Phân phó xong tất cả
mọi việc, Triệu Khả Nhiên mang theo Lung Nhi, ngồi xe ngựa bắt đầu chạy
đến Vạn An Tự. Dâng hương xong, lên xe ngựa trở về phủ, lúc xe ngựa chạy trên đường cái, Triệu Khả Nhiên đã kêu ngừng xe.
“Tiểu thư, chúng ta không trở về phủ sao?” Lung Nhi kỳ quái hỏi.
“Ân.” Triệu Khả Nhiên gật gật đầu. “Hiếm khi được xuất phủ một chuyến, hơn
nữa hiện tại thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi dạo một chút.”
Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền xuống xe ngựa.
“Thật tốt quá.” Lung Nhi cũng cao hứng phấn chấn nhảy xuống xe.
Triệu Khả Nhiên xoay người, nói với xa phu: “Trần thúc, ngươi về phủ trước đi! Ta đi dạo một chút, lát nữa sẽ trở về.”
“Nhưng tiểu thư, nô tài --” Trần thúc không đồng ý với quyết định của Triệu
Khả Nhiên, muốn khuyên bảo Triệu Khả Nhiên thay đổi chủ ý. Dù sao hắn
đưa tiểu thư ra khỏi phủ, nếu xảy ra vấn đề gì, hắn cũng đừng tưởng an
ổn sống tiếp trong phủ Thái sư. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Triệu Khả
Nhiên đã lên tiếng đánh gãy lời hắn nói.
“Cứ như vậy đi!” Triệu Khả Nhiên hạ quyết định.
“Vâng, vậy tiểu thư phải cẩn thận một chút.” Trần thúc dặn: “Lung Nhi, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư thật tốt.”
“Trần thúc, ngươi yên tâm đi!” Lung Nhi cam đoan nói: “Ta nhất định sẽ theo sát tiểu thư không rời.”
“Vậy được rồi!” Trần thúc bất đắc dĩ đánh xe về phủ trước.
Triệu Khả Nhiên mang theo Lung Nhi, giống như chú chim nhỏ được ra khỏi l*иg, đi dạo ở trên đường cái, xem cái gì đều cảm thấy mới mẻ. Nhìn cuộc sống nhộn nhịp xung quanh, Triệu Khả Nhiên cảm thấy trước đây nàng thật đúng là đã sống uổng phí. Đời trước, nàng rất ít khi ra ngoài. Cho dù có
xuất phủ, cũng chỉ biết cúi đầu không dám nhìn bất kể thứ gì. Cũng một
phần bởi vì Khả Nhân nói với nàng, tiểu thư khuê các bình thường sẽ
không tùy tiện xuất đầu lộ diện, và gia tộc như Trung Nghĩa hầu phủ
tuyệt đối sẽ không thích Thế tử phi tương lai cả ngày ở bên ngoài nháo
loạn. Cho nên, hầu hết thời gian nàng đều ngốc ở trong viện của mình,
ngay cả các tiểu thư thế gia khác tổ chức tụ hội nàng đều rất ít tham
gia. Nhưng buồn cười là, Khả Nhân lại thường xuyên xuất môn, còn thường
thường đi tham gia những lúc tụ hội này, kết quả là danh tiếng của Khả
Nhân càng ngày càng cao, mà sự tồn tại của nàng lại ngày càng mờ nhạt,
thậm chí rất nhiều tiểu thư khuê các cùng các phu nhân giới quan lại
quyền quý đều đã quên phủ Thái sư còn có một trưởng nữ là nàng. Mọi
người khi nhắc đến dòng chính nữ phủ Thái sư, cũng chỉ nghĩ đến Triệu
Khả Nhân, hoàn toàn đã quên còn một người là Triệu Khả Nhiên.
Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh, ngẫm lại, Khả Nhân chắc hẳn xuất môn
không ít lần để hẹn hò gặp gỡ vị hôn phu quý báu của nàng, Trung Nghĩa
hầu Thế tử - Lâm Khê Nhiễm! Khó trách, nàng ta không muốn nàng xuất môn.
