Chương 227: Loạn côn đánh chết

“Ah, Trần ma ma, xem ra cách nhìn của ngươi và bổn vương phi không giống nhau!” Triệu Khả Nhiên nói, “Được rồi, ngươi đã nói, không phải Y Lâm bỏ thuốc vào thuốc bổ của bổn vương phi, vậy bây giờ ngươi nói cho bổn vương phi biết, rốt cuộc là người nào bỏ thuốc.”

“Cái này nô tỳ không biết.”

“Ngươi không biết.” Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Nếu ngươi không biết, vậy sao ngươi nói không phải Y Lâm làm. Còn nữa, Trần ma ma, bổn vương phi không phải đứa ngốc, nguyên nhân ngươi muốn cháu gái ngươi vào phủ, còn cháu gái của ngươi có chủ ý gì, ngươi đừng tưởng rằng bổn vương phi thật sự không biết. Cho nên bổn vương phi cho là, người có khả năng muốn hại bổn vương phi nhất chính là Y Lâm, hơn nữa nàng còn làm việc trong phòng bếp, hiềm nghi càng lớn hơn.”

“Vương phi, không phải nô tỳ, thật sự không phải nô tỳ.” Y Lâm thấy Triệu Khả Nhiên nhất định phải đem chuyện này đổ trên đầu nàng, vội vàng mở miệng biện giải cho mình, “Nô tỳ sao dám làm chuyện như vậy! Vương phi, thật sự không phải là nô tỳ làm.”

“Nhưng bây giờ xem ra, người có hiềm nghi lớn nhất chính là ngươi.” Triệu Khả Nhiên cũng không để ý việc Y Lâm giải thích, mà tiếp tục nói, “Hiện tại tất cả nghi ngờ đều hướng vào ngươi, hơn nữa trừ ngươi ra, bổn vương phi không tìm được người thứ hai.”

“Vương phi, vậy cũng chỉ là suy đoán của người mà thôi.” Trần ma ma nóng nảy nói, “Hiện tại tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi, căn bản không có bằng chứng cụ thể, người không thể cứ như vậy mà nói Y Lâm là người ra tay phía sau.”

“Trần ma ma, ngươi nói cũng đúng.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Hiện tại bổn vương phi không có bằng chứng cụ thể. Bổn vương phi chẳng qua là một nữ lưu yếu kém mà thôi, cũng không phải là quan Hình bộ, chuyện tìm chứng cớ này, đương nhiên là giao cho Hình bộ đi làm!”

“Vương phi, người có ý gì?” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Y Lâm thật sự sốt ruột, “Vương phi, chẳng lẽ người đem chuyện này giao cho Hình bộ đi điều tra và giải quyết sao?”

“Đúng vậy, việc này thì có gì kỳ quái.” Triệu Khả Nhiên thản nhiên đáp, “Chuyện này tổn hại nghiêm trọng như vậy, đây chính là nguy hại đến trưởng tử của vương gia! Chuyện nghiêm trọng như vậy, đương nhiên là nên giao cho Hình bộ điều tra và giải quyết. Hơn nữa, tội danh như vậy sẽ liên luỵ cửu tộc!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Y Lâm nhất thời bị dọa cho hoảng sợ, cho đến nay nàng chưa từng nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Trước đó cô cũng đã nói, chuyện này sẽ không bị phơi bày, cho dù là bị phơi bày, vương gia cũng sẽ nể tình Tiêu quý phi đã qua đời, sẽ không tra cứu. Hiện tại là thế nào, lại đi đến Hình bộ, hơn nữa nếu như bị tra ra được, còn phải liên luỵ cửu tộc.

Y Lâm chỉ cần nghĩ đến đây, liền cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt cầu cứu của nàng vội vã nhìn Trần ma ma. Trần ma ma nhìn thấy Y Lâm hốt hoảng, trợn mắt lên giận dữ nhìn nàng một cái. Cháu gái của bà sao lại đần như vậy? Bây giờ căn bản cũng chưa có chứng cứ chứng minh, nhưng nàng lại ở chỗ này hốt hoảng, nếu lát nữa bị lộ, thì phải làm sao!

“Trần ma ma, Y Lâm, thật ra thì các ngươi cũng không cần gấp.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn bọn họ, nhưng đáy mắt đầy sương lạnh, “Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi đều phải đến đại lao Hình bộ ở lại một thời gian. Nghe nói hình phạt ở Hình bộ rất lợi hại, phạm nhân không có người nào mà

không phải ngoan ngoãn cung khai.”

