Chương 47: Quang Minh Lỗi Lạc

Ánh mắt của Bạch Khanh Ngôn trầm ổn thanh minh, nhìn về phía Trung Dũng Hầu Tần Đức Chiêu, giận tím mặt, giọng điệu gay gắt: “Nếu có người muốn tố cáo Tổ phụ, phụ thân ta, vậy liền làm đi! Nữ nhi Bạch gia chúng ta quả thật không học tam tòng tứ đức, thứ chúng ta học được chính là bản lĩnh bảo vệ nước nhà, chiến đấu đến đầu rơi máu chảy với hàng nghìn quân địch! Học được thà chết trên chiến trường, thịt nát xương tan, cũng quyết không để bách tính Tấn quốc chịu nhục! Nữ nhi Bạch gia chúng ta ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người! Nếu hành động chính trực, coi thường những thủ đoạn bẩn thỉu, tranh đấu trong hậu viện, quang minh lỗi lạc chính là kiêu ngạo, thì ta, Bạch Khanh Ngôn, không chỉ hôm nay cuồng vọng..... sau này nhất định càng cuồng vọng hơn!”

“Hay!”

“Hay cho một cái quang minh lỗi lạc! Một nhà phủ Trấn Quốc Công..... Quả nhiên bất kể nam nữ đều anh dũng hào sảng!”

Có người nhịn không được nói.

Trong chốc lát bách tính vây xem, nhớ lại nữ nhi của phủ Trấn Quốc Công đã từng xả thân chiến đấu sa trường lúc đất nước lâm nguy.

Nhớ đến Trấn Quốc Công chinh chiến ở Nam Cương, mang theo toàn bộ nam nhi Bạch gia lên chiến trường để bảo vệ quốc gia!

Trấn Quốc Công chinh chiến ở Nam Cương cũng đã được nửa năm, bách tính càng không thể quên ngày xuất chinh hôm đó, một nhà phủ Trấn Quốc Công trung liệt, lỗi lạc. Nam nhi của Bạch gia mặc một thân áo giáp đúng là nam nhân chân chính, đầu đội trời chân đạp đất, anh dũng bất phàm.

Bách tính đều nhỏ giọng nghị luận.



“Phủ Trung Dũng Hầu đây còn không phải là coi thường phủ Trấn Quốc Công người ta không có nam nhi sao!”

“Thật không biết liêm sỉ, bọn hắn ở nơi này ca múa mừng cảnh thái bình, đều nhờ nam nhi của Bạch gia chiến đấu nơi chiến trường, có mặt mũi gì mà bắt nạt cô nương phủ Trấn Quốc Công người ta!”

“Nói nữ nhi Bạch gia không học nữ đức nữ giới chỉ biết động đao động thương, nhưng có bao nhiêu nữ nhân biết tam tòng tứ đức ra nổi chiến trường? Trung Dũng Hầu mang cái danh hiệu trung dũng như vậy..... Nhưng xưa nay đã bao giờ thấy có mặt tại tiền tuyến, thậm chí còn không bằng nữ nhi Bạch gia! Nhà bọn họ còn có mặt mũi nói những lời như vậy!”

Tần Đức Chiêu cắn chặt răng, tức giận đến xanh mặt, bàn tay ở sau lưng nắm chặt nhẫn ban chỉ: “Bạch đại tiểu thư thật biết ăn nói!”

“Cũng không so nổi với miệng lưỡi khéo léo của Hầu phu nhân, sắp đổi trắng thay đen được rồi!” Bạch Khanh Ngôn không có chút sợ hãi sự uy nghiêm của Tần Đức Chiêu, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận.

Tần Lãng không dám nhìn nữa, vội vàng len vào trong đám người, hướng Trung Dũng Hầu cùng Trung Dũng Hầu phủ hành lễ, sau đó không dám nhìn thẳng Bạch Khanh Ngôn, rũ mắt cúi người thật sâu với Nhị phu nhân Lưu thị: “Nhạc mẫu đại nhân.”

Ánh mắt Bạch Khanh Ngôn bất động thanh sắc nhìn vào Tần Lãng.

Con mắt đỏ bừng của Nhị phu nhân trừng Tần Lãng, vô cùng phẫn nộ, hận không thể tiến lên cho hắn một bạt tai.