Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Trưởng Công Chúa

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chính là Triệu ma ma tuy không biết Huệ Ý hoàng hậu cùng công chúa nói gì, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của công chúa một lòng bảo vệ em trai, làm em trai giấu dốt mà chính mình đứng nơi đầu sóng ngọn gió có thể nghĩ ra, Huệ Ý hoàng hậu nói công chúa nghe theo. Bọn họ là chị em, chị nên bảo vệ em, nhưng … Không biết bởi vì khoảng thời gian này chăm sóc công chúa lâu hay là nhìn khi công chúa bị bệnh lại biểu hiện nhẹ nhàng. Triệu ma ma chỉ cảm thấy xót xa, công chúa cũng chỉ là một bé gái thôi.

Một năm nhanh chóng qua đi, nam nữ bảy tuổi không ở chung, Tiêu Nguyên Mẫn hiện tại tính nên cũng gần 6 tuối, không cần người khác nhắc nhở, Tuyên Hòa đế đã bắt đầu chọn vị trí nơi ở cho con gái.

Cách Tuyên Hòa đế gần nhất 2 cung điện, một cái là Đông Cung một cái là Thanh Ninh Cung. Thanh Ninh Cung từ sau khi Huệ Ý hoàng hậu chết vẫn để trống, mà Đông Cung từ trước đến giờ là nơi ở của Thái tử. Lúc trước để Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ ở cùng nhau tại Đông Cung làm không ít người nói khó nghe. Đến Thái hậu cũng phản đối, khi ấy Tuyên Hòa đế cảm thấy Huệ Ý hoàng hậu vừa mất, những người này liền muốn làm khó con gái đã phát giận một lần mới làm không ai dám nói nữa.

“Đem Cam Lộ điện sửa tên Phượng Dương Các, ban làm chỗ ở của Xương Bình trưởng công chúa, Đem Ngưng Vân điện sửa tên Hoàng Tử Sở, Nhị hoàng tử Tiêu Thành Hiên và Tứ hoàng tử Tiêu Thành Đức chuyển tới nơi này, Nhị công chúa Tiêu Thanh Dung chuyển đến Công chúa Quán.” Tuyên Hòa đế suy tư một chút phân phó nói.

Lúc lên triều, Tuyên Hòa đế bỗng nhiên nói, “Thái tử Tiêu Ngọc Tộ và Xương Bình trưởng công chúa Tiêu Nguyên Mẫn là con vợ cả nguyên hậu, sinh ra tôn quý. Từ xưa đích thứ có khác, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tuy lớn tuổi hơn lại không so được với Thái tử. Cho nên về sau bất luận tuổi tác, tất cả các hoàng tử cần hướng Thái tử con nguyên hậu hành lễ.”

Lời này vừa nói ra, trên triều mọi người tuy kinh ngạc, vài người nhìn nhau liếc mắt nhưng không mở lời, như vậy cũng tốt từ nhỏ xác lập vị thế Thái tử.

“Từ khi bắt đầu triều đại, trừ công chúa con nguyên hậu phong hào có 2 chữ, còn lại công chúa trước khi gả ban duy nhất 1 chữ phong hào, lấy Kỳ công chúa con vợ cả tôn quý.” Tuyên Hòa đế sắc mặt bình tĩnh, ngài nói ra không phải cùng triều thần thương lương lượng mà là thông báo, “Tất cả hoàng tử qua 4 tuổi dọn đến hoàng tử sơ cùng nhau học vỡ lòng.”

Trên triều người nhỏ giọng bàn tán cũng không có, Tuyên Hòa đế thực vừa lòng hiệu quả này, bây giờ không phải giống lúc ngài mới lên ngôi, “Công chúa 7 tuổi dọn đến Công chúa quán học vỡ lòng.”

“Thái tử và công chúa con vợ cả không nằm trong quy định này.” Tuyên hào đế nói rất chậm, “Trẫm sẽ chọn thầy riêng dạy dỗ.”

“Hoàng thượng anh minh.”

Bãi triều không bao lâu, phi tần hậu cung đều biết tin này, Thục phi ôm con trai khóc, “Là mẫu phi vô dụng …” Rõ ràng đều là con của bệ hạ, vì sao phải phân ra 3 bảy loại, nghĩ đến con mình sau này phải hành lễ với thái tử, lòng Thục phi đau thắt. Thục phi hiện tại trong lòng không cam, đã quên mất Tuyên Hòa đế lệnh hoàng tử 4 tuổi phải dọn đi. Hơn nữa Tiêu Thành Đức hiện giờ vừa tròn 4 tuổi.