“Cái gì?” Trần ma ma sợ hết hồn, “Vương phi, người nói gì, tại sao nô tỳ và Y Lâm đều đến Hình bộ?”

“Rất đơn giản.” Triệu Khả Nhiên mở miệng giải thích, “Trần ma ma, ngươi đừng quên! Nếu không phải ngươi cản trở Thi Hương, như vậy chuyện bỏ thuốc này khẳng định cũng sẽ không xảy ra. Còn có Y Lâm, hiện tại nàng là người có hiềm nghi lớn nhất! Cho nên, hai người các ngươi đều bị giam ở Hình bộ, đó là đương nhiên!”

“Vương phi, người không thể làm như vậy.” Trần ma ma cũng gấp, bà sống trong cung một thời gian, Hình bộ là địa phương gì, bà rất rõ ràng, cho dù không chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng, “Việc làm của nô tỳ, căn bản cũng không cần đến Hình bộ chịu thẩm. Người không thể oan uổng nô tỳ như vậy.” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn

“A, ta hiểu.” Triệu Khả Nhiên thoạt nhìn như tỉnh ngộ, “Trần ma ma, ý của ngươi chính là, ngươi không thể vào Hình bộ, để cho Y Lâm một mình vào Hình bộ là được rồi, phải không? Bổn vương phi còn tưởng rằng tình cảm hai cô cháu các ngươi rất tốt! Không ngờ, ngay tại thời khắc mấu chốt này, ngươi lại từ bỏ cháu gái của ngươi!”

“Không phải, nô tỳ không phải ý này.” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên bẻ cong ý của mình, Trần ma ma vội vàng mở miệng muốn giải thích.

Nhưng Triệu Khả Nhiên sẽ không cho bà cơ hội này, “Trần ma ma, ngươi không phải ý này, vậy là có ý gì! Bổn vương phi nói muốn đem ngươi và Y Lâm vào đại lao Hình bộ, nhưng ngươi lại nói ngươi oan uổng. Vậy thì, Y Lâm không phải oan uổng. Nếu như vậy, bổn vương phi đưa Y Lâm đến đại lao Hình bộ, đó cũng là đương nhiên rồi.”

Trần ma ma nghe Triệu Khả Nhiên bẻ cong sự thật, trong lòng thực vội, nhưng lại không biết nên giải thích làm sao mới phải. Nhất là thấy ánh mắt cừu hận của cháu gái nhìn bà, bà càng thêm nóng vội. Nhưng càng gấp gáp, bà càng không có biện pháp giải thích rõ.

Mà Y Lâm khi nhìn thấy biểu hiện của Trần ma ma, càng thêm nhận định, cô muốn tự mình một mình chịu tội. Thì ra cô vẫn luôn có ý định như vậy, chỉ cần có chuyện sẽ để cho mình toàn bộ gánh chịu. Không trách được bà không có chút nào gấp gáp, thì ra là bà đã có chủ ý như vậy.

“Trần ma ma, ngươi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, cho nên mặc dù Y Lâm là cháu gái của ngươi, nhưng nể tình mẫu phi đã qua đời, bổn vương phi liền đại nhân đại lượng, không truy cứu với ngươi.” Triệu Khả Nhiên ra vẻ khoan dung mở miệng nói.

Tiếp đó, gương mặt của nàng thương hại nhìn Y Lâm dường như đã không thể che giấu được tức giận và cừu hận, tiếp tục nói, “Nhưng mà, Y Lâm, ngươi thật đáng thương, một tiểu cô nương yểu điệu như vậy sẽ phải vào Hình bộ. Nghe nói Hình bộ là địa phương kinh khủng. Ngươi có thấy Thải Y không, bổn vương phi chỉ mới dụng hình nhẹ, nàng cũng đã như vậy. Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành hình dáng gì! Bổn vương phi từng nghe nói qua, phương thức bức cung của Hình bộ còn lợi hại hơn so với như vậy!”

“Đúng vậy, đứng vậy.” Cầm Hương vội vàng phụ họa nói, “Không chỉ có lợi hại, hơn nữa nô tỳ nghe nói còn có rất nhiều! Tỷ như đem roi dính vào nước muối, đánh trên người phạm nhân, nghe nói có thể đánh cho trầy da tróc thịt, hơn nữa bởi vì dính nước muối, phạm nhân sẽ đau đến không muốn sống!”

