“Muội cũng đi!” Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ đứng lên, hành lễ với Trưởng công chúa: “Tổ mẫu, con lo lắng cho Nhị tỷ! Con cũng muốn đi!”
“Tổ mẫu, con cũng muốn đi!” Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng cũng đứng dậy.
“Con cũng đi! Con cũng đi!”
Trong phòng, mấy vị tiểu thư đều lên tiếng, muốn nhanh chóng đi thăm Bạch Cẩm Tú.
“Mẫu thân!” Hốc mắt Nhị phu nhân đỏ lên: “Cầu xin người cho phép con đi! Con rất lo lắng cho Cẩm Tú!”
Trưởng công chúa che mặt, sờ phật châu bằng gỗ trong bàn tay.
Nhị nhi tức của bà tính tình sốc nổi, mấy đứa bé thì tuổi còn quá nhỏ không giữ được bình tĩnh, chuyện này rõ ràng có ẩn tình, sợ là Bạch Cẩm Tú đã phải chịu ủy khuất, có nhiều người đi..... Cũng để người phủ Trung Dũng Hầu biết rằng, phủ Trấn Quốc Công các nàng không thể bị coi thường dễ dàng như vậy.
Bà nhìn Bạch Khanh Ngôn, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nhị thẩm, con dẫn theo mấy cô nương phủ chúng ta đi xem Cẩm Tú đi. A Khanh..... Con cũng đi xem chuyện gì xảy ra, tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công chúng ta, cũng không phải gả đến phủ Trung Dũng Hầu để chịu ủy khuất! Tưởng ma ma, ngươi cũng đi cùng bọn họ.”
Tưởng ma ma hành lễ, đáp ứng.
Nhị phu nhân Lưu thị cảm kích hành lễ với Trưởng công chúa, Tưởng ma ma đi liền đại diện cho Trưởng công chúa đi, có Tưởng ma ma đi cùng liền có thể để phủ Trung Dũng Hầu biết được Trưởng công chúa coi trong Bạch Cẩm Tú ra sao.
Sau khi Đổng thị nghe nữ nhi của mình cũng đi, vội nói: “Mẫu thân, sức khỏe của A Khanh.....”
“Nương, nữ nhi không sao, nếu người không để con đi thăm Nhị muội thì con càng không thể yên tâm!” Bạch Khanh Ngôn trấn an Đổng thị. Hiện giờ nàng như ngồi trên đống lửa, nếu không đi xem tình trạng của Bạch Cẩm Tú, làm sao biết được Bạch Cẩm Tú liệu còn có thể ở lại phủ Trung Dũng Hầu được hay không.
Trong nhà, Bạch Khanh Ngôn chính là đích trưởng nữ, Nhị phu nhân cũng rất yêu thương nàng, bà đương nhiên biết tính tình nàng trầm ổn, tâm tư tỉ mỉ. Có Bạch Khanh Ngôn đi cùng, đến lúc đó nếu Bạch Cẩm Tú có lời khó nói với bà, thì nhất định sẽ giãi bày với Bạch Khanh Ngôn.
Cho dù Đổng thị không nguyện ý đến thế nào, thì vẫn để Tần ma ma bên người đi thu xếp xe ngựa.
Ngô ma ma của phủ Trung Dũng Hầu vừa nghe nói Nhị phu nhân mang theo đại phu cùng các cô nương của phủ Trấn Quốc Công đi thăm Bạch Cẩm Tú, liền sợ hãi, vội nói rằng bà ta trở về bẩm báo để Hầu phu nhân chuẩn bị tiếp đón, rồi ngồi xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Đổng thị theo Bạch Khanh Ngôn trở về Thanh Huy Viện, lấy một chiếc áo choàng bằng lông, buộc dây kỹ càng cho nàng, tiễn ra đến cửa: “Nương không cho con đi phủ Trung Dũng Hầu, con thì hay rồi lại càng muốn đi! Đi rồi thì càng phải cẩn thận hơn..... Đừng để người khác nói lòng dạ con hẹp hòi, nhịn không được Nhị muội con gả cho Thế tử Trung Dũng Hầu, biết chưa?”
“Nương, người yên tâm! Trong lòng con hiểu rõ!”
Ở cửa hông phủ Trấn Quốc Công, vài chiếc xe ngựa xa hoa bắt đầu di chuyển, hướng đến phủ Trung Dũng Hầu.
Phủ Trung Dũng Hầu, sau khi Nhị phu nhân nhìn thấy nhi nữ nằm trên giường, mặt mũi không còn chút huyết sắc, chân mềm nhũn suýt thì ngất đi. Nàng ngồi ở bên giường, nắm lấy tay của nữ nhi, gọi tên: “Cẩm Tú, Cẩm Tú..... Nương đến rồi! Con mở mắt ra nhìn nương đi!”
Quản sự La ma ma ở bên cạnh đỡ lấy Lưu thị, đỏ mắt nói: “Nhị phu nhân, để cho đại phu khám cho Nhị tiểu thư trước đã.”
Bạch Khanh Ngôn thấy Bạch Cẩm Tú hơi thở yếu ớt, tức giận đến mức nắm chặt tay trong ống tay áo, át chế lửa giận sôi trào, hận không thể dùng một đao chém chết kẻ mặt người dạ thú, ả độc phụ Hầu phu nhân kia.