Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Trưởng Nữ

Chương 207: Cháu gái Trần ma ma

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe Triệu Khả Nhân nói, Triệu Khả Nhiên cảm thấy không thể nói lý, nàng cũng không muốn dây dưa nhiều với Triệu Khả Nhân, vì vậy nàng cười lạnh, mở miệng nói, “Triệu Khả Nhân, ngươi nói, ngươi chỉ học từ ta mà thôi, vậy thì tốt, vậy ngươi cũng giống như ta, một mình gánh chịu hậu quả là được rồi. Lúc đầu ta đối xử với mẫu thân như thế, ta cũng không cầu xin bất luận người nào giúp một tay! Ngươi đã dám nói học theo ta, vậy thì nhất định phải tự mình gánh chịu hậu quả.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi nói thật nhẹ nhàng.”

Thấy Triệu Khả Nhiên một mực từ chối yêu cầu của mình, cơn tức của Triệu Khả Nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng không giả mù sa mưa với Triệu Khả Nhiên, “Hiện tại ngươi là Húc vương phi, hơn nữa Húc vương sủng ái ngươi như vậy... đương nhiên ngươi có thể không cần. Nhưng ta và ngươi giống nhau sao? Nếu ta cũng giống như ngươi, có thể một mình hưởng muôn vàn sủng ái, ta cũng không cần để ý như vậy!”

“Vậy thì thế nào?” Đối với sự tức giận của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cũng không có một chút cảm giác, “Đó là sự lựa chọn của ngươi! Là con đường ngươi chọn, ngươi phải phụ trách với chính mình.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần đắc ý như vậy, ngươi có thể có ngày hôm nay, không phải bởi vì ta sao?” Triệu Khả Nhân kích động mở miệng, “Ban đầu nếu không phải có ta..., bây giờ ngươi có thể ngồi lên vị trí Húc vương phi sao? Cho nên ngươi nhất định phải giúp ta, đó là ngươi thiếu nợ ta.”

“Cái gì?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy mờ mịt, chuyện giữa nàng và Húc, người ngoài căn bản không biết, còn nữa, chuyện này liên quan gì đến nàng, “Triệu Khả Nhân, ngươi không được ăn nói lung tung. Chuyện giữa ta và Húc vương, liên quan gì đến ngươi! Ta nhớ rõ chưa bao giờ nhờ ngươi ở giữa giúp cái gì!”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần giả bộ.” Triệu Khả Nhân hung ác mở miệng, “Ban đầu người định ra hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu không phải là ta, mà là ngươi. Nếu không phải ban đầu này việc hôn sự chuyển đến trên người ta, bây giờ ngươi có thể có vận khí tốt như vậy sao? Bây giờ sao ngươi có thể cao cao tại thượng làm Húc vương phi! Ngươi sớm đã ở phủ Trung Nghĩa hầu tranh giành tình cảm cùng với kỹ nữ Như Tuyết kia rồi.”

Nghe Triệu Khả Nhân nói ngang ngược như vậy, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, “Triệu Khả Nhân, ngươi thật sự vĩ đại! Ban đầu, hôn sự của phủ Trung Nghĩa hầu, không phải là ngươi nghĩ biện pháp đoạt được sao? Như thế nào, hiện tại lại thành ngươi vì muốn cho ta trở thành Húc vương phi mà giúp ta rồi, ngươi nói như vậy, không cảm thấy buồn cười sao?”

“Triệu Khả Nhiên, cho dù nói thế nào, nếu không phải lúc đầu ta làm mấy chuyện này, ngươi có thể tham gia tiệc tuyển phi sao?” Triệu Khả Nhân vẫn kiên trì như cũ, “Hiện tại ngươi có thể có ngày hôm nay, đều là do ta ban tặng. Chẳng qua ta chỉ muốn ngươi giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ngươi cũng không chịu, ngươi thật là vong ân phụ nghĩa.”

Triệu Khả Nhiên cảm giác mình thật sự không có cách nào hiểu rốt cuộc Triệu Khả Nhân nghĩ thế nào, “Triệu Khả Nhân, ta nghĩ trên thế giới này, chắc là tìm không ra người nào có da mặt dày hơn ngươi! Ngươi ở trong tối âm thầm tính toán hôn sự của tỷ tỷ, đến cuối cùng lại muốn

tỷ tỷ ngươi cám ơn ngươi... ngươi cảm thấy có đạo lý này sao? Bây giờ ngươi có thể tùy tiện tìm một người trên đường xem, xem một chút rốt cuộc là có ai đồng ý với quan điểm của ngươi.”