“Không chỉ như vậy.” Họa Hương cũng không cam chịu chen vào, “Nô tỳ nghe nói, cái này cũng không phải nghiêm trọng nhất, còn có một loại hỏa lạc, chính là đem nung đỏ thiết, trực tiếp in lên người phạm nhân, nghe nói cái đó lợi hại hơn.”

“Không chỉ có những thứ này.” Ngay cả người bình thường luôn luôn chững chạc Thi Hương cũng lên tiếng, “Hình như có lăn bàn đinh, châm kim, các loại hình phạt kẹp khác, mỗi một cái có thể làm cho người đau đến không muốn sống, hơn nữa bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của ngươi.”

Sắc mặt của Y Lâm càng ngày càng khó coi, mà Trần ma ma ở bên cạnh nàng còn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bà biết vương phi là cố ý đang khích bác ly gián, nhưng bà không có cách nào nói ra. Mắt thấy sắc mặt của Y Lâm không ngừng biến hóa,bà thật lo lắng Y Lâm sẽ đem tất cả mọi chuyện nói ra.

“Trần ma ma, nơi này không còn chuyện của ngươi.” Triệu Khả Nhiên thêm liều thuốc mạnh, “Một lát nữa bổn vương phi sẽ phái người giải Y Lâm đến đại lao Hình bộ được rồi. Ngươi hãy đi về trước đi! Bổn vương phi biết chuyện lần này không liên quan gì đến ngươi, cho nên sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa.”

“Chờ một chút, vương phi, nô tỳ nói, nô tỳ cái gì cũng nói.” Vừa nghe Trần ma ma lập tức có thể rời đi, mà mình thì bị mang đến đại lao Hình bộ, Y Lâm không nhịn được nữa, vội vàng mở miệng hô, “Chuyện lần này không liên quan đến nô tỳ, toàn bộ đều là cô một tay thiết kế.”

“Ngươi câm miệng.” Trần ma ma nóng nảy muốn ngăn Y Lâm nói, nhưng vẫn không kịp.

Sau khi Y Lâm nói ra những lời đó, toàn thân Trần ma ma như mất đi hơi sức, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

“Ngươi nói cái gì?” Vừa nghe ý tứ của Y Lâm, Triệu Khả Nhiên lập tức truy vấn, “Nói toàn bộ mọi chuyện mà ngươi biết ra, nếu không, đừng trách bổn vương phi không khách khí với ngươi.”

“Không được nói.” Mặc dù chuyện đã trở thành như hiện tại, nhưng Trần ma ma vẫn khăng khăng một mực, bà bổ nhào lên phía trước, muốn ngăn Y Lâm nói tiếp, “Ta nói ngươi không được nói.”

Nhìn hành động điên cuồng của Trần ma ma, Triệu Khả Nhiên bảo Cầm Hương và Thi Hương kéo bà lại, mà Y Lâm sớm đã bị một màn này dọa cho hoảng sợ, vẫn chưa phản ứng kịp.

“Y Lâm, ngươi nói rõ toàn bộ mọi chuyện cho bổn vương phi.” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên sắc bén nhìn Y Lâm quỳ dưới đất, “Nếu dám nói dối một câu, vậy thì bổn vương phi sẽ để cho ngươi vạn kiếp bất phục.”

“Vương phi tha mạng!” Y Lâm bị sợ đến muốn khóc, “Nô tỳ cái gì cũng không biết, tất cả đều do cô một tay bày kế, là cô nói, chỉ cần vương phi xảy ra chuyện, nô tỳ sẽ có cơ hội. Cô vẫn luôn muốn nô tỳ bám lấy vương gia, để địa vị trong vương phủ của bà được đề cao.”

“Thế nào, Y Lâm, chẳng lẽ trong lòng của ngươi cũng không có một chút ý tưởng sao?” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên sắc bén nhìn người quỳ dưới đất, hỏi, “Ngươi không muốn trở thành thị thϊếp của vương gia sao?” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn

“Không có, không có, một chút ý tưởng nô tỳ cũng không có.” Y Lâm vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Vương gia là mây trên trời, nô tỳ chẳng qua chỉ là bùn trên đất mà thôi. Nô tỳ không dám có bất kỳ ảo tưởng gì.”