Đời này, nàng sẽ không bao giờ chỉ biết ngây ngốc trốn trong góc phòng,
nàng muốn bộc lộ tài năng của mình, muốn mọi người phải biết rằng, Triệu Khả Nhiên nàng không hề thua kém bất luận kẻ nào.
Đi dạo trên
đường phố náo nhiệt, Triệu Khả Nhiên cảm thấy rất thoải mái. Từ khi
trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn buộc chặt thần kinh, một bên đề phòng Triệu Khả Nhân, một bên lại lo sợ bất an, sợ rằng chính nàng đang nằm
mơ, sợ trọng sinh chỉ là do nàng ảo tưởng. Nhưng hiện tại nàng lại cảm
giác được sự thoải mái, chân thật trước nay chưa từng có.
“Tiểu
thư, người xem, những đồ được bán ở sạp hàng bên kia nhìn rất đẹp a!”
Lung Nhi chỉ vào phía quán hàng phía trước, hưng phấn kêu lên.
“Vậy chúng ta đi qua xem một chút!” Dù sao đang lúc rảnh rỗi, tâm trạng nàng cũng rất tốt, đi xem một chút cũng không sao. Nghĩ như vậy Triệu Khả
Nhiên cười nói rồi đi về phía quán nhỏ trước mặt.
“Oa, tiểu thư, người xem, những thứ kia đều rất đáng yêu nga!” Lung Nhi một bên chọn, một bên tán thưởng.
“Đúng vậy, vị tiểu thư này, những thứ này đều do chúng ta tự chế tác, tuyệt
đối là độc nhất vô nhị.” Chủ quán đánh giá Triệu Khả Nhiên, nhìn thấy
quần áo, trang sức trên người Triệu Khả Nhiên đều là đồ quý trọng, vừa
nhìn đã biết tiểu thư nhà phú quý, lập tức nhiệt tình tiếp đón. “Ngài
hãy mua một món đi, nhất định sẽ yêu thích.”
Triệu Khả Nhiên bắt
đầu quan sát các loại món đồ trang sức nhỏ được bày ra trên sạp hàng
này. Thoa cài tóc, vòng tay, vòng tai... Những thứ đồ này cũng không quý giá, nhưng là có chút đặc sắc. Triệu Khả Nhiên xuất thân cao quý, trang sức của nàng tuy không nói là quý giá, đắt tiền nhất, nhưng cũng tuyệt
đối đồ nào cũng là thượng phẩm, cho nên nàng cũng không cảm thấy hứng
thú nhiều lắm với những món đồ này.
Tầm mắt nhìn lướt qua, đột
nhiên Triệu Khả Nhiên nhìn thấy một chiếc trâm cài bằng gỗ. Trâm cài
nhìn rất đơn giản, trên thân khắc một đóa hoa mai, ở phía dưới bông hoa
mai treo một con bươm bướm nhỏ cũng được khắc bằng gỗ, nhìn thì biết
ngay con bươm bướm nhỏ này cùng trâm cài được khắc ra từ cùng một khối
gỗ. Triệu Khả Nhiên cầm lấy cẩn thận nhìn, hoa mai cùng bươm bướm nhỏ
được điêu khắc trông rất sống động, để gần còn ngửi thấy một mùi thơm
nhàn nhạt tỏa ra từ trâm cài.
“Chiếc trâm cài này gía bao nhiêu?” Triệu Khả Nhiên dò hỏi.
“Tiểu thư, ngài cũng thật thật tinh mắt a!” Chủ quán lập tức nịnh nọt nói:
“Trâm cài này dùng gỗ trầm hương tốt nhất để điêu khắc, chạm trổ cũng
rất tinh xảo, ngài xem trên trâm có hình hoa mai và bươm bướm, có phải
rất xinh đẹp tinh xảo không a? Tiểu thư, nếu ngài thích, ta liền tính rẻ một chút, chỉ cần một lượng bạc.”
Triệu Khả Nhiên vừa định kêu Lung Nhi trả tiền, đã bị một tiếng nói thanh thúy đánh gãy.
“Năm lượng bạc, trâm cài này ta lấy.”