“Triệu Khả Nhiên, việc này căn bản không phải là việc khó.” Thấy Triệu Khả Nhiên vẫn không đồng ý, Triệu Khả Nhân cũng nóng nảy, “Ta chỉ muốn ngươi nói hộ giúp ta ở trước mặt tổ phụ mà thôi, tại sao ngươi không chịu giúp một tay chứ? Ta cho ngươi biết, hôm nay ta đã đến đây, thì tuyệt đối sẽ không tay không mà về.”

“A…, vậy ngươi muốn làm sao đây?” Triệu Khả Nhiên ngược lại hứng thú, “Dù sao ta cũng sẽ không giúp cho ngươi ngươi có thể làm gì?” D i ee n D a n L ee Q u yy D o nn

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần đắc ý, ta cho ngươi biết, chuyện lúc trước của ngươi, chắc hẳn không có bao nhiêu người biết rõ!” Triệu Khả Nhiên hả hê cười nói, “Ta cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không đồng ý..., vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”

“Chuyện trước kia của ta?”

Triệu Khả Nhiên chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm chuyện gì mà người khác không thể biết, nàng cũng không biết Triệu Khả Nhân nói cái gì, “Vậy ngươi nói đi! Mặc dù ta không nói việc ta

làm đều quang minh lỗi lạc, nhưng mà ta tự nhận mình chưa từng làm chuyện gì mà người khác không nên biết, ngươi muốn nói, vậy thì nói đi!”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần bình tĩnh như vậy. Ta nghĩ, Húc vương hẳn còn chưa biết! Lúc trước, người có hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu là ngươi, hơn nữa còn là chỉ phúc vi hôn. Lâm Khê nhiễm đã từng là vị hôn phu của ngươi, hơn nữa hắn đã đội cái mũ vị hôn phu của ngươi vài chục năm rồi.”

Triệu Khả Nhân hả hê nhìn Triệu Khả Nhiên. Nàng có lòng tin, Húc Vương nhất định là không biết chuyện này, hơn nữa Triệu Khả Nhiên sẽ không tự mình nói ra chuyện này. Nếu như bị Húc vương biết chuyện, vậy tình cảm hai phu thê bọn họ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.

“Thật sao?” Nghe được thì ra là chuyện này, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, ý tứ tràn đầy châm chọc, “Vậy thì thế nào? Cho dù là mọi người đều biết ta đã từng có hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu, vậy thì thế nào? Trong chuyện này, ta không có làm sai bất cứ chuyện gì, ta có cái gì phải sợ. Dù là bị mọi người biết, vậy thì có thể như thế nào đây? Như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của ta!”

“Ngươi không sợ Húc vương biết, sẽ lạnh nhạt ngươi sao?” Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân có chút sốt ruột. Nàng vẫn luôn cho là, đây là nhược điểm lớn nhất của Triệu Khả Nhiên, nàng nhất định không muốn người khác biết chuyện này. Nhưng mà, hiện tại trong lòng của nàng lại tràn đầy cảm giác không xác định.

“Ta, không, sợ!” Triệu Khả Nhiên mỉm cười nhìn Triệu Khả Nhân, từng câu từng chữ nói ra, “Dù cho mọi người đều biết, vậy thì thế nào? Chuyện hôn ước này không phải đã giải trừ rồi sao? Hơn nữa ta tự nhận ta không có làm sai bất kỳ cái gì. Chỉ là, nếu như nói ra, đến lúc đó, người nên lo lắng phải là ngươi chứ.”

“Triệu, Triệu Khả Nhiên, ngươi... ngươi đang nói cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên tự tin nói, trong lòng Triệu Khả Nhân tràn đầy không xác định, “Hôn sự của ngươi, liên quan gì đến ta!”

“Ha ha, muội muội! Ngươi đại khái đã quên mất, mặc dù lúc mới bắt đầu, người có hôn ước với phủ Trung Nghĩa hầu là ta, chỉ là, về sau, người có hôn ước với Trung Nghĩa hầu phủ là ngươi!” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Ngươi nói, trong chuyện này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người có thể tò mò hay không? Ngươi nói, nếu lúc này, mọi người có thể muốn làm rõ ràng hay không? Nếu sự kiện năm đó bị lôi ra, đến lúc đó, rốt cuộc người có chuyện là ngươi, hay là ta đây?”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi…”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Triệu Khả Nhân cả kinh, hơn nữa nàng không thể không thừa nhận, chuyện thật sự xảy ra như vậy, nếu chuyện năm đó bị người khác biết, Triệu Khả Nhiên có bị tổn thất gì hay không, nàng không biết, nhưng mà tình cảnh của nàng nhất định sẽ càng thêm khổ sở.