“Ngươi tiện nhân này.” Một bên Trần ma ma vừa nghe Y Lâm nói, lập tức nổi trận lôi đình, cũng không biết có phải vì quá tức giận hay không, thậm chí bà đã tránh thoát kiềm chế của Cầm Hương và Thi Hương, trực tiếp nhào tới trước, bắt đầu đánh Y Lâm, vừa đánh vừa không ngừng mắng, “Ta có ý tốt mang vào ngươi vào vương phủ, nhưng ngươi thì sao? Bây giờ ngươi lấy oán báo ơn, hãm hại ta như vậy. Ta đánh chết ngươi đồ tiện nhân vong ân phụ nghĩa.”

“Cô, cái này người không thể trách ta.” Y Lâm vừa né tránh, vừa mở miệng phản bác, “Chuyện này rõ ràng chính là người bày kế chỉ điểm, nhưng bây giờ người lại muốn ta một mình gánh chịu, người liền không quan tâm đến.”

“Ngươi còn dám nói, con bạch nhãn lang này, ta thật sự chính là nhìn lầm ngươi.” Giọng nói Trần ma ma tràn đầy tức giận, “Ngươi lại dám đem toàn bộ mọi chuyện đẩy tới trên người ta, đừng quên, những thứ hồng hoa kia là ngươi tự tay bỏ vào, ngươi cũng không thoát được quan hệ.”

“Vậy cũng là người chỉ điểm, đừng quên, những hồng hoa kia chính là người mua về.” Y Lâm cũng không cam chịu yếu thế, “Còn nữa, cả sự kiện chính là người lên kế hoạch, ta chỉ làm theo ý của người mà làm việc thôi.”

Nhìn hai cô cháu không ngừng đẩy trách nhiệm lẫn nhau, người trong phòng, không có một người ra tay ngăn lại. Mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai người bọn họ vừa đánh, vừa mắng lẫn nhau. Ngay cả bọn người Cầm Hương, cũng đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không có bất kỳ động tác.

Đợi khi xem cuộc vui không sai biệt lắm, Triệu Khả Nhiên đột nhiên lớn tiếng quát lớn, “Đủ rồi, tất cả dừng tay cho ta.”

Thình lình quát lớn một tiếng, Trần ma ma và Y Lâm giật nảy mình, động tác trên tay hai người cũng lập tức dừng lại.

“Xem ra, cho dù là vương gia, hay là bổn vương phi, ở trong mắt các ngươi một chút uy nghiêm cũng không có, đúng không?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nói, “Vương gia và bổn vương phi ở chỗ này, các ngươi vẫn dám mất thể thống như vậy, xem ra lá gan của các ngươi thật sự rất lớn đó!”

“Vương gia thứ tội, vương phi thứ tội.” Dù sao Trần ma ma cũng là người từng trải, nghe Triệu Khả Nhiên chỉ trích, lập tức lấy lại tinh thần, biết bây giờ hành động mình là không hợp quy củ, bà vội vã dừng động tác trong tay, mở miệng biện giải cho mình, “Vương phi, nô tỳ nghe được lời Y Lâm nói, nhất thời tức giận, cho nên mới làm ra hành động như vậy.”

Y Lâm hình như cũng chú ý tới hành động của mình, cho nên vội vàng quỳ lại, lại không dám lên tiếng.

Triệu Khả Nhiên nhìn Trần ma ma quỳ dưới đất, mở miệng nói, “Rốt cuộc là ngươi tức giận, hay là chột dạ đây? Trần ma ma, Y Lâm, xem ra lá gan của hai người các ngươi thật sự rất lớn, lại dám làm ra chuyện này, hạ hồng hoa vào thuốc bổ của bổn vương phi. Các ngươi thật sự rất hận hài tử trong bụng bổn vương phi! Dám trả giá lớn như vậy muốn hại hắn.”

“Vương phi thứ tội, nô tỳ, nô tỳ chỉ là một lúc bị ma quỷ ám ảnh, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.” Sắc mặt của Trần ma ma trở nên vô cùng tái nhợt, vừa rồi lúc bà và Y Lâm gây gổ, bất tri bất giác nói ra tất cả mọi chuyện. Bây giờ đã không có biện pháp ngụy biện, cho nên bà vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.

“Thứ tội, tha tội cho người nào!” Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Trần ma ma, theo ý của ngươi, có phải bổn vương phi rất dễ bắt nạt hay không! Ngươi làm ra chuyện như vậy, ngươi còn muốn bổn vương phi thứ tội. Hiện tại bổn vương phi cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn ngươi chết mà thôi, thế nào, ngươi có thể lấy cái chết tạ tội không?”

