Chương 228: Lung nhi xuất giá

“Cái... cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Y Lâm nhất thời trợn to hai mắt, sợ hãi trong mắt càng lớn, “Vương, vương phi, người... không phải người đã đồng ý với cô, sẽ không, sẽ không trừng phạt ta sao?”

“Ngươi còn nhớ rõ bổn vương phi vừa nói cái gì không?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, nhưng lời nói ra vô cùng lạnh nhạt, “Vừa rồi bổn vương phi đích xác là đồng ý với Trần ma ma, sẽ không để cho ngươi và người nhà của ngươi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cho tới bây giờ bổn vương phi cũng chưa đồng ý sẽ bỏ qua cho bọn ngươi.”

“Vương, vương phi.” Nhìn nụ cười Triệu Khả Nhiên, nghe lời nói lạnh lẽo của nàng, trong lòng Y Lâm chỉ cảm thấy run sợ. Hiện tại nàng thật sự hối hận, nếu nàng không vào vương phủ, vậy thì sẽ không có chuyện hôm nay. Nếu như vừa mới bắt đầu, nàng không có si tâm vọng tưởng như vậy, tất cả mọi thứ ở hiện tại cũng sẽ không xảy ra.

Hiện tại, nàng căn bản không biết rốt cuộc vương phi muốn đối phó nàng như thế nào. Hơn nữa nàng nhớ lại cam kết vừa rồi của vương phi, vương phi không có nói qua muốn xử trí nàng thế nào. Còn nữa, người nhà của nàng, người nhà của nàng sẽ như thế nào đây?

“Vương phi, người nhà của nô tỳ, người muốn đối phó với người nhà nô tỳ như thế nào?” Y Lâm vội vã hỏi, “Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến người nhà của nô tỳ, cầu xin vương phi bỏ qua cho bọn họ.”

“Bây giờ ngươi còn có thời gian lo lắng bọn họ!” Khóe miệng Triệu Khả Nhiên lộ ra nụ cười châm chọc, “Nếu trong lòng ngươi thật sự có bọn họ, ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy. Ngươi nên nhớ, nếu người nhà của ngươi xảy ra chuyện, tất cả đều là lỗi của ngươi.”

“Không cần! Vương phi, van cầu người, đại phát từ bi, bỏ qua cho người nhà của nô tỳ!” Y Lâm vừa dập đầu vừa cầu xin, “Người nhà nô tỳ là vô tội, người tha cho bọn họ đi! Cho dù trừng phạt nô tỳ như thế nào, nô tỳ cũng nguyện ý chịu đựng. Cho dù người muốn mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng không có một câu dị nghị.”

Y Lâm vừa khóc vừa dùng lực dập đầu, rất nhanh, khiến cái trán trầy trụa, trên đất dính một điểm màu đỏ. Mà màu máu đỏ tươi, không ngừng chảy xuống từ trán của nàng, lại thêm nàng khóc thê thảm như vậy, trông nhìn thấy đau lòng. Khiến cho người ta không tự chủ đồng tình nàng.

Chỉ là rất đáng tiếc, người trong phòng đều không phải người mềm lòng. Duy nhất một người mềm lòng, bởi vì Triệu Khả Nhiên chỉ dẫn một phen, bắt đầu suy nghĩ lại sự nhẹ dạ của chính mình có phải không đúng hay không.

“Họa Hương, mang đồ bổn vương phi cho ngươi chuẩn bị lên.” Triệu Khả Nhiên không để ý đến Y Lâm không ngừng cầu xin, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, mà quay đầu nhìn Họa Hương, mở miệng dặn dò.

“Vâng, vương phi.” Họa Hương rời khỏi phòng.

Rất nhanh, Họa Hương liền trở lại trong phòng. Khác với lúc đi ra, trên tay của nàng bưng một khay, trong khay đặt hai chén thuốc nóng hổi. Nhưng tất cả mọi người không biết rốt cuộc là gì, bởi vì lúc Triệu Khả Nhiên dặn dò, chỉ thấp giọng nói bên tai Họa Hương mà thôi, cũng không để người khác nghe.

Họa Hương không nói gì, đem hai chén thuốc đặt trước mặt Y Lâm và Thải Y, sau đó lui sang một bên.

Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nhìn Y Lâm và Thải Y còn quỳ dưới đất, mở miệng nói, “Hiện tại các ngươi mỗi người uống một chén thuốc.”