“Còn nữa!” Triệu Khả Nhiên cũng không vì Triệu Khả Nhân không phản bác gì mà dừng lại, mà tiếp tục nói, “Tình huống bây giờ, Thái tử phải tốn rất nhiều sức mới đem chuyện này bình thường trở lại. Nếu lúc này, sự kiện năm đó lại bị lôi đi ra, không biết Thái tử sẽ có phản ứng như thế nào đây? Ta thật sự rất tò mò!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Triệu Khả Nhân bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hiện tại Thái tử đối với nàng đã rất lạnh nhạt. Nếu hiện tại lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, vậy nàng thật sự không có tương lai rồi. Nhất là bây giờ, nàng hoàn toàn đã không còn chỗ dựa cường đại.

“Như thế nào, ngươi còn muốn nói ra sao?” Triệu Khả Nhiên cười mở miệng hỏi, “Nếu ngươi muốn nói ra, ta sẽ không ngăn cản. Đến lúc đó, người trong kinh thành sẽ biết Triệu Khả Nhân ngươi rốt cuộc là hạng người gì! Hẹn hò với vị hôn phu của tỷ tỷ, mưu đoạt hôn sự của tỷ tỷ mình, vì muốn bám lấy Thái tử, lại tìm người đến mê hoặc vị hôn phu của mình. Nếu những chuyện này truyền đi, ngươi sẽ đặt chân trong phủ Thái tử như thế nào đây?”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi sẽ không nói ra những này chuyện, có đúng hay không?” Trong lòng Triệu Khả Nhân tràn đầy sợ hãi, “Nếu nói ra những chuyện này, đối với ngươi mà nói cũng không có lợi ích gì. Cho nên ngươi tuyệt đối không thể nói ra.”

Triệu Khả Nhân thật sự sợ. Lúc đầu, nàng muốn lấy chuyện này tới uy hϊếp Triệu Khả Nhiên, nhưng không ngờ lại khiến mình bị dính vào. Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này truyền ra ngoài, nếu không, cả đời này của nàng thật sự phá hủy.

“Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói ra.” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Triệu Khả Nhân, “Còn nữa, đừng quên, ta không có nhiều thời gian làm chuyện như vậy. Ban đầu, không phải ngươi muốn nói chuyện này ra sao? Cũng không phải là ý của ta! Thế nào, không phải muốn uy hϊếp ta sao? Nếu vậy, vậy thì nói ra chuyện có thể uy hϊếp ta! Không cần lấy những chuyện thối nát của ngươi tới phiền ta. Còn nữa, tại sao mỗi một lần đều là như vậy chứ? Rõ ràng muốn hại ta, đến cuối cùng lại hại chính mình chịu không nồi. Thật đúng là buồn cười.”

Trong mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy hận ý, nhưng lại không còn cách nào. Bởi vì chuyện này thật sự giống như Triệu Khả Nhiên nói, lúc mình mới đến rõ ràng nắm chắc mười phần. Nhưng cho tới bây giờ, nàng lại cảm giác hành động của mình hết sức buồn cười. Thì ra là cho tới nay, mình ở trước mặt Triệu Khả Nhiên chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. D i ee n D a n L ee Q u yy D o nn

“Triệu Khả Nhiên, xem như ngươi lợi hại.” Triệu Khả Nhân đứng dậy, muốn rời khỏi, bởi vì trải qua thời gian nói chuyện dài như vậy, nàng rất rõ ràng, Triệu Khả Nhiên bất luận như thế nào cũng sẽ không giúp nàng, nếu vẫn ở lại chỗ này, thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

“Thế nào, muốn đi sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười, “Xem ra muội muội cũng không còn gì muốn nói cho nên mới muốn rời khỏi!”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần đắc ý.” Triệu Khả Nhân trong mắt tràn đầy oán hận, “Ngươi đừng nghĩ là ngươi có thể cả đời như vậy. Ngươi thật sự cho là Húc Vương sẽ vì ngươi, thật sự làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân sao? Ta cho ngươi biết, nam tử trên thế gian đều có mới nới cũ. Hiện tại hắn thích ngươi, cho nên nói cái gì đều có thể nói được. Đến tương lai hắn chán ghét ngươi, đến lúc đó, kết quả của ngươi có thể còn thảm hơn ta.”

