Chương 5: Chương 3 -1

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Trúc rời phòng đi ra khu vườn rau phía sau, hít thở không khi trong lành hòa lẫn với mùi bùn đất của buổi sớm mai.

Thôn trang này là của hồi môn của mẫu thân nàng Thẫm thị. Lúc còn sống Thẫm thị thường xuyên mang Cố Thanh Trúc đến đây cùng bà, phía trước thôn trang trồng rất nhiều cây ăn trái, phía sau tường là một vườn rau rộng lớn. Trong thôn trang có tám tá điền chuyên chăm sóc và buôn bán rau, mặc kệ là bán được ít hay nhiều không quan trọng miễn sao đảm bảo được trong thôn ngày nào cũng có đủ rau xanh tươi mới để làm thức ăn. Theo lời Hồng Cừ, Cố Thanh Trúc ra ở tại thôn trang này được chín tháng. Nàng nhớ mang máng kiếp trước, sau khi Thẫm thị qua đời, nàng ở thôn trang được gần một năm thì Cố gia cho người đón nàng về kinh thành, như vậy nàng còn ở đây thêm khoãng một hai tháng nữa.

Qua nhiều năm rồi nên Cố Thanh Trúc cũng không nhớ rỏ Cố gia vì lý do gì mà lại đón nàng trở về?

Theo lý thuyết, Tần thị vừa mới phù chính không được bao lâu, bà ta cần phải dốc hết sức mình để củng cố địa vị của mình tại Cố gia, nếu như không có Cố Thanh Trúc nàng là đích nữ Cố gia – nhi nữ của tiên phu nhân Thẫm thị trong phủ, thì không phải bà ta sẽ càng dễ dàng thực hiện mưu đồ của mình hay sao? Tại sao bà ta lại đón nàng về? Cố Thanh Trúc tìm một khối đá to trong vườn rau, không chút ngần ngại mà ngồi xuống, nhìn những hạt giống vừa mới nẩy mầm vươn thân cây nho nhỏ trên mặt đất khiến nàng nhớ lại những tháng năm khi còn ở Mạc Bắc.

Sáng sớm, tá điền Trương Hỉ cùng thê tử của hắn ra vườn rau làm việc, nhìn thấy Cố Thanh Trúc đang ngồi ven đường liền bước đến chào hỏi, Cố Thanh Trúc gật đầu xem như đáp lễ. Nàng nhìn họ đội nón che nắng, bước xuống ruộng rau. Nàng nhìn thấy có một thiếu niên đang vác một lưỡi cày rất to trên vai, trông rất giống Lê bá, hắn xuyên một thân xiêm y vải bố, không có tay áo, thân người không quá cao, nước da ngăm đen, đầu tóc rối bù, mũi to như củ tỏi là đặc điểm rất riêng của hắn. Cố Thanh Trúc vùa liếc mắt đã nhận ra người này là Trương Vinh. Vào thời điểm Cố Thanh Trúc gả vào Võ An Hầu phủ liền mang cả nhà hắn theo, hắn thay nàng làm không ít việc, thê tử của hắn chính là tẩu tử của Như Ý. Bất quá lúc này hắn chưa có thành thân.

Phụ mẫu Trương Vinh cùng Lê bá đang theo phía sau hắn. Lưỡi cày to như thế mà hắn kiêng đi một cách rất dễ dàng, sức lực hắn khỏe như trâu, có thể do hắn lúc nhỏ làm việc nặng qua nhiều nên mới không cao thêm được nữa.

Hắn đưa lười cày cho Lê bá, hắn còn rất nhiều việc phải làm, hắn đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi trán, cảm nhận được tiểu thư đang chăm chút nhìn hắn, đôi mắt nàng đen nhánh làm người khác không dám nhìn thẳng, hắn có chút ngượng ngùng, hắn hướng Cố Thanh Trúc hành lễ rồi vội vàng rời đi.

“ Tiểu thư, sao tiểu thư lại ngồi đây? Lý ma ma mời tiểu thư vào dùng bữa sáng.” Hồng Cừ bước sang vườn rau, cùng phu phụ Trương Hỉ chào hỏi qua một phen, sau đó đi đến bên cạnh Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc đứng lên, Hồng Cừ nhìn thấy thế vội vàng phủi bụi đất đang bám trên váy của nàng: “Tiểu thư sao tiểu thư không lót khăn tay rồi mới ngồi xuống, sau này tiểu thư phỉa chú ý đó.”

Chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này sao? Cố Thanh Trúc thoáng nhìn qua hòn đá mà nàng vừa ngồi lên, một hòn đá đen sì, rong rêu bụi bẩn bám đầy. Kiếp trước, khi nàng còn là thiếu nữ, nàng chắc chắn là không bao giờ ngồi lên một hòn đá dơ bẩn như vậy, nhưng hiện tại thì sao? Trãi qua nhưng năm tháng sống ở Mạc Bắc khô cằn sỏi đá, ăn cơm lẫn cát, ruồi bọ vây quanh… Chút dơ bẩn này đối với nàng cóa là gì đâu.