“Vương phi, này, rốt cuộc là thuốc gì?” Thải Y lấy can đảm mở miệng hỏi.

“Các ngươi chỉ cần uống vào là được.” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Tóm lại thuốc này sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của các ngươi. Nếu các ngươi uống vào, bổn vương phi có thể bảo đảm, người nhà của các ngươi sẽ không cần lo lắng đến tính mạng. Nhưng nếu các ngươi không uống, vậy toàn bộ người nhà của các ngươi đều phải xuống địa ngục. Chính các ngươi lựa chọn đi! Bổn vương phi không ép các ngươi.” DIEN/DAN/LE/QUY/DON

Trong lòng Y Lâm và Thải Y cũng rõ ràng, trước mắt các nàng là chén thuốc đang bốc hơi nóng, tuyệt đối không phải là đồ tốt, nhưng cho dù là như thế, họ cũng không dám không uống. Bởi vì hiện tại tính mạng của người nhà nắm giữ ở trong tay của các nàng, nếu như không may, tất cả người nhà cũng bởi vì sai lầm của các nàng mà bỏ mạng.

Hai người cắn răng, bưng lên chén thuốc, ừng ực uống vào. Rất nhanh, hai người đều uống toàn bộ chén thuốc trong tay.

Nhìn hai người đã uống thuốc xong, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười tàn khốc, “Có lẽ các ngươi rất tò mò rốt cuộc trong tay các ngươi là thuốc gì! Các ngươi yên tâm, bổn vương phi nói qua, sẽ không cần mạng của các ngươi, cho nên tuyệt đối không phải là độc dược, điểm này có thể yên tâm.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, dù là Y Lâm, hay là Thải Y, cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù là người nhà, họ vẫn nguyện ý hy sinh mình. Nhưng không có người nào thật sự muốn chết, chỉ cần có con đường sống, ý chí cầu sinh của con người vẫn luôn mãnh liệt.

“Nhưng…” Nhìn dáng vẻ hai người buông lỏng, Triệu Khả Nhiên cười rất ác ý, từng chữ từng câu từ trong miệng của nàng nói ra đều tàn khốc, “Cả đời này các ngươi tuyệt đối không có khả năng làm mẫu thân.”

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm tâm của hai người lập tức nhảy tới cổ họng, Y Lâm không nhịn được, mở miệng hỏi, “Vương phi, người... người có ý gì! Vừa nãy,vừa này rốt cuộc thuốc nô tỳ uống vào là thuốc gì?”

“Bổn vương phi thích ăn miếng trả miếng, phương pháp ăn miếng trả miếng.” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng nói, “Ngươi nên biết mới đứng! Trước đó ngươi bỏ thứ gì vào thuốc bổ của bổn vương phi, thì thứ bây giờ người uống chính là nó!”

Triệu Khả Nhiên nói rất khẽ, nhưng mỗi một chữ đều giống như một cây búa, nặng nề đánh vào trong lòng của các nàng. Nghe được những lời này, hai người lập tức bắt đầu ho khan, ho kịch liệt, muốn phun ra thuốc vừa mới uống. Nhất là Thải Y, thậm chí đã bắt đầu muốn cào cổ họng.

Phải biết, khả năng sinh dục đối với một nữ nhân mà nói, đó chính là tất cả của các nàng, là hi vọng cả đời của các nàng. Cho dù mất đi tánh mạng, họ tuyệt đối không nguyện ý mất đi năng lực này. Nếu như mất đi tư cách làm mẫu thân, đối với một nữ nhân mà nói, đơn giản sống còn khó chịu hơn chết.

“Thế nào, hối hận sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Nếu hối hận, vậy thì mở miệng. Nhưng các ngươi phải suy nghĩ kỹ, tính mạng người nhà các ngươi nắm giữ ở trong tay của các ngươi. Nếu các ngươi hối hận, như vậy không chỉ có các ngươi, ngay cả người thân của các ngươi toàn bộ đều chôn theo các ngươi.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, hai người lập tức ngưng tất cả động tác, lại không dám lộn xộn, lẳng lặng quỳ trên mặt đất, chờ vương phi xử phạt các nàng.

Không sai, trong lòng của các nàng rất rõ ràng, cái này chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi, vương phi đích xác là đã đồng ý, sẽ không để cho họ nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên chưa từng nói qua sẽ bỏ qua cho họ. Nhất là khi thấy vương phi vừa rồi xử phạt các nàng, trong lòng của các nàng càng tuyệt vọng.