“Ha ha, chuyện của ta không nhọc ngươi phí tâm.” Triệu Khả Nhiên ngược lại tuyệt không tức giận, “Ngươi quản tốt chuyện của mình là được. Nếu có thời gian nghĩ đông nghĩ tây như vậy, còn không bằng suy nghĩ tương lai của ngươi một chút! Bộ dáng bây giờ của ngươi như vậy, vẫn là mau chóng có hài tử! Chỉ cần có hài tử, tình huống của ngươi sẽ thay đổi!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, tâm tình của Triệu Khả Nhân rất phiền não. Phương pháp như vậy, sao nàng lại không nghĩ qua chứ? Ban đầu, nàng muốn mang thai hài tử. Nhưng không biết tại sao,

vẫn chậm chạp không có cách nào mang thai, lúc trước rõ ràng mình dựa theo phương thuốc này điều dưỡng thân thể, nhưng vẫn không có tin tức tốt. Hơn nữa lúc được sủng ái cũng không có tin tức tốt, hiện tại Thái tử lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng làm sao có cơ hội!

“Điểm này ngươi không cần lo lắng.” Triệu Khả Nhân không quay đầu lại, “Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi! Ta nhất định sẽ nhanh chóng mang thai, nhất định sẽ sớm hơn Tần Y Miểu. Ngươi cứ chờ xem! Triệu Khả Nhiên, tương lai của ta nhất định sẽ xán lạn hơn ngươi.”

Nói xong, Triệu Khả Nhân cũng không quay đầu rời khỏi.

“Vương phi, tại sao người lại nhắc đến chuyện mang thai?” Đợi Triệu Khả Nhân đi xa, Thi Hương nhịn không được mở miệng hỏi, “Người biết rõ, Triệu Khả Nhân nàng…”

“Không sai, Triệu Khả Nhân không thể mang thai nữa. Điểm này không cần ngươi nói, bổn vương phi cũng nhớ.” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Chỉ là, dưới tình huống bây giờ, mang thai đích xác là phương pháp giải quyết tốt nhất. Ta chính là muốn nhắc nhở Triệu Khả Nhân, để cho nàng gấp gáp. Phải biết người nếu như nóng nảy, có thể sẽ làm sai rất nhiều chuyện.”

“Vậy Triệu Khả Nhân sẽ làm ra chuyện gì?” Thi Hương mở miệng hỏi.

Triệu Khả Nhiên nhún vai một cái, nghịch ngợm cười một tiếng, “Ta cũng không phải là con giun trong bụng Triệu Khả Nhân, ta làm sao biết, nàng sẽ làm ra chuyện gì? Chỉ là cho dù nàng làm ra chuyện gì, cũng sẽ đảo loạn hậu viện Thái tử! Cái này mới là điều ta muốn thấy.”

Nhìn Triệu Khả Nhiên, Thi Hương cũng không biết mình nên phản ứng gì mới phải.

Triệu Khả Nhiên cười, mở miệng nói, “Được rồi, ngươi cũng không cần tiếp tục hầu hạ ở đây, ta muốn một mình lẳng lặng suy nghĩ một vài việc, ngươi đi xuống trước đi! Nếu vương gia trở lại, tìm người đến cho ta biết

được.”

Nghe lời căn dặn, Thi Hương liền rời khỏi đình. Triệu Khả Nhiên một mình ở lại trong đình, vừa uống trà, vừa nhìn phong cảnh xinh đẹp này, nhưng không ai có thể đoán được lúc này rốt cuộc trong lòng của nàng suy nghĩ gì.

Lúc dùng cơm trưa, Triệu Khả Nhiên liền nói chuyện Triệu Khả Nhân đến thăm cho Tư Đồ Húc.

Nghe được những chuyện này, Tư Đồ Húc không nhịn được chau mày, “Triệu Khả Nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì! Lại dám đến vương phủ càn quấy. Nàng cho là nàng là ai!”

“Được rồi, ta cũng không tức giận, chàng tức giận làm gì!” Triệu Khả Nhiên múc một chén canh, đưa cho Tư Đồ Húc, “Còn nữa, rốt cuộc chàng có nghe được kết quả không! Đến cuối cùng cũng không phải là ảo nảo rời khỏi sao.”

