cũng sẽ né tránh hắn giống như vậy
hay không?
Liên tưởng đến điều này, mày nam tử nhanh chóng nhíu
lại, trong ánh mắt để lộ ra một tia không hờn giận. Hắn tuyệt đối sẽ
không để nàng trốn tránh hắn. Nam tử âm thầm hạ quyết tâm.
Ở đầu đường bên kia --
“Tiểu thư, thật là đáng tiếc nga!” Lung Nhi thở dài một hơi. “Trâm cài kia
xinh đẹp như vậy, nhưng lại bị đoạt mất. Tiểu thư, nàng kia cũng quá mức ương ngạnh, người đã cầm trên tay rồi, nàng lại có thể trực tiếp cướp
đi.”
Triệu Khả Nhiên mỉm cười, cũng không để ý. “Cũng chỉ là một
chiếc trâm cài mà thôi, nàng nếu thích, chúng ta tặng cho nàng thì có
sao đâu? Không có chuyện gì xảy ra tất yếu có chỗ tốt, ta cũng không
muốn cùng bọn họ kết thù.”
“Bọn họ?” Lung Nhi thấy kỳ quái. “Tiểu thư nói bọn họ là chỉ --”
“Hoàng y nữ tử là nữ nhi của Vân tướng, tử y nam tử kia, thân phận càng hiển
hách hơn.” Triệu Khả Nhiên giải thích: “Hắn họ Tư Đồ, cho nên hắn là
người hoàng thất. Cùng bọn họ kết thù, đối với chúng ta trăm hại mà
không một lợi.”
“Oa, không ngờ thân phận bọn họ lại hiển hách như vậy a!” Lung Nhi vỗ vỗ ngực, hoàn hảo vừa rồi bọn họ nhanh chóng rời
đi. “Tiểu thư, chúng ta hiện tại phải về phủ sao?”
“Khó được khi ra ngoài một chuyến, chúng ta đến nhà sách đi! Ta muốn mua mấy quyển sách.”
Nói xong, hai người liền hướng phương hướng nhà sách đi đến.
Ngay tại thời điểm Triệu Khả Nhiên ở bên ngoài, ở Xuân Huy viên, Linh Nhi lại không hề thành thật.
Linh Nhi trước đó vài ngày bị phạt ăn đau, vài ngày nay chính xác nhu thuận
hơn, an phận làm việc của mình, không dám có điều chậm trễ.
Nhưng nàng là nô tì được nuông chiều như vậy, làm sao có thể toàn tâm toàn ý
hầu hạ chủ tử? Sau khi Triệu Khả Nhiên mang theo Lung Nhi ra phủ, nàng
trở nên lớn mật hơn. Hơn nữa những lời Triệu Khả Nhiên nói với nàng
trước khi đi, càng làm cho lá gan nàng to hơn, lẳng lặng bước vào khuê
phòng của chủ tử.
Khuê phòng Triệu Khả Nhiên sạch sẽ, đồ vật
trang trí cũng cao quý thanh lịch. Tuy rằng Triệu Khả Nhiên không xuất
chúng, nhưng dù sao nàng cũng là đích trưởng nữ phủ Thái sư, ăn mặc chi
phí so với thiên kim tiểu thư nhà quan gia bình thường tốt hơn rất
nhiều. Quần áo lăng la tơ lụa, trang sức tinh xảo cao quý, nhiều không
đếm xuể. Mỗi một thứ đều là đồ nữ hài thích.
Nhìn mọi thứ đều là
đồ quý giá, trong lòng Linh Nhi bất bình. Đại tiểu thư không xinh đẹp,
tài năng cũng không xuất chúng, chỉ vì sinh ra có gia thế tốt, mới có
được nhiều thứ tốt như vậy. Mà bản thân nàng bộ dạng còn xinh đẹp hơn so với Đại tiểu thư, lại bởi vì xuất thân thấp kém, chỉ có thể làm nha
hoàn, khắp nơi phải tìm cách lấy lòng chủ tử. Nếu nàng cũng có thể được
sinh ra trong gia đình giàu có quyền quý, thật là tốt biết bao a!
Nhìn tất cả đồ vật trước mắt, Linh Nhi nổi lên lòng tham xấu xa.
Trong phòng cũng không có người nào, Linh Nhi nhẹ nhàng mở hộp đựng trang sức của Triệu Khả Nhiên ra, trái xem phải chọn, cuối cùng lấy một chiếc
trâm cài khắc hoa mẫu đơn quý giá giấu ở trên người.
Tất cả mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, Linh Nhi cẩn thận đóng chặt cửa, nhìn xung quanh một chút, rồi đi ra ngoài.
Thật ra Linh Nhi dám làm như thế, đơn giản bởi vì Triệu Khả Nhiên bình
thường trang điểm rất ít khi mang nhiều đồ trang sức. Những thứ đặt
trong hòm, nàng căn bản cũng không để ý rằng mình có bao nhiêu trang
sức, thiếu một, hai món như vậy, cũng sẽ không bị phát hiện . Trâm cài
giống nhiều như vậy, Triệu Khả Nhiên nhiều hơn hai, thiếu đi một chiếc,
nàng cũng không biết. Hơn nữa, Triệu Khả Nhiên dường như chưa từng mang
chiếc trâm cài này, vậy chứng minh rằng nàng không thích nó, cho dù
không thấy, nàng cũng sẽ không quá để ý.
Linh Nhi trong lòng yên
lặng tính toán làm thế nào để nhanh chóng mang trâm cài đi cầm, dù sao
nếu luôn để trên người, nếu như bị phát hiện, sự tình sẽ không tốt lắm.
Tuy rằng nàng không sợ bị Triệu Khả Nhiên phát hiện. Nếu buổi sáng hôm
nay Triệu Khả Nhiên không nói với nàng những lời thấm thía đó, nàng nhất định không dám làm như thế này. Nhưng dựa theo biểu hiện của Triệu Khả
Nhiên sáng nay, nàng vẫn được Triệu Khả Nhiên tin tưởng, cho nên nàng
hiện tại làm việc càng thêm không biết sợ.
Cũng không biết Linh
Nhi rất tinh mắt, hay là nói vận mệnh của nàng bất hạnh, nhiều đồ trang
sức như vậy không ăn trộm, lại cố tình trộm chiếc trâm cài kia. Chính
xác là bình thường Triệu Khả Nhiên không mang chiếc trâm cài này, nhưng
cũng không phải là do không thích.
Vả lại, hiện tại Triệu Khả
Nhiên đã không còn là Triệu Khả Nhiên trước kia, một chiếc trâm cài như
vậy, cũng đủ để nàng rơi vào vạn kiếp bất phục.