Tâm tình của Y Lâm giờ khắc này thật sự trăm mối ngổn ngang. Trước kia, trong nhà nàng mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng ở trong nhà nàng vẫn thư thái dễ chịu. Nhưng kể từ đi vào vương phủ, tất cả đều đã thay đổi. Đến vương phủ, nàng liền bị vương phủ xa hoa còn có vương gia anh tuấn hấp dẫn, cho dù là ở trong phòng bếp làm một nha hoàn nhóm lửa, nàng cũng nguyện ý một mực chờ đợi cơ hội.

Nhưng, hiện tại không chỉ tất cả mộng ảo đều bị tiêu diệt, hơn nữa ngay cả người nhà của mình cũng bị mình lôi xuống nước, ngay cả cô cũng đã chết rồi. Nàng thật sự hối hận, hối hận ban đầu

mình ngu. Nhưng nếu thời gian quay lại, có người hỏi nàng có làm như vậy nữa hay không, nàng lại không dám trả lời. Bởi vì, sau khi biết được sự hào hoa của vương phủ, thật sự nàng đã động lòng, hơn nữa cũng không có cách nào quay lại những ngày tháng bình thường nữa.

Nhưng mà, Triệu Khả Nhiên không có mở miệng tuyên bố vận mệnh của các nàng, mà xoay đầu lại, nhìn Tư Đồ Húc, mở miệng nói, “Vương gia, kế tiếp xử phạt họ như thế nào, để vương gia định đoạt.”

Triệu Khả Nhiên rất rõ ràng, nàng làm đã nhiều, xử tử Trần ma ma, còn khiến Y Lâm và Thải Y uống một lượng lớn hồng hoa, làm cho các nàng tuyệt dục. Nếu hiện tại nàng còn mở miệng tuyên bố xử phạt các nàng, vậy truyền ra ngoài, mọi người cũng chỉ cảm thấy nàng ác độc mà thôi.

Cho nên đến lúc này, nên để Tư Đồ Húc ra mặt. Do Tư Đồ Húc quyết định trừng phạt các nàng, người ngoài cũng sẽ không nói gì. Nhất là Tiêu di vẫn còn ở đây, hôm nay nàng làm đã đủ ngoan độc. Nếu đuổi tận gϊếŧ tuyệt, sợ rằng sẽ khiến nàng chán ghét. Mặc dù căn bản nàng không cần để ý. Nhưng cho dù nói thế nào nàng là mẫu phi của Húc. DIEN/DAN/LE/QUY/DON

Tư Đồ Húc dĩ nhiên rất rõ ràng suy nghĩ của Triệu Khả Nhiên, cho nên hắn cũng không từ chối, trực tiếp mở miệng tuyên bố số mạng hai người, “Y Lâm, Thải Y hai tiện tỳ ý đồ mưu hại hài tử của bổn vương. Nhưng nể tình cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa vương phi đã đồng ý sẽ không làm thương tổn tính mạng của các ngươi. Cho nên, bổn vương tuyên bố, đem các nàng và người nhà của các nàng toàn bộ đều sung quân phía Bắc Trường Thành, cả đời không trở lại kinh thành. Tất cả gia sản trong nhà toàn bộ tịch thu, dùng để cứu tế dân nghèo, coi như là tích phúc cho tiểu thế tử.”

Nghe Tư Đồ Húc tuyên bố, hơi sức toàn thân của Y Lâm và Thải Y dường như bị rút hết, vô lực té xuống đất. Không có, hiện tại cái gì cũng không có. Cảm giác hiện tại của họ chính là khóc không ra nước mắt. Cũng bởi vì nhất thời tham lam, khiến cho người nhà rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Đúng vậy! Không lấy mạng của họ, tuy nhiên so với cái chết cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Người đâu! Kéo các nàng ra ngoài.” Tư Đồ Húc không để ý đến hai người, mà trực tiếp căn dặn, “Kéo các nàng đến Hình bộ, nói tội lỗi của các nàng, còn có quyết định của Bổn vương cho Hình bộ Thượng thư.”

Rất nhanh, đã có người đi vào, áp giải các nàng đi.

Tiêu Tiểu Tiểu nhìn kết quả như thế, trong lòng có chút thổn thức, nhưng nàng không tiện mở miệng nói gì, dù sao những người này muốn gây hại cho tôn tử chưa ra đời của nàng, còn nữa, những thứ này đều là quyết định của Húc nhi, nếu mình lên tiếng, chỉ sợ khiến Húc nhi bất mãn!