“Vật nhỏ, sao lần nào nàng cũng mặc cho nàng ta tùy ý quấy rối vậy?” Tư Đồ Húc tức giận nhìn tiểu thê tử của mình, “Dường như mỗi lần nàng ta đến quấy rối, nàng đều không làm gì, nàng ta mới có thể cho rằng nàng dễ bị khi dễ! Cho nên chỉ cần vừa có chuyện liền đến tìm nàng quấy rối.”

“Chàng đây là oan uổng ta.” Triệu Khả Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, “Chẳng lẽ chàng cho là ta là người khoan hồng độ lượng sao? Đừng quên, ta chỉ là một tiểu nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử rất nhỏ mọn. Ta không phải là không có trừng phạt nàng, mà là không cần thiết mà thôi, cho dù không có ta, hiện tại nàng sống cũng không dễ chịu!”

“Được rồi, ta nói không lại nàng.” Tư Đồ Húc buồn cười lắc đầu, “Tùy nàng muốn làm thế nào! Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến những câu nàng ta nói, trong lòng của ta rất khó chịu. Chính nàng ta không hạnh phúc, mà dám đến đây nguyền rủa chúng ta như vậy.”

“Mặc kệ nàng ta nói thế nào cũng được.” Triệu Khả Nhiên cũng không để ý, “Chỉ cần chúng ta hạnh phúc, vậy là được rồi, cần gì quản người khác nói gì chứ? Chẳng lẽ chàng sẽ vì nàng ta nguyền rủa mà có lỗi với ta sao?” D i ee n D a n L ee Q u yy D o nn

“Ta không biết.” Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Vật nhỏ, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng. Cho dù ta phụ cả thiên hạ, cũng quyết không phụ nàng.”

Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, “Được rồi, ta biết rõ. Tâm ý của chàng sao ta lại không biết!”

Đúng vậy! Có nam nhân nguyện ý vì nàng mà làm nhiều như vậy, sao có thể phụ nàng chứ? Người trước mắt này đã yêu mình yêu đến tận xương tủy, người như vậy, mình tại sao không tin tưởng!

“Tốt, chúng ta vẫn tranh thủ thời gian dùng bữa!” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Dùng xong bữa trưa, chúng ta ra ngoài đi dạo, có được hay không?”

“Được.”

Đợi hai người dùng xong bữa trưa, nhưng mà không lập tức đi ra ngoài bởi vì Trần ma ma đến, muốn cầu kiến Vương gia. Cho nên hai người không thể làm gì khác hơn là gặp Trần ma ma trước. Thật ra thì Tư Đồ Húc thì không muốni để ý đến bà, chỉ là Triệu Khả Nhiên cho là cho dù thế nào, Trần ma ma vẫn có công lao nhất định, vẫn không thể xem nhẹ. Vì vậy, hai người ở thiên sảnh tiếp kiến nàng.

Trong sảnh, Triệu Khả Nhiên mỉm cười uống trà, sắc mặt của Tư Đồ Húc cũng không tốt chút nào.

Rất nhanh, Trần ma ma đã đến, hơn nữa đi phía sau bà, còn có một tiểu cô nương thanh tú đi theo. Dáng vẻ tiểu cô nương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy lụa dài trắng thanh thoát, khuôn mặt mượt mà hồng hào, cặp mắt tròn như mèo, xinh tươi mang một chút mê hoặc, đôi môi mềm mại hồng nhạt, chọc người thương yêu. Thật sự trong sáng, nhưng cũng mang theo một chút quyến rũ.

Sau khi Trần ma ma và vị nữ tử kia hành lễ xong, Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Trần ma ma, vị cô nương này là…”

“Vương phi có điều không biết, đây chính là người nô tỳ lúc trước đề cập tới, cháu gái của nô tỳ.” Trần ma ma cười vui vẻ, nhưng trong mắt cũng có vẻ hả hê, “Cháu gái nô tỳ cô gọi là Y Lâm, năm nay vừa vặn mười lăm tuổi! Y Lâm, còn không mau vấn an vương gia, vương phi.”

Nghe Trần ma ma nói, nữ tử gọi là Y Lâm tiến lên một bước, chậm rãi thi lễ, “Nô tỳ Y Lâm, thỉnh an vương gia, vương phi.”

