Ngô ma ma bị người giữ chặt, tai nghe được hai từ “quan phủ” mặt liền biến sắc, chân nhũn như bùn, vội vàng quỳ xuống: “Bạch đại tiểu thư! Lão nô là ma ma thân tín của phủ Trung Dũng Hầu, người không thể bắt trói ta như thế! Lão nô cũng chưa từng nói Nhị tiểu thư nhà chúng ta động thủ đả thương người mà! Nếu chuyện này làm tổn hại đến danh tiếng của Nhị tiểu thư nhà chúng ta, lão nô có dâng ra cái mạng già này cũng đền không nổi đâu!”
Bạch Khanh Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn chưa đến gần, Bạch Khanh Ngôn đã nghe thấy tiếng bọn tì nữ kêu khóc thảm thiết, một ma ma đầu tóc tán loạn dẫn theo một đám hộ vệ vội vã chạy về phía nội viện của Hầu phu nhân.
Bạch Khanh Ngôn siết nhẹ cánh tay Xuân Đào đang dìu đỡ nàng, nha đầu hiểu ý nàng, chân liền bước nhanh thêm một chút.
“Mau đem hai ả đầu heo đả thương Nhị tỷ ta giao ra đây!”
Bạch Cẩm Trĩ đứng trong sân, tay cầm chiếc roi dài liên tục quật vun vυ"t phát ra âm thanh chói tai, cành cây khô cùng tuyết đọng rơi đầy trên mặt đất…
Bọn nha hoàn và người hầu đều bị Bạch Cẩm Trĩ đánh cho trên người đầy máu tươi, bọn họ lại kiêng dè thân phận Bạch Cẩm Trĩ nên không dám chống trả, chỉ đành run rẩy dập đầu, lớn tiếng cầu xin Bạch tứ tiểu thư tha mạng.
Hộ vệ dẫn đầu của phủ Trung Dũng Hầu nhìn còn rất trẻ nhanh chóng bước lên, bắt lấy chiếc roi vừa định quất ra của Bạch Cẩm Trĩ, gương mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng vào nàng.
“Mong Bạch tứ tiểu thư biết chừng mực, nơi đây là phủ Trung Dũng Hầu không phải phủ Trấn Quốc Công của các người! Không có chỗ cho Bạch tứ tiểu thư người ở đây ngang ngược như vậy!”
Bạch Cẩm Trĩ nghiến chặt răng hàm, muốn thu roi về, lại nhận ra có dùng hết sức cũng không thể rút lại được.
Bạch Cẩm Trĩ lần đầu tiên chịu thiệt thòi trong tay người khác, nàng trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, chân thủ thế muốn rút roi ra lần nữa nhưng vẫn không ăn thua.
“Tiểu Tứ…”
Bạch Khanh Ngôn gọi Bạch Cẩm Trĩ một tiếng, lúc này gã hộ vệ mới buông chiếc roi của Bạch Cẩm Trĩ ra.
Bạch Cẩm Trĩ thu roi lại, nhìn chằm chằm gã hộ vệ rồi mới chạy về phía Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ…”
Hộ vệ trẻ tuổi nhìn Bạch Khanh Ngôn và Bạch Cẩm Trĩ ở giữa một đám nha hoàn cùng người hầu, dọc theo hành lang đi về phía chính phòng, quay đầu nói với bọn hộ vệ phía sau: “Ở đây canh giữ, đề phòng vị Bạch tứ tiểu thư kia lại đả thương người khác.”
Trong phòng, Hầu phu nhân Tưởng thị co ro ôm lấy hai nữ nhi của mình, run lên bần bật.