Chuyện cứ như vậy trôi qua. Nhưng cho dù là Tư Đồ Húc, hay là Triệu Khả Nhiên trong lòng cũng không có vì vậy mà buông lỏng xuống, bởi vì lúc điều tra, bọn họ biết, chuyện tập kích ở trên đường lần trước, không phải là Trần ma ma và Y Lâm bày kế, nói cách khác còn có người phía sau, họ vẫn chưa tìm ra.

Nghỉ ngơi một thời gian, thân thể Lung nhi đã khôi phục, hơn nữa rất nhanh quay lại hầu hạ. Nhưng trải qua chuyện lần này, Triệu Khả Nhiên rất rõ ràng, Lung nhi ở lại bên cạnh mình sợ rằng có nguy hiểm nhất định. Hơn nữa tuổi của nàng cũng không nhỏ, cho nên Triệu Khả Nhiên quyết định muốn thực hành chuyện lúc trước nàng đã từng nghĩ tới, chính là tìm cho Lung nhi một gia đình trong sạch.

Triệu Khả Nhiên cũng không nói chuyện này cho Lung nhi, mà âm thầm bắt đầu kế hoạch với Nguyệt cô. Rất nhanh, nàng đã chọn xong một gia đình. Đó chính là thứ xuất nhị tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh

Thứ xuất nhị tử Đại Lý Tự Thiếu Khanh tên Hòa Thiểu Áo, Mẫu thân của hắn chỉ là một nha hoàn, hơn nữa đã qua đời, cho nên địa vị trong phủ

của hắn không cao. Mà Hòa Thiểu Áo cũng không chọn làm quan, mà chọn buôn bán. Hiện tại việc buôn bán của hắn cũng được xem là có thành tựu, trong kinh thành cũng có tên tuổi. Nếu như vậy, tầm ảnh hưởng của hắn sợ rằng còn lớn hơn so với phụ thân của hắn.

Hơn nữa, nàng cũng đã phái người đi điều tra, dáng dấp Hòa Thiểu Áo này cũng coi là dáng vẻ đường đường, là người nhanh nhẹn, nhưng có tình có nghĩa, là một nam nhi tốt. Quan trọng nhất là, hắn đã chuyển ra, độc lập xây phủ rồi. Nếu Lung nhi gả đi, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cuộc sống cũng rất thoải mái.

Mà điểm quan trọng nhất, Hòa Thiểu Áo đã từng thấy qua Lung nhi, hơn nữa rất có hảo cảm với Lung nhi. Sau khi quyết định xong, Triệu Khả Nhiên muốn tìm Lung nhi nói chuyện một chút, dù sao đây là chuyện lớn cả đời nàng, cần chính nàng đồng ý mới được.

Một ngày này, Triệu Khả Nhiên để tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại một mình Lung nhi. Thấy tình hình như vậy, Lung nhi cảm thấy không giải thích được.

“Lung nhi, ngươi qua đây ngồi xuống.” Triệu Khả Nhiên vẫy tay với Lung nhi, để Lung nhi ngồi bên cạnh nàng.

“Vương phi, người có chuyện gì không?" Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, trong lòng của Lung nhi cảm thấy bất ổn, nàng không biết rốt cuộc vương phi muốn làm gì. Chỉ là, nàng vẫn ngồi xuống.

“Lung nhi, ngươi năm nay cũng mười lăm rồi!” Triệu Khả Nhiên kéo tay Lung nhi, mở miệng nói, “Từ nhỏ ngươi đã đi theo bên cạnh ta, thoáng một cái đã mười năm rồi. Từ lúc năm tuổi đã đi theo bên cạnh ta!”

Giọng của Triệu Khả Nhiên rất bình thản, thậm chí ngay cả xưng hô đều dùng ta, mà không phải bổn vương phi.

“Đúng vậy!” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, giọng của Lung nhi cũng tràn đầy hoài niệm, “Năm đó tiểu thư lớn hơn nô tỳ một tuổi! Nhưng mà, hiện tại tiểu thư cũng đã lập gia đình, còn có hài tử, thời gian trôi qua thật đúng là nhanh!”

Bởi vì lời Triệu Khả Nhiên nói, Lung nhi cũng buông lỏng không ít, thậm chí ngay cả xưng hô cũng bất tri bất giác thay đổi, chỉ là chính nàng không tự biết mà thôi.