Mặc dù nói thỉnh an vương gia vương phi, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm Tư Đồ Húc trong ánh mắt tràn đầy tình cảm. Hơn nữa, trên mặt đỏ ửng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào nhìn nam tử ngồi ở thượng vị kia.

Thật ra thì ban đầu, Trần ma ma có nói với Y Lâm, Y Lâm căn bản cũng không đồng ý, nàng vẫn luôn cho rằng nếu có thể làm vương gia thì có thể cũng đã bảy tám chục tuổi rồi. Nhưng bởi vì không lay chuyển được cô, cho nên nàng cũng chỉ phải đồng ý đến xem một chút, hơn nữa cô cũng đồng ý, nếu nàng không muốn, thì tuyệt đối không sẽ miễn cưỡng nàng. Nhưng mà hôm nay vừa nhìn thấy vị Húc vương trong truyền thuyết này, lòng của nàng lập tức liền bị hãm vào. Cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua nam tử nào xuất sắc như vậy, hơn nữa còn là một vị vương gia.

Trần ma ma thấy được nét mặt Y Lâm, cảm thấy vô cùng hài lòng, bà cười nhìn người ngồi phía trên, mở miệng nói, “Hôm nay nô tỳ dẫn theo Y Lâm đến đây, chính là vì muốn tạ ơn vương gia và vương phi! Nếu không phải nhờ ân huệ của hai người, Y Lâm mới có thể vào Húc vương phủ với nô tỳ!”

Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn tiểu cô nương phía dưới, nàng liếc nhìn đã biết rốt cuộc họ đang có ý đồ gì. Vừa nghĩ đến hiện tại người quỳ gối phía dưới, đang đánh chủ ý đến phu quân của mình. Nàng không nhịn được, hung hăng trợn mắt nhìn Tư Đồ Húc một cái.

Tư Đồ Húc vô tội sờ lỗ mũi. Hắn cũng không muốn, có được hay không. Chuyện này không có quan hệ gì với hắn! Tại sao vật nhỏ có thể giận chó đánh mèo như vậy!

Triệu Khả Nhiên không để ý đến dáng vẻ vô tội của Tư Đồ Húc, nàng khẽ cười, mở miệng nói, “Thì ra đây chính là cháu gái của Trần ma ma! Dáng dấp thật đúng là xinh đẹp!”

“Tạ vương phi khích lệ.” Mặc dù là lời cám ơn, nhưng trong mắt Trần ma ma cũng tràn đầy kiêu ngạo.

“Chỉ là thật sự đáng tiếc.” Triệu Khả Nhiên xoay chuyển lời nói, “Cháu gái xinh đẹp như vậy, Trần ma ma, sao ngươi nhẫn tâm để nàng vào vương phủ làm nô tỳ chứ? Ngươi nên tìm cho nàng một nhà trong sạch, để cho nàng vượt qua *** ngày mới đúng!”

“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Trần ma ma lập tức bối rối, “Vương phi, người đang nói gì! Lúc nào nô tỳ để cho Y Lâm vào vương phủ làm nô tỳ vậy?”

“Trần ma ma, không phải ngươi nói, muốn cháu gái ngươi vào vương phủ sao?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Mặc dù trong vương phủ không thiếu nô tỳ, chỉ là nể mặt ngươi, bổn vương phi đã ngoại lệ cho nàng vào phủ rồi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ có Trần ma ma, ngay cả dáng vẻ Y Lâm cũng nóng nảy. Cô rõ ràng đồng ý cho nàng vào vương phủ làm thị thϊếp vương gia, về sau có thể được ăn uống sung sướиɠ. Nhưng mà bây giờ sao lại trở thành nô tỳ chứ? D i ee n D a n L ee Q u yy D o nn

“Vương phi, người đang nói cái gì?” Trần ma ma khẩn trương mở miệng, “Nô tỳ đích xác là muốn Y Lâm vào phủ, chỉ là, cũng không phải muốn nàng làm nô tỳ.”

“Trần ma ma, ngươi có ý gì!” Triệu Khả Nhiên nghiêm mặt, cau mày mở miệng nói, “Nàng vào phủ, không phải làm nô tỳ, chẳng lẽ là đến làm chủ tử sao. Nơi này là vương phủ, nàng cũng không phải là thân thích hảo hữu của bổn vương phi hoặc là vương gia, cho nên dĩ nhiên không phải khách vương phủ. Nếu không phải là khách nhân, vậy dĩ nhiên là nô tỳ rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »