Chương 22: Nam tử thần bí

Vào đêm, vạn vật đều đắm chìm trong tĩnh lặng, cho dù là con người hay động vật, đều đã tiến nhập mộng đẹp, ngay cả những chú chim trong viện cũng

đình chỉ hót líu lo, làm cho người ta có thể ngủ ngon.

Bên trong Xuân Huy viên.

Lúc này, trải qua một ngày mỏi mệt, Triệu Khả Nhiên sớm tiến vào mộng đẹp.

Trong khuê phòng Triệu Khả Nhiên một mảnh yên lặng, đến nỗi ngay cả

tiếng hít thở của Triệu Khả Nhiên cũng nghe rõ ràng.

Đột nhiên,

“Chi” một tiếng, tiếng động vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh này, cửa sổ bị

đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người lắc mình vào phòng. Nhưng Triệu Khả

Nhiên ngủ rất sâu, không thấy có dấu hiệu bị đánh thức.

Thân ảnh

kia chậm rãi đi đến bên giường Triệu Khả Nhiên. Dưới ánh trăng, bóng

người kia cũng dần dần rõ ràng, đó là một nam tử tuấn mỹ dị thường. Nam

tử thân hình cao lớn, chừng tám thước, cao lớn rắn rỏi, các góc cạnh của khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ bức người. Đôi mắt thâm thúy mê

người tựa như một hồ sâu không đáy, sáng rọi làm mê muội người đối diện, giống như một cái lốc xoáy, không cẩn thận mọi vật đều sẽ bị hãm sâu

vào trong đôi mắt ấy. Chiếc mũi tinh xảo ngạo nghễ đứng thẳng, bạc môi

hoàn mỹ gợi cảm như hút hồn đối phương, trường bào màu trắng bao bọc lấy dáng người hoàn mỹ, vạt áo nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Áo bào trắng

rộng, trắng tinh không một tì vết, không có nửa điểm tạp chất, ba ngàn

sợi tóc theo gió bay lên lên, hắc cùng bạch đối lập mãnh liệt, lại làm

cho người ta cảm thấy hài hòa vô cùng.

Thân ảnh màu trắng kia

đứng lẳng lặng trước giường Triệu Khả Nhiên, nhìn thiếu nữ đang ngủ say, khóe miệng giương lên nụ cười mỉm. Hôm nay trong lúc vô ý hắn đi qua

phủ Thái sư, lại nghe được một trận tiếng đàn du dương, tiếng đàn kia

tràn ngập cảm tình, tâm sự nặng nề sâu kín, làm hắn không tự giác nhảy

lên nóc nhà, muốn nhìn xem một chút, không biết là người như thế nào,

lại có thể đàn một khúc “Phượng Hoàng niết bàn” như vậy. Một khắc kia

khi nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy khϊếp sợ, nữ tử này thoạt nhìn chỉ có

13, 14 tuổi; không biết nàng đã trải qua những chuyện gì mà lại đàn ra

khúc nhạc tang thương như thế.

Vật nhỏ này dường như rất mẫn cảm, hôm nay kém chút nữa hắn đã bị phát hiện, nếu không phải hắn phản ứng

nhanh, khẳng định sẽ bị nhìn thấy. Nghĩ vậy, nam tử buồn cười lắc lắc

đầu.

Cũng không biết vì sao, từ lúc nghe được khúc nhạc kia,

trong lòng hắn luôn luôn nghĩ đến nữ tử này. Cho nên, thời điểm đêm

khuya như thế này hắn mới đến thăm nàng. Nhìn dung nhan ngọt ngào của

thiếu nữ đang trong mộng đẹp, trong mắt nam tử toát ra một tia nhu tình

mà chính hắn cũng không biết. Qua một khắc, nam tử nhìn thiếu nữ đang

nằm trên giường một cái thật sâu, rồi lập tức xoay người rời đi, tựa như thời điểm khi hắn tới, không kinh động bất luận người nào, cũng không

lưu lại dấu vết gì, chỉ có để ô cửa sổ kia mở ra, giống như muốn tuyên

cáo điều gì đó.