“Đúng vậy, cũng đã nhiều năm như vậy.” Triệu Khả Nhiên cười tiếp tục nói, “Hiện tại chúng ta cũng đã trưởng thành.”

“Thoáng một cái thời gian đã qua mười năm rồi, thật đúng là mau!” Lung nhi cười đến vô cùng vui vẻ, “Nhưng trong thời gian mười năm này, nô tỳ cũng rất vui vẻ. Năm đó ta và Linh nhi cùng hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Chỉ là không ngờ Linh nhi lại có thể làm ra chuyện như vậy.”

“Được rồi, đừng nhắc đến nàng.” Nói đến Linh nhi, trong lòng Triệu Khả Nhiên vẫn có một chút buồn phiền, nàng mở miệng nói sang chuyện khác, “Lung nhi, ngươi cảm thấy, cuộc sống bây giờ của ta trôi qua như thế nào?” DIEN/DAN/LE/QUY/DON

Lung nhi cũng biết mình nói sai, nàng vội vã theo lời Triệu Khả Nhiên nói tiếp, “Tiểu thư, bây giờ người quả thật rất hạnh phúc! Vương gia thật rất sủng người, hơn nữa người lại mang thai, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Nô tỳ cảm thấy, so với người lúc trước ở trong phủ, cũng vui vẻ hơn nhiều, ngay cả nụ cười cũng nhiều hơn.”

“Vậy ngươi cảm thấy, ta thay đổi như vậy được không?” Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là tốt!” Lung nhi vội vàng gật đầu một cái, “Tiểu thư, vương gia thật sự là một trượng phu tốt, người rất có phúc khí. Vương gia đối với người rất tốt, dường như chuyện gì cũng nghe theo người, hơn nữa, còn lập được lời thề, sẽ không cưới thêm nữ tử khác, nam tử như vậy, trên đời này thật sự rất ít. Tiểu thư, người nhất định phải hảo hảo quý trọng!”

“Lung nhi, vậy còn ngươi?” Triệu Khả Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi, “Hiện tại ta đã tìm được nơi chốn của mình, vậy còn ngươi? Ngươi có nghĩ tới tương lai của mình hay không?”

“Tương lai của nô tỳ?” Lung nhi cảm thấy nghi ngờ, “Nô tỳ đương nhiên là đi theo tiểu thư! Nô tỳ sẽ luôn đi theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư. Tương lai tiểu vương gia ra đời, nô tỳ cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc.”

“Lung nhi, ta không phải nói cái này.” Triệu Khả Nhiên trực tiếp nói rõ chủ đề, “Ta là nói, ngươi có nghĩ tới phải lập gia đình hay không?”

“Cái gì, lập gia đình?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lung nhi sợ hết hồn, “Tiểu thư, người đang nói cái gì? Nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ vẫn muốn phục vụ ở bên cạnh người.”

“Lung nhi, bây giờ tuổi của ngươi cũng không nhỏ, cũng là lúc nên vì mình tính toán một chút.” Triệu Khả Nhiên mở miệng khuyên, “Ngươi xem, ta chỉ lớn hơn ngươi một tuổi mà thôi, hiện tại cũng sắp làm mẹ, ngươi cũng không nên trễ nãi, vẫn là suy tính một chút cho mình!”

“Tiểu thư, có phải cảm thấy nô tỳ vô dụng hay không, cho nên không cần nô tỳ.” Giọng của Lung nhi tràn đầy gấp gáp, “Nô tỳ biết, nô tỳ không hữu dụng như Cầm Hương bọn họ, nhưng nô tỳ sẽ cố gắng. Người đừng không cần nô tỳ!”

“Lung nhi, ngươi đang nói lung tung cái gì!” Nghe Lung nhi nói, Triệu Khả Nhiên dở khóc dở cười, “Sao ta lại không cần ngươi chứ? Ngươi và ta cùng nhau lớn lên. Mặc dù trên danh phận là chủ tớ, nhưng ta đã sớm xem là muội muội của ta. Cho nên ta muốn suy nghĩ cho tương lai của ngươi.”

“Tiểu thư.” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Lung nhi rất cảm động, “Nô tỳ cũng thế, nô tỳ vẫn luôn xem tiểu thư như người nhà của mình.”