“Vương, vương phi.” Vừa nghe đến chữ chết, Trần ma ma nhất thời liền sợ đến bay mất ba hồn bảy phách, “Vương phi, nô tỳ, tội nô tỳ không đáng chết!”

“Tội không đáng chết? Thật là tức cười.” Triệu Khả Nhiên nhìn Trần ma ma, lời nói ra tràn đầy lạnh lẽo, “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tài mà thôi, ưu khuyết điểm của ngươi do bổn vương phi xác định, bổn vương phi nói ngươi đáng chết, ngươi tuyệt đối không có đường sống.”

“Vương phi tha tội!” Y Lâm nghe Triệu Khả Nhiên nói, cũng cảm thấy từng trận lạnh lẽo, mặc dù nàng và Trần ma ma gây gổ, nhưng nàng vẫn không có cách nào nhìn cô chết.

“Ngươi không cần xin tha cho bà ta.” Nhìn Y Lâm mở miệng cầu xin tha thứ, Triệu Khả Nhiên vẫn lạnh lùng, “Không chỉ có bà ta, ngươi cũng như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được một kiếp sao?”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trên mặt Y Lâm cũng lập tức mất đi huyết sắc.

“Trần ma ma, Y Lâm, các ngươi đừng tưởng rằng bổn vương phi ngu ngốc. Trong lòng các ngươi tính toán cái gì, các ngươi cho là bổn vương phi cái gì cũng không biết sao? Bổn vương phi chỉ là lười quan tâm, hơn nữa cũng xem như các ngươi sẽ không như ý, cho nên mới để mặc như vậy mà thôi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, đáy mắt tràn đầy sương lạnh, “Vốn dĩ trong phủ nuôi hai con chuột, bổn vương phi không để ý, nhưng bây giờ hai con chuột này lại muốn mưu hại chủ nhân, bổn vương phi cũng không thể bỏ mặc được.”

Nghe Triệu Khả Nhiên so sánh các nàng là con chuột, cho dù là Trần ma ma hay là Y Lâm, trong lòng đều rất tức giận, nhưng họ cũng không dám mở miệng phản bác, chỉ sợ thật sẽ bỏ mạng.

“Trần ma ma, Y Lâm, bổn vương phi nói cho các ngươi biết!” Triệu Khả Nhiên tàn khốc cười một tiếng, “Hôm nay cho dù là xảy ra chuyện gì, bổn vương phi cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại mạng của các ngươi.”

“Vương phi tha tội!” Trần ma ma vội vàng cầu xin tha thứ, “Vương phi, nô tỳ và Y Lâm đều nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể làm ra chuyện như vậy, người tạm tha cho chúng nô tỳ lần này đi! Hơn nữa, người cũng không có uống những thứ thuốc bổ kia, không phải sao? Người nghĩ đến

nô tỳ trước kia đã từng hầu hạ qua Tiêu quý phi, tha nô tỳ đi!” Ddiieennddaannlleeqquuyyddoonn

“Ngươi câm miệng.” Nghe Trần ma ma mang chuyện lúc trước ra, Triệu Khả Nhiên không dấu vết nhìn Tiêu Tiểu Tiểu một cái, mở miệng nói, “Ngươi không nên nhắc mẫu phi, trong miệng của ngươi nói ra tên của nàng chỉ là vũ nhục nàng mà thôi. Còn nữa, chẳng lẽ bổn vương phi không ăn những thứ thuốc bổ kia, ngươi sẽ không có tội sao? Ngươi biết không Lung nhi cũng bởi vì những thứ hồng hoa của ngươi, thiếu chút nữa liền mất đi tư cách làm mẫu thân.”

Trần ma ma nghe Triệu Khả Nhiên nói, ngay cả một tia may mắn cuối cùng trong lòng đều biến mất. Bà rõ ràng đã hỏi đại phu, rõ ràng nếu người bình thường ăn phải, chắc sẽ không có chuyện. Không ngờ, lại là Lung nhi ăn hết, hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn như vậy.