Giờ mẹo một khắc, Linh Nhi cùng Lung Nhi mang

theo đồ dùng rửa mặt chải đầu đi tới khuê phòng Triệu Khả Nhiên. Mấy hôm trước Linh Nhi bị phạt, vết thương do bị đánh 10 bản tử cũng không trầm trọng lắm, hơn nữa dưỡng thương vài ngày cũng đã khỏi hẳn, cho nên, hôm nay bắt đầu trở về hầu hạ Triệu Khả Nhiên.

Linh Nhi gõ gõ cửa. “Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”

“Vào đi!”

Linh Nhi cùng Lung Nhi mang theo đồ rửa mặt vào phòng, Linh Nhi hầu hạ Triệu Khả Nhiên rửa mặt chải đầu, Lung Nhi chuẩn bị quần áo để hôm nay Triệu

Khả Nhiên mặc. Hai người phân công nhau làm việc.

Xem Linh Nhi

cùng Lung Nhi, Triệu Khả Nhiên trong lòng cảm thán, Linh Nhi cùng Lung

Nhi vốn là tỷ muội thân thiết cùng nhau lớn lên, hai người làm việc vô

cùng ăn ý. Hai người cùng nhau làm việc gì tuyệt đối không phải nhắc nhở lần thứ hai, đáng tiếc a! Triệu Khả Nhiên ánh mắt nhíu lại, trong lòng

cười lạnh, nàng tuyệt đối không tha thứ cho kẻ phản bội ở bên nàng, Linh Nhi muốn bay lên đầu làm phượng hoàng đến chủ tử cũng phản bội, người

như vậy nàng không thể nhân từ nương tay.

Linh Nhi đang hầu hạ

Triệu Khả Nhiên đột nhiên cảm giác giống như có một trận gió âm lãnh

thổi qua người nàng, khiến nàng rùng mình.

“Linh Nhi, hôm nay ta

muốn đi Vạn An Tự dâng hương, Lung Nhi chuẩn bị đồ đi theo ta, Linh Nhi

ngươi ở lại, trông coi mọi việc trong viện.” Triệu Khả Nhiên phân phó.

“Tiểu thư, nô tì cũng muốn đi, nô tì không muốn ở lại.” Linh Nhi mở miệng thỉnh cầu.

Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh, xem ra trận giáo huấn mấy ngày hôm

trước, nàng còn chưa có nhớ kỹ, vừa mới tốt với nàng một chút, lại bắt

đầu chống đối, mà như vậy cũng tốt, người càng không biết hấp thụ giáo

huấn, càng dễ dàng phạm sai lầm.

Triệu Khả Nhiên trên mặt không

có biểu hiện gì, nói lời thấm thía với Linh Nhi. “Linh Nhi, hôm nay

Nguyệt cô xin phép về nhà, Xuân Huy viên này không có người quản lý,

người ta tín nhiệm nhất là ngươi, hôm nay ngươi ở trong viện, giúp ta

giám sát chặt chẽ Xuân Huy viên, đừng làm cho bọn nô tài làm biếng, hiểu không?”

“Vâng, tiểu thư.” Linh Nhi lập tức liền buông tha cho ý

niệm cùng tiểu thư đi Vạn An Tự. Mấy ngày hôm trước nàng bị phạt, hôm

nay tiểu thư lại không muốn nàng cùng tiểu thư đi ra ngoài, nàng là sợ

tiểu thư không còn tín nhiệm nàng nên mới khẩn cầu như vậy, nhưng hiện

tại biết được tiểu thư vẫn tin tưởng nàng như trước, nàng nhẹ nhõm thở

dài một hơi, cũng không kiên trì nhất định phải đi theo nữa.