Dung Tần biết tin tức thì thở dài, con trai tuổi không nhỏ, dọn đến Hoàng tử sở tuy có chút không nỡ lại không lo lắng, “Đông Mai, giúp Hiên nhi thu dọn đồ.”

“Vâng.”

Đàm người Tiêu Thành Hiên đi ra ngoài mới cười nói, “Mẫu thân không cần lo lắng, nhi tử mỗi ngày buổi sáng sẽ tới vấn an mẫu thân.”

Dung tần liền tươi cười, “Được.” Đột nhiên nghĩ đến Tuyên Hòa đế nói, lại nhắc nhở, “Tuy Thái tử là đệ đệ của con, nhưng thái tử là con vợ cả nguyên hậu, về sau con phải tôn trọng Thái tử biết không?”

“Nhi tử hiểu rồi.” Tiêu Thành Hiên căn bản không có khả năng lên ngôi, Dung tần tuy vì sinh được Tiêu Thành Hiên được phong tước vị Tần, chính là thân phận nàng rất thấp. Nếu không có trước đây Huệ ý hoàng hậu thương tình, nàng thậm chí không có khả năng nuôi con chính mình.

Tiêu Thành Hiên tự nhiên hiểu rõ điều này, cậu hiện tại liền muốn trưởng thành ra cung lập phủ, lại chờ mười mấy năm đem mẫu thân đưa ra ngoài nuôi dưỡng, những chuyện khác không tính kế đến trên đầu cậu và mẹ thì cầu không quan tâm.

Chị em bọn họ … Hưởng nhiều quyền quý liền phải trả giá lớn hơn, lúc trước Tuyên Hòa đế bởi Huệ Ý hoàng hậu mất, nói một năm không vào hậu cung, hiện giờ kỳ hạn một năm sắp hết … Sợ là yên ổn không còn. Nghĩ đến dây, Tiêu Thành Hiên có chút lo lắng nhìn Dung tần, cậu hiểu mẫu thân, bởi hiểu mới lo lắng, sợ có người lừa mẫu thân chọc phụ hoàng tức giận.

Chính là nhìn Dung tần cẩn thẩn thu dọn đồ đạc, Tiêu Thành Hiên thở dài, chỉ có thể tự bản thân vất vả hơn tự mình chăm sóc mẫu thân.

Tuyên Hào đế trong lòng biết một năm là giới hạn lớn nhất, nếu là bản thân còn không sủng hạnh phi tần, không chỉ có Thái hậu liền các đại thần cũng sẽ dâng tấu, Hoàng gia không có việc riêng.

“Đem nay đi chỗ Lâm Quý phi dùng cơm.” Tuyên Hòa đế cụp mắt suy nghĩ một lúc mới nói, đây như cho Lâm Quý phi mặt mũi, rốt cuộc ở đêm đầu tiên ở tại nàng nơi đó.

Lâm Quý phi nhưng không có tự đắc, rửa mặt chải đầu một lượt liền nằm trên ghế quý phi nhìn Song Hoa thu dọn. Trong lòng biết đầy là Tuyên Hòa đế vừa lòng một năm vừa qua nàng làm việc, “Nhà không cần thu dọn, đốt một bồn hương.”

“Nương nương, có phải màu sắc quá đơn giản?” Song Hoa hỏi.

Lâm Quý phi cười không có giải thích. “Chuẩn bị một bộ màu xanh lục.”

“Vâng.” Song Hoa không phải rất thông minh nhưng hơn ở điểm trung thành cẩn thận, Việc của Lâm phi phần lớn gai cho nàng đi làm.

Khi Tuyên Hòa đế đến, Lâm Quý phi chờ ở cửa, mặc một bộ xanh lục, quần áo làm nàng trở nên giống hoa cỏ đón gió, không kiên nhẫn trong lòng thoáng biến mất, “Vào đi.”

“Vâng.” Lâm Quý phi đi theo sau Tuyên Hòa đế vào phòng, người hầu hạ trong cung lúc này mới dám đứng lên đóng cửa từ bên ngoài.

