Trong phòng bao, Lâm Lộ bưng hai ly nước dừa, tò mò hỏi, “Anh Thời, anh cười gì vậy?”
“Đang nói chuyện với bạn anh.” Thời Văn Trạch đứng lên, “Mượn dây sạc ở đâu nhỉ? Điện thoại anh sập nguồn.”
“Quầy bar đằng kia.” Lâm Lộ chỉ tay, “Đường đi hơi lòng vòng một chút, cần em dẫn anh ra đó không?”
“Không cần, các em chơi vui vẻ nhé.” Thời Văn Trạch nhìn quanh bên ngoài, quả nhiên cuối hành lang Lâm Tố đang nói điện thoại.
Đỗ Tư Việt nghi ngờ hỏi, “Sao tự dưng không cho tôi đẩy Ferrari lên hot search?”
Lâm Tố lạnh lùng trả lời, “Bởi vì xe của Giang Vũ Hạo nghe nói là dòng limited.”
Đỗ Tư Việt bừng tỉnh, “Đúng đúng, tôi lập tức tìm ngay một con xe đắt sang hơn.”
Trận này không thể thua!
Y hành động quyết liệt, chỉ 5 phút sau, trên hot search Ferrari đã đổi thành Roll Royce Cullinan A88866.
Lâm Tố nhìn A66688 nhảy thành A88866, trong lòng hơi hơi nhẹ nhõm. Biết đâu Thời Văn Trạch là loại đã đu idol nào là chỉ quan tâm idol đó, không thèm quan tâm bất cứ hot search nào khác không liên quan đến Hạ Gia Dương.
Giữa hai mệnh đề “Thời Văn Trạch nhìn thấy Ferrari trên hot search” và “Thời Văn Trạch đu idol đến mất trí”, Lâm Tố quyết đoán chọn cái sau. Dù sao cũng đã có một đứa em gái không bình thường về phương diện này rồi, cậu cũng không ngại số lượng nhân đôi. Nuôi một cũng là nuôi, nuôi hai cũng là nuôi, chỉ cần chưa tức chết thì cậu nguyện ý mặc kệ bọn họ đu Hạ Già Dương cả đời!
“Lâm Tố.” Thời Văn Trạch đi tới, “Sao ra ngoài này lâu vậy?”
Lâm Tố nói, “Tôi mua ít phụ kiện.”
Thời Văn Trạch nhìn vẻ mặt tươi cười của Hạ Gia Dương trên màn hình, hồi lâu mới nghẹn ra được hai chữ, “Đẹp trai phết.”
Tối hôm qua Đỗ Tư Việt lấy chìa khóa Ferrari ở nhà Lâm Tố, sáng nay đến gara của siêu thị điện máy lấy xe như lọt vào mê cung, mãi mới tìm được xe, tình cờ còn tìm được cả Giang Vũ Hạo.
Đúng vậy, chính là siêu sao Giang Vũ Hạo – người đã bị Đỗ Tư Việt cưỡng ép gán cho thân phận kẻ địch một mất một còn!
Lâm Tố nghe đến cái tên này có chút kinh ngạc. Đỗ Tư Việt vui mừng khôn xiết như vậy, chẳng lẽ đã thừa dịp không có bảo vệ mà hành hung người ta rồi? Tình huống nghe chừng nghiêm trọng, cậu đứng dậy đi ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, tiếp tục nghe Đỗ Tư Việt luyên thuyên.
“Hắn ta đứng ngay cạnh xe tôi, một mình, đeo khẩu trang, kính râm, mũ che kín tai.”