Lúc tất cả mọi người không chú ý tới, ánh mắt của Tiêu Tiểu Tiểu nhìn Trần ma ma tràn đầy không dám tin và thất vọng, đồng thời còn hổ thẹn, vửa rồi, nàng còn muốn nói lời xin tha cho Trần ma ma, nhưng không ngờ, Trần ma ma dựa vào tên của nàng, muốn mưu hại tôn tử của nàng. Xem ra Khả Nhiên nói rất đúng, lòng của mình thật sự quá mềm yếu rồi, cho nên mới bị chèn ép.

“Thế nào, Trần ma ma, ngươi còn có lời gì muốn nói sao?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng mở miệng nói.

“Vương phi, nô tỳ biết chuyện lần này là lỗi của nô tỳ.” Trần ma ma hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng nói, “Chuyện lần này toàn bộ đều do nô tỳ sắp đặt, Y Lâm chỉ là dựa theo lời nô tỳ nói mà làm việc thôi. Cầu xin vương phi tha cho nàng một mạng. Còn nữa, vương phi, chuyện lần này không liên quan đến người nhà của nô tỳ, cầu xin người không cần giận lây sang bọn họ.”

Mặc dù trong lòng rất hận Y Lâm bán đứng mình, nhưng cho dù nói thế nào đều là cháu gái của mình, hơn nữa một người chết, dù sao cũng hơn hai người chết, cho nên Trần ma ma đem toàn bộ chuyện nhận về phía mình. Nói như vậy, sau khi mình chết, tối thiểu còn có một người giúp mình nhặt xác.

“Cô.” Y Lâm cảm động. Trước đó, nàng cho là cô muốn đem tất cả tội danh đẩy lên người nàng, nhưng không ngờ đến cuối cùng cô lại ôm tất cả sai lầm. Nếu lúc nãy không phải mình xúc động như vậy, bây giờ cũng sẽ không biến thành bộ dáng này.

Nghe Trần ma ma yêu cầu, Triệu Khả Nhiên nhìn Tư Đồ Húc một cái, mở miệng nói, “Bổn vương phi có thể đồng ý với ngươi, sẽ không cần mạng của bọn hắn, về phần những thứ khác, bổn vương phi không thể đồng ý với ngươi.”

Đúng vậy! Nàng tuyệt đối không muốn bọn hắn liều mạng, nhưng nàng sẽ làm bọn họ sống còn khó chịu hơn chết. Cho tới bây giờ nàng không phải người thiện tâm, đối với người muốn hại mình, nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Nghe Triệu Khả Nhiên cam kết, Trần ma ma giống như thở phào nhẹ nhõm, tâm như tro tàm đợi Triệu Khả Nhiên tuyên bố.

Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng không mềm lòng, nàng mở miệng căn dặn, “Người đâu! Kéo Trần ma ma ra ngoài, loạn côn đánh chết.”

Trần ma ma ác độc như vậy, lại muốn mưu hại hài tử của mình, Triệu Khả Nhiên dĩ nhiên sẽ không để cho bà chết dễ dàng như vậy, cho nên nàng lựa chọn phương thức như thế.

Rất nhanh, có mấy thô sử ma ma vào cửa, kéo Trần ma ma ra ngoài. Không biết là vì đã tuyệt vọng, hay là nguyên nhân khác, Trần ma ma cũng không có phản kháng.

Mà Y Lâm cũng bị dọa sợ, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng cầu xin cho Trần ma ma một câu.

Không lâu sau, trong sân truyền đến tiếng kêu thê lương. Mặc kệ là Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên, hay là Cầm Hương bọn họ, nghe những âm thanh này, sắc mặt cũng không có thay đổi.

Nhưng Y Lâm vẫn nhìn tất cả xảy ra, cũng dọa sợ không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn biến thành màu trắng, không một tia huyết sắc.

Tiếng kêu gào trong sân dần dần trở nên nhỏ lại, tiếp đó trở nên vô lực. Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể nghe âm thanh cây gậy đánh vào thịt phát ra tiếng “Bành bạch…”

Qua một lúc lâu, có người đi vào bẩm báo, “Hồi vương gia, vương phi, Trần ma ma đã khí tuyệt bỏ mình.”

“Ừm!” Tư Đồ Húc chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không có nhiều cảm xúc.

Mà Triệu Khả Nhiên là phất tay, ý bảo người kia lui ra, đột nhiên cười nhìn người còn quỳ trên mặt đất, khi nghe được tin Trần ma ma qua đời, toàn thân Y Lâm phát run, mở miệng nói, “Lần này đến lượt ngươi.”