Sau khi uống xong một chén thuốc đắng, Bạch Khanh Ngôn dùng khăn lau miệng, rồi ngồi dựa vào đầu giường nhìn chăm chú vào bình sứ bạch ngọc đang cắm cành Hồng Mai trước mắt tới thất thần.
Rõ ràng nàng đã chết, tại sao vừa mở mắt ra thế nhưng lại trở về ngày mười bốn tháng chạp năm Tuyên gia thứ mười lăm.
Nàng còn nhớ rõ vào ngày mười lăm tháng chạp, nhị muội Bạch Cẩm Tú của nàng xuất giá, thế tử phủ Trung Dũng Hầu tới đón dâu sớm trước hẳn nửa canh giờ.
Toàn bộ mười bảy nam tử của phủ Trấn Quốc công đều đã tới chiến trường Nam Cương, trưởng bối trong phủ sớm đã an bài cho mấy người họ hàng tới chuẩn bị, tuy nhiên mấy người không nên thân đó lại dám tới một hậu viện hẻo lánh xa xôi chơi đấu khúc đấu dế, vậy nên không có ai chặn cổng đón dâu, khiến cho Bạch Cẩm Tú xuất giá sớm trước hẳn một canh giờ.
Cũng chính tại một canh giờ trước thời hạn này, đội ngũ đón dâu gặp phải cảnh sát thủ đuổi theo cố gϊếŧ Lương Vương. Bạch Cẩm Tú nghe nói Lương Vương gặp chuyện liền ra tay bảo vệ hắn, vậy mà bản thân nàng lại mất mạng bởi lưỡi đao.
Nghĩ đến Lương Vương……
Bạch Khanh Ngôn nhắm mắt, dùng sức siết chặt tấm trải giường dưới người, hơi thở không ổn định.
Trong đầu nàng bây giờ tràn ngập ánh mắt bỡn cợt lạnh nhạt của Lương Vương cùng ngũ quan sắc bén ác liệt của hắn ta dành cho nàng trước khi chết.
Hắn ngồi xổm quỳ xuống trước mặt cơ thể đầy máu, yếu ớt tới mức không nhấc nổi đầu lên của Bạch Khanh Ngôn, nói ra rất nhiều sự thật.
Nói hắn đã liên thủ với tổ phụ Lưu Hoán Chương của mình đặt bẫy trong quân đội để gϊếŧ nam nhi Bạch gia như thế nào; lại nói hắn lợi dụng Bạch Khanh Ngôn để lấy được bút tích binh thư của tổ phụ nàng, dùng nó để giả mạo thư từ chứng minh Bạch gia thông đồng với quân địch phản quốc như thế nào; cũng lại làm sao để có thể dồn cả gia môn phủ Trấn Quốc công từ trên xuống dưới vào con đường chết…
Kiếp trước, nàng lại có thể dại dột tới mức tin tưởng rằng Lương Vương đối với nàng tình nghĩa vô song, tin tưởng rằng nguyên nhân hắn khao khát bước lên ngôi vị kia là vì muốn lật lại bản án giúp Bạch gia. Nàng đã cam chịu làm trâu làm ngựa vì hắn mà xuất chinh, cũng vì hắn mà dâng hiến toàn bộ công trạng, gây dựng cho hắn danh hiệu chiến thần, lại từng bước trải đường cho hắn tới ngôi vị Thái tử.
Nhưng không nói tới việc hắn hại chết tổ phụ, phụ thân cùng các huynh đệ của nàng, đến ngay cả các muội muội của nàng, hắn cũng đều không tha. Nghĩ đến toàn bộ bảy người muội muội của nàng, không một ai có thể yên ổn tới kết cục chết già dưới tay Lương Vương, tim Bạch Khanh Ngôn trào máu, sôi sùng sục, dạ dày quặn đau từng cơn đến dời sông lấp biển, hận không thể dùng tay không xé xác tên súc sinh máu lạnh Lương Vương kia thành từng mảnh.
“Đại tiểu thư……” Đại nha đầu Xuân Đào nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, cầm một chiếc hộp trên tay, thấp giọng nói: “Đơn thuốc mà Hồng tiên sinh kê quả thực là tốt, tuy nhiên lại quá đắng rồi! Đại tiểu thư mau ăn một viên mứt hoa quả để thay đổi mùi vị.”
Bạch Khanh Ngôn lấy một viên mứt gừng ngậm để tan vị đắng trong miệng, bình tĩnh nhìn Xuân Đào đang đặt thêm một cái gối mềm sau lưng nàng. Xuân Đào là nữ nhi của vυ" nuôi mẫu thân Đổng thị của nàng, từ nhỏ đã đi theo bên người nàng, trước sau vẫn luôn trung tâm như một.
“Nhị tiểu thư, tuyết còn chưa tan, đường vẫn còn trơn lắm, sao tiểu thư lại ở đây?”
Trong nội viện truyền đến thanh âm lấy lòng thật cẩn thân của bà tử đang vẩy nước quét sân.