Song Hoa mang theo mẫy cung nữ quỳ gối trong phòng đối Tuyên Hòa đế thỉnh an, Tuyên Hòa đế căn bản không xem, nói luôn, “Đứng lên đi.”

Song Hoa tiến lên muốn giúp Tuyên Hòa đế cởϊ áσ ngoài đã bị Lâm Quý phi ngăn lại, nàng tự mình giúp Tuyên Hòa đế cởϊ áσ ngoài đưa Song Hoa treo lên. Tuyên Hòa đế khẽ nhíu mày lại bình tĩnh lại. Một năm qua Lâm Quý phi làm việc không tồi là Tỉ nhi hay Huyền Huyền đều tốt, nhận lấy khăn tay lau tay nói “Ăn đi.”

“Vâng.”

Song Hoa hầu hạ Lâm Quý phi rửa tay, cung nữ thu dọn đồ ăn ra, Lâm Quý phi đầu tiên bày đồ ăn cho Tuyên Hòa đế mới ngồi xuống. Lý Đức Trung ở sau lưng Tuyên Hòa đế hầu hạ, Song Hoa hầu hạ Lâm Quý phi.

Tuyên Hòa đế chỉ ăn no 8 phần, Lý Đức Trung rót trà để Tuyên Hòa đế súc miệng, Lâm Quý phi thấy hoàng đế buông đũa, mình cũng không ăn tiếp, sai cung nữ dọn đồ ăn xuống.

“Lâm Quý phi nhẹ nhàng nói, “Bệ hạ có muốn gặp Thanh Dung không?”

“Được.” Tuyên Hòa đế trả lời, Lâm Quý phi vui mừng ra mặt nhìn Song Hoa liếc mắt 1 cái, Song Hoa hnahf lễ xong liền đi ra. Một lát sau có ma ma bế Thanh Dung đến, Tuyên Hòa đế vừa thấy chỉ nghĩ Lâm Quý phi quá sức nuông chiều con. Không tính Tiêu Nguyên Mẫn, hiện giờ liền Tiêu Ngọc Tộ nhỏ nhất cũng tự đi nếu đường không quá xa. So với Tiêu Nguyên Mẫn nhỏ hơn 1 tuổi đi vài bước chân cũng sai ma ma ôm. Lâm Quý phi nhận con trong lòng ma ma, “Thanh dung vấn an phụ hoàng.” Tiêu Thanh Dung bởi thường xuyên bệnh tật nên so với trẻ con cùng tuổi nhỏ gầy hơn nhiều, mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, ra dáng mà hành lễ vạn phúc với Tuyên Hòa đế, cười ngọt ngào, “Phụ hoàng, người thăm Thanh Dung sao?”

“Ừ.” Tuyên Hòa đế tuy không thích Tiêu Thanh Dung nhưng quá mức kiêu căng, nhưng dù sao cũng là con gái mình vẫn có vài phần yêu thương trong lòng. Vẫy tay làm Tiêu Thanh Dung lại gần, “Thanh Dung dạo này có ngoan không?”

“Ngoan ạ.” Tiêu Thanh Dung cẩn thận, “Mẫu phi có dạy Thanh Dung đọc sách, học thuê thùa…”

“Vậy sao?” Tuyên Hòa đế co chút hứng thú, “Học sách cái gì nào?”

“Con đã học hiện tại đang học ” Tiêu Thanh Dung nhìn Lâm Quý phi mới dám nói.

Tuyên Hòa đế trên mặt tươi cười thêm hiền từ, “Rất tốt, chờ con giỏi nữ giới phụ hoàng thưởng xuống.”

“Nữ nhi không dám.” Tiêu Thanh Dung nói nhỏ, “Nữ nhi học những thứ này là tất nhiên sao muốn phụ hoàng ban thưởng, phụ hoàng xó thể tới xem nữ nhi thì nữ nhi đã rất vui rồi.”

“Thật ngoan.” Tuyên Hòa đế nói một câu.

Tiêu Thanh Dung mắt nhìn Lâm Quý phi, thấy nàng gật đầu mới dám tươi cười. Nói thêm vài câu, Tuyên Hòa đế sai ma ma đưa Tiêu Thanh Dung đi. Lý Đức Trung lấy ra sách Tuyên Hòa đế đang xem ngài liền bắt đầu đọc.