“Vậy thì đúng rồi.” Triệu Khả Nhiên cười, tiếp tục nói, “Lung nhi. Ngươi cũng đến tuổi lập gia đình rồi, nếu như vẫn kéo dài, đối với ngươi mà nói, cũng không tiện, cho nên ta nghĩ muốn giúp ngươi tìm một gia đình trong sạch.”

“Không cần.” Lung nhi lắc đầu một cái, “Nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ vẫn muốn ở lại hầu hạ bên cạnh tiểu thư.”

“Lung nhi, chẳng lẽ ngươi thấy cuộc sống của ta như vậy, trong lòng của ngươi cũng không có ý tưởng gì sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Ngươi chưa từng nghĩ qua muốn sống một cuộc sống hạnh phúc như ta sao? Ngươi cũng không muốn có con của mình, có trượng phu của mình, có gia đình của mình sao?”

“Ta…” Lung nhi không biết nên nói cái gì cho phải.

“Lung nhi, ngươi nghe ta nói.” Triệu Khả Nhiên mở miệng khuyên nhủ, “Ngươi cũng có cuộc sống của mình, ngươi không phải phụ thuộc ta, không cần lo lắng cho ta, ngươi phải suy nghĩ nhiều hơn cho mình. Hơn nữa, cho dù ngươi lập gia đình, chúng ta cũng sẽ không vì vậy mà chặt đứt! Ngươi có thể thường xuyên đến vương phủ thăm ta!”

“Tiểu thư.” Ánh mắt của Lung nhi tràn đầy giãy giụa.

“Lung nhi, ta đã giúp ngươi chọn xong một gia đình rồi, hắn là nhị nhi tử thứ xuất của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, mẫu thân của hắn xuất thân là nô tỳ. Nhưng ngươi không cần lo lắng, mẫu thân của hắn đã qua đời, mà hắn cũng đã ra phủ sống độc lập.” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Bây giờ hắn đang buôn bán, gia cảnh rất tốt, việc buôn bán của hắn làm rất lớn, trong kinh thành đều có danh tiếng. Hơn nữa ngươi gả đi, không cần phục vụ cha mẹ chồng, cuộc sống rất tốt.”

“Tiểu thư, người như nô tỳ, làm sao với tới ngưới!" Lung nhi vừa nghe đối tượng như vậy, vội vàng mở miệng cự tuyệt, “Hắn cũng sẽ không coi trọng một nô tỳ.”

“Điểm này ngươi cứ yên tâm.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Hắn đã từng nhìn thấy ngươi, ấn tượng với ngươi rất tốt. Còn nữa, đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi loại trừ nô tịch, sau đó thu ngươi làm nghĩa muội, để cho ngươi phong phong quang quang xuất giá."

“Tiểu thư, ta…” Trong lòng của Lung nhi rất cảm động.

“Ngươi không cần quyết định vội.” Triệu Khả Nhiên vỗ tay của nàng, tiếp tục nói, “Hắn là một đối tượng rất tốt, những thứ này ta đã điều tra rồi. Còn nữa, ta sẽ tìm một cơ hội, để cho ngươi len lén nhìn hắn, đến lúc đó ngươi lại quyết định, nếu ngươi không muốn, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.”

Triệu Khả Nhiên liên tục khuyên, cuối cùng Lung nhi vẫn đồng ý. DIEN/DAN/LE/QUY/DON

Chuyện tiến triển rất thuận lợi, Lung nhi gặp qua Hòa Thiểu Áo, rất vừa ý. Triệu Khả Nhiên quyết định rèn sắt khi còn nóng, lập tức bắt đầu chuẩn bị hôn sự. Bởi vì hiện tại nàng không tiện, cho nên mọi chuyện đều do Nguyệt cô và Cầm Hương bọn họ tổ chức, nàng chẳng qua chỉ đứng ở một bên ra một chút ý kiến mà thôi.

Bởi vì Hòa Thiểu Áo cũng muốn mau sớm cưới được mỹ nhân về, không ngừng thúc giục, cho nên một tháng sau, Lung nhi liền phong phong quang quang từ Húc vương phủ xuất giá.

Nhìn kiệu hoa dần dần đi xa, trong lòng Triệu Khả Nhiên thật sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang! Nàng có chút sầu não, bởi vì dù sao Lung nhi làm bạn ở bên nàng một thời gian thật rất dài. Nhưng đồng thời, nàng cũng thật vui mừng, bởi vì Lung nhi tìm được một nơi chốn tốt, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc. Như vậy cũng đã đủ rồi, nàng có thể vì Lung nhi làm nhiều việc như vậy.