Nàng cười cười, sau đó cùng hồng Cừ trở về tiền viện.

Lý ma ma đang ở cửa chờ nàng, thấy nàng tới, vội vàng bước lên đón nàng: “ Sao tiểu thư sáng sớm đã rời khỏi phòng rồi, nô tỳ chuẩn bị bữa sáng xong liền đến phòng thỉnh tiểu thư nhưng không thấy.”



Cố Thanh Trúc không nói gì, chỉ cười cười, ngồi xuống ghế, đưa tay nhận lấy chén cháo mà Hồng Cừ đưa cho nàng, bên trong có thêm hai miếng bánh củ cải. Rất nhanh, nàng đã ăn xong chén cháo, thậm chí Hồng Cừ còn chưa bóc xong vỏ trứng gà cho nàng.

Hồng Cừ ngây ngốc nhìn Cố Thanh Trúc: “ Tiểu thư đã ăn xong rồi sao?”

Cố Thanh Trúc gật gật đầu, nhìn một bàn thức ăn còn ê hề, nàng hướng Hồng Cừ phân phó: “ Đem những món ăn trong mâm này sang cho phu thê Trương Hỉ, còn lại các ngươi cùng nhau ăn đi.”

Lý ma ma thấy Cố Thanh Trúc chuẩn bị rời đi, vội vàng gọi nàng lại. Cố Thanh Trúc liếc nhìn bà ta một cái, Lý ma ma bỗng nhiên run rẩy thân mình, bà ta cảm thấy tiểu thư sau khi bị kinh mã liền thay đổi thành một người khác, ánh mắt sắc bén như dao làm người ta không dám nhìn thẳng nàng.

“ Lý ma ma, có việc gì sao?” Thấy bà ta không nói lời nào, Cố Thanh Trúc chủ động hỏi.

“A.” Lý ma ma hồn thần, vội gật đầu: “Là có chút việc. Chính là……Cố gia cho người mang ít xiêm y mới cùng thức ăn đến cho tiểu thư. Khi Cố phu nhân còn sống, hằng tháng vào thời điểm này, đều may xiêm y mới cho tiểu thư. Tuy phu nhân dã đi rồi nhưng tân phu nhân vẫn theo thông lệ cũ tự tay chọn xiêm y mới cho tiểu thư, tất cả đều là vải vóc tốt nhất. Tiểu thư có muốn xem qua một chút, sẵn tiện chọn một vài bộ hợp ý, mặc vào nhìn cũng xinh đẹp hơn.”

Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn xiêm y của mình, một thân xiêm y đã hơi cũ, vạt áo hơi ngắn, một màu nâu thuần túy, trên vạt áo chỉ thêu một đóa hoa lan. Mẫu thân nàng Thẩm thị yêu thích nhất chính là hoa lan, xiêm y này do chính tay mẫu thân làm cho nàng, màu sắc nhìn cũ kỹ nhưng Cố Thanh Trúc không có ý định thay đổi.

“ Ta đang trong thời gian hiếu kỳ, mặc xiêm y mới thật không thích hợp. Xiêm y này còn khá tốt, không cần xem.”

Thẩm thị qua đời chỉ mới hơn một năm, nàng thân là thân nhi nữ của bà nên phải giữ đạo hiếu ba năm. Không chỉ một mình nàng, còn có ba nhi tử, nhi nữ của Tần thị cũng phải vì Thẩm thị mà giữ đạo hiếu ba năm. Đây là quy tắc.

“ Lý ma ma còn chuyện khác không?” Ánh mắt Cố Thanh Trúc sáng ngời như ánh mặt trời, nhìn Lý ma ma. Lý ma ma cảm thấy kinh hãi, bà ta cười cười giã lã : “ Tiểu thư, nói sao đi nữa đây cũng là tâm ý của tân phu nhân, người cũng đã mang đồ tới hiện vẫn còn chờ ở tiền viện. Nếu không ra gặp, khi trở về bọn họ sẽ bẩm báo lại với tân phu nhân, tân phu nhân sẽ rằng tiểu thư bất mãn đối với nàng. Nếu việc này để cho lão gia biết… thì đối với tiểu thư thật không tốt.’’

Nhắc đến việc này, Cố Thanh Trúc liền nhớ rỏ hơn về Lý ma ma này. Người này luôn ở bên cạnh khuyên bảo Cố Thanh Trúc phải nhẫn nhịn Tần thị, phải lấy đại cuộc làm trọng, hoặc khi Cố Thanh Trúc không đồng ý sẽ mang Cố Tri Viễn ra hù dọa nàng, bởi vì Cố Thanh Trúc rất sợ Cố Tri Viễn, nên nàng luôn không dám làm lớn chuyện và bà ta đã nhiều lần thuyết phục thành công Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc không còn nhớ rõ mười tám năm trước, nàng có nghe theo lời khuyên bảo của Lý ma ma hay không? Điều này không còn quan trọng nữa. Nhưng hiện tại thì…