Chờ khi buổi tối ngủ, Tuyên Hòa đế mới nói, “Nàng là Quý phi, có những việc không cần tự làm.”

Nếu không nói ý ngài là trời liền tính con trời là rồng thực sự cũng không sai. Lúc trước Huệ ý hoàng hậu thêu túi tiền, giúp đỡ ngài thay quần áo, Tuyên Hòa đế chỉ cảm thấy bọn họ là vợ chồng tình cảm sâu đậm, mà đổi thành Lâm quý phi liền thấy nàng cố ý lấy lòng.

Rốt cuộc sau khi Tuyên Hòa đế và Huệ ý hoàng hậu thành thân, là giai đoạn ngài khó khăn nhất, vợ chồng bọn họ giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau, nơm nớp lo sợ ai cũng không dám tin tránh thoát được thời khắc nguy khốn nhất.

Tiên đế cũng có 11 hoàng tử, lúc ấy đã chết 7 người.

Mà khi Lâm quý phi vào phủ hết thảy đã tốt đẹp, cũng không biết do con trai chết quá nhiều hay vì lí do gì khác, khi ấy tiên đế bắt đầu coi trọng hoàng tử là Tuyên Hòa đế hiện nay. Còn có 1 điều, Huệ ý hoàng hậu là vợ cả, Lâm Quý phi cũng chỉ là thϊếp không thể giống nhau. Quan trọng nhất, người sống đấu không bao giờ thắng người chết. Ở trong lòng Tuyên Hòa đế Huệ ý hoàng hậu là hoàn mỹ nhất.

Lâm Quý phi cũng là người thông minh, thật sự nàng cố ý đi học Huệ ý hoàng hậu, nàng nhớ rõ lúc trước Huệ ý hoàng hậu giúp đỡ Tuyên Hòa đế sửa sang quần áo, Tuyên Hòa đế nhìn hoàng hậu rất tình tứ, nhưng Tuyên Hòa đế nói làm nàng thấy lòng lạnh lẽo, “Thần thϊếp đã biết.”

“Ừ.” Tuyên Hòa đế nói tiếp, “Thanh Dung cũng không nhỏ …”

Lâm Quý phi không biết Tuyên Hòa đế định làm gì, sợ Tuyên Hòa đế làm con gái dọn đến công chúa quán, thật cẩn thận ngắt lời, “Thanh Dung thân thể luôn ốm yếu …”

“Nàng liệu mà làm.” Nghĩ còn muốn nói thêm nhưng ngài đã không còn hứng thú.

Lâm Quý phi nhận thấy Tuyên Hòa đế không vui nói nhanh, “Thần thϊếp chỉ có 1 đứa con gái, khó tránh co chút lo lắng, bệ hạ là phụ hoàng của Thanh dung, tự nhiên cũng chỉ muốn tốt cho Thanh Dung, thần thϊếp vụng về nếu làm bệ hạ tức giận, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

Tuyên Hòa đế nói lại không phải chuyện của Tiêu Thanh Dung, “Phượng Dương các nàng không cần xen vào, có Lý Đức Trung làm rồi, nàng sắp xếp tốt Hoàng tử sở và Công chúa quán là tốt rồi.”

“Vâng, được ạ.” Lâm Quý phi trong lòng tức giận, ánh mắt lộ ra oán hận. Con của Huệ ý hoàng hậu như ngọc quý, chẳng lẽ con nàng không phải của Tuyên Hòa đế sao? Cắn cắn môi, giọng nói có thêm dịu dàng “Thần thϊếp nghĩ đến phong thái của Huệ ý tỷ tỷ liền xấu hổ không bằng. Nếu có Huệ ý tỷ tỷ bệ hạ cũng không tốn nhiều công sức như vậy. Thần thϊếp quá ngu dốt, không bằng được tỷ tỷ 1 phần.”

Mặt Tuyên Hòa đế dụi dàng một chút, “Huệ ý đương nhiên không ai bằng, nàng không cần so với nàng ấy, chuyện ngươi làm 1 năm này trẫm thực vừa lòng.”

“Bệ hạ vui là tốt rồi.” Bởi vì Lâm Quý phi đón ý nói hùa, đêm nay đương nhiên hoàng đế vui vẻ hoan ái với nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »